CHƯƠNG 2: ÁNH SAO TRẢ LẠI MÁU RỪNG

Một khu rừng nguyên sinh rậm rạp, không khí thoáng đãng, ngày rìa phía nam khu rừng rậm, một quán rượu nhỏ vẫn thường xuyên sáng đèn. 

Nơi đây có một lối mòn cạnh núi, tuyến đường này thường có các thương nhân, người di cư đi từ thành phố Gaven qua khu vực Tinker, chỉ có mỗi con đường này để di chuyển cho nên quán rượu vẫn khá đông đúc. 

Trong quán không chỉ có thương nhân, có những thợ săn, tại quầy một cậu thanh niên bận một chiếc áo lông sói, bộ đồ trong giống một thợ săn thực thụ, đó là Cường. Cường đang ngồi nhâm nhi một loại rượu nhẹ, chợt một nhóm người đi từ ngoài bước vào trong. 

Bọn họ tay cầm vũ khí dao súng, cơ thể cường tráng, săn chắc, trong vài phần dữ tợn, trong số bọn họ vài người đang cầm xác thú rừng hầm hổ bước vào. Họ là một nhóm thợ săn dạo gần đây đến đây muốn săn bắn động vật trong khu rừng rậm này, họ đang dùng số động vật kia để trao đổi với phục vụ quán. Một người đàn ông trong nhóm họ cười hả hê nói

"Hôm nay đúng là thuận lợi, tao không ngờ trong khu rừng này nhiều sinh vật như vậy"

Một người đàn ông khác tay cầm cốc bia cười đáp

"Có cả những đám sinh vật thần kì nữa, thịt, máu, ngay cả xương của bọn chút đều có linh tính và ma thuật đấy, bán chúng cho đám thương nhân và hội pháp sư đúng là lời to"

Cả đám thợ săn ngồi tại một bàn cười nói, thảo luận với nhau một chút nữa sẽ đi sâu vào trong rừng để săn một con hổ đỏ, đây là một con hổ siêu phàm sở hữu năng lực tăng cường thể chất, gia tăng móng vuốt. Ở thế giới này có nhiều loài sinh vật siêu phàm, bọn chúng một phần tự sinh sôi để duy trì nòi giống, vài con thì nhận được sức mạnh nhờ ăn uống những thực vật, sinh vật siêu phàm khác.

Hồng Cường ngồi tại quầy nghe rõ toàn bộ sự tình của hội thợ săn, cậu hé nở một nụ cười, tay cầm cốc rượu đứng dậy đi về phía hội thợ săn. Đám thợ săn lúc này cũng nhìn thấy Cường đang đến, bọn họ liền im lặng quan sát, Cường cười lạnh giơ rượu trên tay, giới thiệu

"Tôi vô tình nghe nói các ông đang chuẩn bị tham gia săn thú phi phàm, không biết tôi có thể cùng gia nhập không" - Cường vui vẻ mở lời

Cả hội thợ săn nghe vậy thì có chút dè chừng, một thợ săn cao to dường như chính là đội trưởng của hội thợ săn nhìn Cường đánh giá cậu

"Nhóc con, ngươi nhìn ôm o yếu ớt thế, đem theo ngươi chỉ càng làm vướng chân vướng tay" - Người đàn ông tỏ vẻ khinh thường

Cường dù nghe vậy nhưng vẫn điềm tĩnh nở nụ cười nói

"Như này đi, nếu các ông cho tôi theo, sau khi hoàn thành các ông cứ lấy hết vật phẩm, tôi cũng tặng các ông chiếc vòng tay này"

Cường vừa nói vừa giơ chiếc vòng tay bản thân đang mang bên tay trái, một chiếc vòng quấn bằng rễ cây, có chút lấp lánh. Một tên trong hội thợ săn nhanh chóng mở ra đôi mắt giám định, tên thợ săn này sở hữu năng lực giám định thuộc thần ánh sáng. 

Trong thế giới này các vị thần có thứ tự sắp xếp nhất định, dù vậy nhưng các vị thần có sức mạnh riêng biệt và có thể tính là ngang nhau.

Dựa theo lịch sử cổ thần, thần Ánh Sáng và Vận Mệnh sinh ra cùng lúc và đứng đầu các vị thần, sau đó đến mỗi vị thần lại dẫn đến các vị thần thấp hơn. 

Thần Ánh Sáng dẫn đến bộ ba nữ thần Bóng Đêm, Mặt Trăng, Ký Ức, trong đó thần Bóng Đêm sinh ra không dựa vào thần ánh sáng mà sinh ra từ chính bản chất tồn tại của thần ánh sáng, vì thế thực tế nữ thần Bóng Đêm có thể xem là ngang hàng với hai vị thần đầu tiên. Thần Vận Mệnh dẫn đến các vị thần như thần Tạo Hóa, thần Thời Gian, thần Pháp Tắc. 

Sau đó là các thần linh thấp hơn lại sinh ra từ nhiều sự biến hóa của các thần cao hơn, Tử Thần sinh ra từ quy luật thần Thời Gian, Nữ Thần Tái Sinh, Tai Ương Dục Vọng, Chiến Tranh, Lừa Gạt sinh ra từ quy luật phá vỡ của thần Pháp Tắc, Thủy Thần, Hỏa Thần, Địa Mẫu, Tiên Nữ Rừng Rậm, Huyết Ẩn Sĩ sinh ra từ thần Tạo Hóa. Đây chính là lịch sử cổ thần mà Cường từng được thần bảo hộ của cậu kể.

Hội thợ săn sau khi dùng giám định đã đánh giá được sức mạnh thần tính từ chiếc vòng tay, bọn chúng không thể giấu đi sự thèm khát sức mạnh này. Bọn chúng nhanh chóng tụ lại thảo luận nhanh chóng, sau đó tên thợ săn đứng đầu nở một nụ cười có chút gian xảo đồng ý. Cường thấy vậy cũng nở một nụ cười hài lòng.

Khi bóng đêm tràn ngập khu rừng nguyên sinh, cả hội thợ săn cũng bắt đầu tiến sâu vào bên trong, theo sau bước chân ung dung của Hồng Cường. Đêm nay, trời trong vắt, sao dày đặc như bụi bạc vung vãi trên vòm trời đen thẫm. Vẻ đẹp ấy tưởng như thi vị, nhưng chỉ là tấm màn mỏng che giấu một sự tàn nhẫn đang chờ đợi.

Trong lòng đám thợ săn dâng lên một niềm hứng khởi cuồng nhiệt. Phần vì được săn lùng lũ thú phi phàm trong rừng sâu, phần khác – chính là chiếc vòng tay cổ đang yên vị trên cổ tay Cường. Đó không phải là một món đồ trang sức tầm thường, mà mang dấu vết thần linh – một tạo vật từ tay bán thần, ẩn chứa thần tính nhấp nháy tựa ánh sao. Đám thợ săn chẳng hiểu vì sao gã trai trẻ kia lại dám mang vật thiêng này ra trao đổi. Nhưng một điều chúng chắc chắn: chúng sẽ không bao giờ trao đổi. Khi đã vào rừng sâu và khuất mắt, chúng sẽ ra tay chiếm lấy nó.

Gió khuya thổi nhẹ qua những tán cây cổ thụ. Cường vẫn đi trước, dáng vẻ thảnh thơi như thể không hề cảm nhận được vòng vây đang siết lại.

Một tên thợ săn bước nhẹ sau lưng cậu, trong tay cầm sẵn lưỡi dao đen sẫm, miệng khẽ lẩm nhẩm câu chú lạ lùng bằng thứ ngôn ngữ lạnh lẽo như đến từ âm phủ – một câu thần chú nguyền rủa cổ xưa của Tín ngưỡng Tử Thần. Trong tích tắc, lưỡi dao cắm thẳng vào lưng Cường.

Máu không văng. Chỉ có một khoảnh khắc yên lặng chết chóc. Cả đám thợ săn đồng loạt dừng bước. Gã vừa đâm Cường nhe răng cười khoái trá. Vài kẻ khác cũng nở nụ cười man rợ. Tưởng rằng đã đoạt được chiến thắng dễ dàng.

Nhưng rồi... cơ thể của Cường khẽ phát sáng. Từng thớ thịt rực lên như trăng vỡ. Ánh sáng bùng ra trong nháy mắt rồi tan biến, để lại làn khói mỏng mờ như sương sao. Không một giọt máu. Không một tiếng kêu đau đớn.

"Ảo ảnh...?" – một tên lắp bắp.

Tên cầm đầu chưa kịp hiểu chuyện gì, thì ĐOÀNG! – một luồng sáng lạnh lẽo xé rách màn đêm bắn thẳng vào hộp sọ hắn từ phía sau. Âm thanh giòn tan như tiếng kim loại vỡ. Cơ thể hắn đổ vật xuống, mắt vẫn còn mở trừng trừng, chẳng kịp thốt một lời.

Đám thợ săn hoảng loạn. Chúng lùi lại theo phản xạ, mắt liếc loạn. Và rồi – hắn xuất hiện.

Hồng Cường – hay đúng hơn là người mang ánh sao – đứng ngay sau lưng xác chết của tên thủ lĩnh, đôi mắt lóe lên ánh nhìn lạnh như bầu trời đêm, một tay đút túi, tay còn lại giơ hờ như đang trêu chọc:

"Có vẻ... các ngươi thích đánh lén nhỉ?"

Giọng cậu bình thản nhưng vang như sấm giữa rừng. Một tên thợ săn gào lên:

"Ngươi là ai?!" – hắn chính là kẻ mang tín ngưỡng Ánh Sáng, người từng giám định chiếc vòng thần linh kia.

Không chờ câu trả lời, cả bọn đồng loạt vận lực. Cường có thể cảm nhận khí tức xoáy lên trong đêm – từng đốm năng lượng từ các loại tín ngưỡng khác nhau phát sáng quanh cơ thể họ.

Tên Ánh Sáng lao lên trước, ánh sáng bọc quanh thân như một thiên sứ mù lòa.

Tên vừa đâm sau lưng Cường rút ra con dao nguyền rủa, giờ phát sáng như hắc kim.

Một kẻ khác đứng lùi lại, niệm thần ngữ thầm thì – ngay sau đó cơ thể phồng lên, cơ bắp cuồn cuộn như thú hóa – sức mạnh của Thần Địa Mẫu.

Những tên còn lại, như thể đã luyện tập trước, vận lực đồng loạt.

Hồng Cường nheo mắt. Cậu khẽ hít một hơi thật sâu, chân trụ vững, bắt đầu vận lực. Ánh sáng từ những đường gân trên cánh tay bắt đầu chạy rực như sao trời dồn tụ trong huyết quản.

Cậu giơ tay phải lên, đầu ngón tay chĩa về phía đám thợ săn.

"Ngôi sao thứ nhất – khai hỏa."

Trên cao, vài ngôi sao như bừng tỉnh. Chúng phát sáng dữ dội, rồi từng tia sáng hình cánh cung lao vút xuống như mũi tên từ thiên giới, nhắm thẳng vào từng tên bị Cường chỉ điểm.

ẦM! ẦM! ẦM!

Ánh sáng xuyên qua ngực chúng, thiêu rụi thần lực còn sót lại, để lại xác cháy đen đổ rạp như rạ sau bão.

Cùng lúc đó, tay còn lại của Cường vung ra. Từ đầu ngón tay, từng tia năng lượng chớp lửa bắn đùng đùng như sấm động, nhắm vào kẻ vừa dồn lực xông tới.

Không kịp né tránh.

Bọn chúng ngã xuống, từng tên, từng tên, như bị chính đêm tối nuốt chửng.

Chỉ một lát sau, khu rừng trở nên im lặng như thể chưa từng xảy ra hỗn loạn. Mùi máu sắt tanh loáng thoáng trong gió đêm. Những thân xác rải rác giữa cỏ cây, ánh sao phản chiếu trong mắt mở trừng chưa khép.

Hồng Cường đứng giữa bãi chiến trường.

Cậu thở dốc, mồ hôi rịn trên trán. Việc vận lực tiêu hao nhiều hơn cậu tưởng, nhưng ít ra – vẫn sống sót.

Cậu thở phào, nở một nụ cười nhạt như gió đêm, rồi khẽ nói:

"Bọn chúng yếu hơn mình nghĩ."

Cường lặng lẽ đi sâu vào khu rừng Vĩnh Hằng, mỗi bước chân dẫm lên thảm lá khô khiến lòng cậu như vọng lại nhịp đập của quá khứ. Bên hông, vài món đồ lấy được từ lũ thợ săn lục tục vang lên theo nhịp bước, như những chứng tích của một cuộc đời khác đã kết thúc trong máu và mùi đất ẩm.

Gió rừng thì thào, gợi lại trong tâm trí cậu một ký ức xa xăm – ký ức không thuộc về chính cậu, mà là của một linh hồn tên Corin. Ở thế giới thực, Cường vẫn ngày ngày cùng anh em luyện tập dưới ánh đèn mờ nơi phòng tập. Nhưng rồi, vào một buổi chiều định mệnh, một cơn choáng ập đến. Cậu lê bước ra khỏi phòng, chỉ để rồi... bước xuyên qua một cánh cửa không thuộc về thế giới mình. Khi mở mắt, cậu đã là Corin – hay đúng hơn là đã hòa vào thể xác ấy, trở thành người sống tiếp phần đời dang dở của một linh hồn cũ.

Corin – một đứa trẻ không quá sáu tuổi, mất cha mẹ từ tấm bé, được khu rừng bao bọc và nuôi dưỡng như một điều kỳ diệu. Cậu sống bằng nước suối, trái cây, cả xác động vật, và bằng một nghị lực bất khuất mà chính Cường khi nghĩ lại cũng không khỏi thán phục. 

Dưới tán lá dày của rừng Vĩnh Hằng, Corin đã lớn lên – hoang dã, đơn độc nhưng tràn đầy ánh sáng. Nhờ uống suối từ con sông nhỏ trong rừng Vĩnh Hằng, Corin đã có sức mạnh từ những tinh tú, một sức mạnh từ Nữ Thần Bóng Đêm. Trong một lần lạc vào vùng sâu thẳm nhất của rừng, cậu gặp Botum – một cổ thụ khổng lồ mang dáng hình rêu phong và linh hồn ngàn năm.

Botum là một cổ thần, bán thần cấp thấp – tồn tại từ thuở khu rừng còn chưa được ban phúc, ban đầu cũng chỉ là một cây già nua trong khu rừng này. Sau Đại Chiến Thứ Nhất, nữ thần Bóng Đêm trước khi ngủ say đã ban ân huệ lên cánh rừng này, và Botum là kẻ được giao phó bảo vệ nó, nhờ đó hắn sở hữu sức mạnh bán thần cấp thấp. Chính nữ thần cũng đã để lại một lời dặn: Hãy bảo vệ đứa trẻ kia, và đó là lý do Corin chưa bao giờ bị thú dữ ăn thịt.

Botum dạy Corin như một người cha – kể cho cậu nghe về cổ ngôn, lịch sử thần linh, những truyền thuyết xa xưa và bí mật của linh giới. Ông ban cho cậu chiếc vòng tay kết từ rễ mình – món vật mang thần tính, giúp Corin hồi phục, giao cảm với sinh vật, và bảo vệ cậu trước hiểm nguy. Dưới bóng cây Botum, Corin đã sống những tháng ngày ít ỏi mang tên bình yên.

Nhưng Botum cũng kể về một người bạn cũ – Tiên Nữ Rừng Rậm, một tinh linh ngàn năm từng thường ngồi hát dưới gốc cây ông. Cô là biểu tượng tín ngưỡng của cả tộc tiên, một vị thần thực sự, nhưng lại hay cười, hay mộng mơ như một thiếu nữ trần gian. Sau Đại Chiến Thứ Ba, nàng không còn quay lại nữa. Botum – như một ông già đơn độc – vẫn chờ đợi nàng trong nỗi buồn âm thầm của cây cối.

Và hôm nay, khi Cường – không còn là Corin – bước tới nơi đó, cậu thấy Botum vẫn đứng đó, lặng lẽ như chờ đợi một điều gì đã quá lâu chưa thành hình. Cậu đổ đống vật phẩm trước mặt cổ thần, ngẩng đầu nói:

"Thưa ngài, tôi đã giết sạch lũ thợ săn dám xúc phạm nơi này. Ngài hài lòng chứ?"

Botum không đáp ngay. Chỉ có gió rừng thổi qua tán lá rì rào như tiếng thở dài từ nghìn năm trước. Một lúc sau, giọng ông vang lên – già nua, lạnh lẽo, nhưng có chút gì đó như đang trốn tránh:

"Được rồi... từ giờ ngươi được tự do. Hãy coi chiếc vòng kia là quà tặng từ ta, Corin à."

Cường ngẩn ra. Cậu bước lên một bước, không kìm được mà hỏi:

"Sao lại ban tự do cho tôi? Tôi vẫn đang thờ ngài kia mà... hay tôi đã làm gì sai?"

Botum không đáp ngay. Một cơn gió lặng lẽ đi qua, mang theo mùi hoa cỏ và âm vang hoài niệm. Giọng ông cất lên, như hòa tan trong khí trời:

"Cậu đã hoàn thành sứ mệnh ở nơi này. Đi đi, theo lý tưởng của riêng cậu. Cậu... không còn là Corin mà ta từng nuôi dạy nữa. Đứa bé đó... đã tan vào số mệnh rồi."

Lần đầu tiên, Cường nghe thấy trong giọng cổ thần một nỗi đau không nói thành lời. Ông ta... đã xem Corin như con, như máu thịt. Và ông ta cũng biết, linh hồn đứng trước mặt ông bây giờ là một người khác – một con người đến từ thế giới khác, với đôi mắt lạnh hơn, và trái tim mang nhiều u sầu hơn.

"Nữ thần đã biết trước tất thảy, và chờ cậu đến. Ta... cuối cùng cũng chỉ là một cái cây già dắt lối. Còn Corin... chính là ân điển cuối cùng mà nữ thần ban cho cả ta và cậu."

Rồi ông nhìn Cường, đôi mắt cây sâu thẳm như chạm vào tận cùng bản ngã:

"Nhưng hãy giúp ta một việc, một điều cuối cùng trước khi ta không còn là gì trong đời cậu nữa..."

Cường không chần chừ. Cậu gật đầu.

"Hãy đi tìm Tiên Nữ Rừng Rậm. Hỏi thăm xem cô ấy còn sống hay không, còn hát hay đã lặng im, còn yêu đời hay đã buông xuôi... Hãy tặng lại cô ấy chiếc vòng ta đã trao ngươi, như một món quà tri kỷ."

Cường cúi đầu. Trong lòng cậu dâng lên cảm xúc dữ dội – về người bạn cũ, về Corin đã ngã xuống như một phép màu chấm dứt, và cả những người anh em cậu từng tập nhảy cùng ở thế giới cũ. Cậu đã mất tất cả, nhưng lại được tiếp nhận bởi một sứ mệnh mới – một hành trình khác.

Cậu quay đầu, rời khỏi nơi ấy – nơi từng là mái nhà của Corin, và giờ đã là điểm khởi đầu cho chính cậu.

Và có lẽ, chỉ lúc ấy, bánh xe định mệnh mới bắt đầu chuyển động thật sự – đưa Cường đến với bản ngã, quá khứ, và vị thần chưa từng gặp: Tiên Nữ Rừng Rậm.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro