Chương 2: Những bước đầu sinh tồn trong rừng lạ
---
Buổi sáng đầu tiên trong rừng kỳ lạ bắt đầu bằng cái lạnh ẩm còn sót lại từ đêm trước. Sương sớm bám đầy trên lá, phản chiếu ánh sáng lờ mờ. Vỹ mở mắt đầu tiên. Cậu cảm thấy lưng đau như thể ai đó đấm suốt đêm. Cành cây thô ráp bên dưới đúng là không dành cho việc ngủ.
Vỹ chậm rãi ngồi dậy, nhìn hai người bạn. Khang cuộn người lại, ôm lấy đầu gối, miệng lẩm bẩm gì đó trong mơ. Huy thì tựa vào gốc cây, mắt nhắm nhưng hơi thở đều, dường như ngủ rất mệt.
Vỹ đưa tay xoa mặt, rồi nghĩ: Cả ba mà cứ ngủ kiểu này chắc chẳng trụ nổi mấy ngày… Rồi cậu cúi xuống lay Khang dậy.
“Khang, dậy đi. Trời sáng rồi.”
Khang bật dậy ngay lập tức như vừa bị tạt nước vào mặt.
“Gì!? Gì!? Có quái vật hả!? Tôi còn chưa sẵn sàng đâu—”
“Không có gì cả,” Vỹ thở dài, “cậu la nữa là thú rừng chạy đến thật đấy.”
Khang nhìn quanh, nhận ra vẫn là khu rừng tối om hôm qua, chỉ khác là giờ có ánh sáng. Cậu hạ giọng:
“Tôi… xin lỗi… Tôi mơ thấy mình bị một con heo rừng rượt…”
Vỹ nhìn hắn khó hiểu: “Sao lại heo rừng?”
“Tại… trông giống phim tài liệu ấy! Với lại heo rừng nguy hiểm lắm nha!”
Huy mở mắt, giọng còn khàn: “Hai cậu… cãi nhau từ sáng sớm luôn được hả?” Cậu thở dài rồi đứng dậy, phủi lá trên áo.
Sáng sớm khiến cái lạnh thấm sâu vào người, nhưng ít nhất ánh sáng cũng giúp họ bình tĩnh hơn. Tuy vậy, trong lòng cả ba vẫn tràn ngập sự bối rối. Không biết thời điểm họ đang ở, không biết đây là khu rừng nào, không biết thế giới này có những thứ gì nguy hiểm.
Trước mặt họ, rừng cây trải dài bất tận, những thân gỗ dài và thô như tường thành. Không có đường mòn, không có dấu vết con người. Chỉ là tĩnh lặng và hỗn độn của thiên nhiên hoang sơ.
Huy nhìn xung quanh: “Chúng ta… cần tìm thức ăn và nước. Nếu cứ đi lung tung mà không chuẩn bị gì, nguy hiểm lắm.”
Vỹ gật đầu. “Đúng. Cần ưu tiên nước trước. Không có nước thì coi như xong.” Nghĩ thêm: Dù gì ba đứa vẫn là học sinh cấp 3, kinh nghiệm sinh tồn gần như bằng không… nhưng ít nhất còn nhớ mấy kiến thức cơ bản từ phim ảnh.
Khang đưa tay lên: “Tôi… tôi có thể tìm. Tôi từng xem chương trình ‘Sinh tồn trong rừng’ á! Tôi nhớ người ta nói nước chảy xuống dưới, nên mình cứ đi hướng thấp.”
Vỹ nhăn mặt: “Chương trình đó cậu chỉ coi được mấy phút rồi chuyển kênh mà?”
“Ờ thì… nhưng tôi nhớ mà!”
Huy bật cười nhẹ, lần đầu tiên từ khi đến rừng: “Tạm tin cậu lần này vậy. Dù sao cũng chẳng có lựa chọn nào tốt hơn.”
Họ bắt đầu đi.
---
Đường trong rừng không hẳn là đường mà chỉ là những khoảng trống giữa các thân cây. Cành lá cào vào tay áo họ. Thi thoảng có tiếng động lạ khiến cả ba im bặt, dừng lại nghe ngóng.
Cảm giác bị theo dõi vẫn xuất hiện thi thoảng. Không phải do có ai đó thực sự nhìn, mà là bản năng sinh tồn tự bật lên khi đứng giữa nơi hoang dã hoàn toàn xa lạ.
Một lúc sau, họ tìm thấy vài dấu chân hươu nhỏ, rồi dấu chân lớn hơn, có vẻ của sinh vật khác. Điều này chỉ khiến cả ba càng lo lắng. Nếu nơi này có động vật, thì khả năng gặp nguy hiểm càng cao.
Sau khoảng một giờ di chuyển, tiếng nước chảy lẫn trong âm thanh rừng khiến họ đứng lại.
Huy ngẩng lên: “Nghe không? Có nước!”
Khang nhảy dựng lên: “Trời ơi, sống rồi! Đi nhanh!”
Cả ba chạy về hướng âm thanh.
Và đúng như hy vọng, một con suối nhỏ hiện ra. Nước trong vắt, nhìn thấy đá nằm dưới lòng suối.
Khang lao xuống ngay lập tức, định vốc nước uống. Vỹ kéo áo cậu lại:
“Khoan! Không được uống bừa. Lỡ nhiễm gì thì sao?”
“Nhưng… tôi khát mà!”
Huy quan sát nước, rồi nói: “Nước trong đấy. Suối chảy liên tục. Chúng ta thử lọc bằng áo hoặc khăn trước rồi mới uống. Ít nhất cũng tốt hơn là uống thẳng.”
Cả ba tháo áo khoác, dùng vải lọc nước. Uống từng ngụm nhỏ. Dù vẫn còn vị lạ, nhưng không đến mức khó uống.
Khát được giải quyết nhưng đói lại xuất hiện. Bụng Khang réo phát ra tiếng rõ đến mức chim trên cành bay đi mất.
“Ờ… xin lỗi…” Khang gãi đầu.
Huy cười: “Chúng ta cũng đói cả. Giờ tìm thứ gì ăn được thôi.”
Vỹ thở dài: “Trái cây, củ rừng… nhưng lỡ độc thì sao?” Cậu nhìn quanh, cảm thấy lo lắng hơn là hy vọng.
Khang – người từng “xem vài phút chương trình sinh tồn” – cố nhớ lại những thứ nghe được:
“Hồi đó tôi nhớ người ta bảo… trái mọng màu lạ thì không ăn, mùi hôi cũng không ăn, đắng thì nhổ ngay…”
“Cậu nhớ kiểu gì mà ngắt quãng vậy?” Vỹ hỏi.
“Ờ thì… tôi chuyển kênh mà…”
Huy bật cười: “Nhưng mà… nói vậy cũng đúng mà. Cứ thử từng chút, không ăn nhiều.”
Cả ba bắt đầu tìm quanh khu suối. Vài bụi cây mọng đỏ hiện ra. Vỹ nhặt lên, quan sát kỹ. Không mùi, vỏ hơi bóng.
“Huy, cậu nghĩ sao?”
“Thử một ít thôi nhé. Nhưng đừng nuốt vội.”
Vỹ đưa quả vào miệng, cắn một chút. Vị ngọt nhẹ, không đắng. Không chua, không cay. Một lúc sau, không có cảm giác lạ nào.
“Có vẻ được,” Vỹ nói.
Cả ba hái thêm để lót bụng. Cảm giác đói giảm đi đôi chút, nhưng lo lắng thì vẫn còn đó.
---
Mặt trời dần lên cao, nhưng ánh nắng bị tán cây che nên rừng vẫn âm u. Cả ba tiếp tục đi men theo con suối, hy vọng sẽ gặp đường lớn, người sinh sống, hay ít nhất một dấu hiệu nào đó của văn minh.
Nhưng rừng kéo dài mãi. Tiếng nước chảy, tiếng chim kêu, tiếng gió, tất cả cứ lặp lại như vòng lặp vô tận.
Họ bắt đầu mệt.
Khang lên tiếng: “Chúng ta… cứ đi vậy đến bao giờ? Tôi thấy như đi được cả ngày rồi.”
Vỹ đáp: “Mới vài tiếng thôi. Nhưng đúng là nếu không thấy gì, tối nay phải nghĩ cách trú ẩn chỗ khác.” Rồi cậu nghĩ: Nếu cứ vòng quanh như thế này, sớm muộn gì cũng kiệt sức. Không thể nào thoát chỉ bằng việc đi mò mẫm.
Huy thì im lặng. Cậu cảm giác không khí rừng buổi trưa khá ngột ngạt, như đang cố che giấu điều gì đó.
Khi cả ba đang định nghỉ thêm một chút, một tiếng động mạnh từ phía sau truyền đến.
Khang bật dậy: “Gì… gì vậy!?”
Huy đứng thủ thế. Vỹ nhìn chằm chằm vào khoảng tối sau bụi rậm.
Một con thú nhỏ chạy vụt ra. Trông giống thỏ, nhưng đôi tai dài hơn bình thường. Nó lao qua trước mặt họ rồi biến mất.
Khang ngồi phịch xuống: “Trời đất ơi… tôi tưởng gì…”
Vỹ liếc cậu: “Nếu nó chạy, nghĩa là có thứ làm nó sợ hơn.”
Cả ba lập tức im lặng.
Một tiếng gầm nhỏ vang lên từ trong bụi cây. Không quá to, nhưng đủ khiến da gà họ dựng đứng.
Huy nuốt nước bọt: “Chạy.”
Không cần bàn thêm, cả ba bỏ chạy dọc theo bờ suối.
Tiếng bước chân nặng nề sau lưng khiến tim họ muốn vỡ tung. Vỹ nghe có tiếng cành cây gãy. Khang thậm chí hét lên vài tiếng vì hoảng.
Cả ba chạy cho đến khi hơi thở rát buốt, chân đau nhói.
Rồi như may mắn mỉm cười, phía trước là một khe đá nhỏ, đủ để ba người chui vào nhưng quá hẹp cho sinh vật to.
“Vào! Nhanh!” Vỹ đẩy Khang vào trước.
Họ ép sát người vào khe đá, cố giữ hơi thở chậm lại.
Bên ngoài, tiếng gầm tiến đến gần rồi dừng lại. Một bóng lớn che khu vực bên ngoài khe đá. Cả ba nín thở.
Một lúc lâu sau, tiếng bước chân rời đi.
Bên trong khe đá tối om, nhưng ba người vẫn nghe rõ nhịp tim nhau đang đập mạnh.
Một lúc sau, Khang thì thào: “Tôi… tôi tưởng xong rồi…”
Huy áp tay vào tường đá lạnh: “Nếu không tìm được cách thoát khu rừng này… chúng ta sẽ gặp thứ đó lần nữa.”
Vỹ thở dài, trán đổ mồ hôi: “Chúng ta phải tìm nơi an toàn hơn để qua đêm. Hoặc tìm điểm cao để quan sát. Không thể cứ chạy mãi.”
Cả ba ngồi đó thêm một lúc lâu để lấy lại bình tĩnh.
Trong không gian chật hẹp ấy, một cảm giác rõ ràng xuất hiện trong đầu mỗi người:
Nếu khu rừng này thực sự là một thế giới khác… thì để sống sót, họ sẽ phải chuẩn bị cho nhiều điều đáng sợ hơn nữa.
---
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro