Phần 23

Có phải cảm thấy miệng lưỡi khô không? Anh mở miệng khẽ nói  phá vỡ sự tĩnh lặng.

"Không ... không có ..." Lời nói chưa dứt, cô liền nhịn không được nuốt nước miếng, giải thích hoàn mỹ câu nói "Ngoài miệng nói không bằng thân thể thành thực."

"Có phải tim đập nhanh hơn không?"

"Không có..."

"Vậy cô đỏ mặt làm gì?"

"Suối nước nóng nóng quá  ..." Mắt cô lảng tránh.

"Tại sao cô không dám nhìn tôi?"

"Ai ... ai nói tôi không dám ..." Hình Vận bất chấp nhìn anh chăm chăm.

Xong rồi, cặp mắt kia tựa như có độc!

Khoảnh khắc ánh mắt gặp nhau trong không trung, cô đột nhiên cảm thấy ...  Suối nước nóng  thật sự rất  nóng, nó nóng đến nỗi khiến cơ thể cô khô khốc,  thở không nổi, tâm tựa như đập trong cổ họng ...

Cô theo bản năng mím môi định cố gắng làm giảm sự khó chịu của mình.

Đối với Hạ Kha mà nói, hành động này giống như có độc!

Này đó cùng cô trốn trong tủ quần áo phút chốc được nhớ lại, anh nhớ lại cái chạm nhẹ của lưỡi cô và nhớ  cảm giác tê dại sau khi tay chạm và lưỡi cô, sự kết nối lúc ấy khó có thể kiềm chế sự kích thích cũng bị đánh thức lại .

Anh bất giác cúi người đến gần, đôi mắt anh dừng ở đôi môi hồng của cô.

Thân thể dường như đã từng bước lĩnh hội ý đồ của Hạ Kha, cô  bỗng chốc nhắm mắt lại ...

Lúc này, đầu óc cô hoàn toàn trống rỗng.

Là rất trống rỗng, và không có gì trong đó, giống như một mớ hỗn độn trước khi Bàn Cổ khai khai thiên lập địa.

Cho đến khi ...

Một tiếng cười khẽ vang lên, gần trong gang tấc, cô thậm chí có thể cảm nhận được làn khí lạnh của đôi môi Hạ Kha, nó đã đánh thức Hình Vận, bỗng nhiên cô mở hai mắt ra.

"Cô nghĩ rằng tôi muốn hôn cô?"

"... ??" Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì vậy? Cô  đã làm gì?

"Cho nên, đây là cái cô gọi là thích sao?Trong trường hợp tôi muốn hôn cô, không phải là kháng cự, không trốn tránh, mà là hưởng thụ sao?"

"Tôi làm sao có thể hưởng thụ !"

"Có phải vậy không?" Anh buồn cười mà nhướng mày : "Tại sao lại nhắm mắt?"

Excuseme? Cô đã nhắm mắt sao? ?

Đúng vậy! Cô vừa nãy quả thực đã nhắm mắt!

Mặc dù hoàn toàn trong trạng thái hỗn loạn, nhưng trí nhớ của Hình Vận vẫn có.

Không có cách nào để bác bỏ, cô buộc lòng phải chống đỡ:

"Đó là bởi vì anh có một đôi mắt nóng!"

Lý do quá giả, ngay cả chính cô cũng không thể nghe nó,hận không thể đào một cái hố trốn vào.

Điều này rõ ràng là không khả thi, điều duy nhất cô có thể làm là trốn chạy! Nhanh chóng

Do đó, Hình Vận đẩy mạnh anh , sử dụng tay chân trèo ra khỏi suối nước nóng trong tư thế cực kỳ chật vật.

"Này ..." Hạ Kha dựa vào mép hồ nước suối nóng, có phần hưởng thụ bộ dạng ngượng ngùng của cô:

"Đem áo choàng tắm mặc vào."

Cô làm như không nghe thấy, bỏ chạy.

Còn mặc cái rắm! Trong hơn một giây, cô có thể xấu hổ đến chết!

Thấy bóng dáng bỏ chạy, Hạ Kha thở dài quay người dựa vào mép suối nước nóng, nhìn bầu trời đầy sao.

Thiếu chút nữa ... Thiếu chút nữa thôi là sẽ hôn ...

Anh có phần tự khâm phục lí trí của mình, rõ ràng có khả năng kiềm chế trong những lúc này.

May mắn thay đã kiềm chế,ăn cỏ gần hang phải trả cái giá rất lớn, anh thừa nhận mình không đủ khả năng.

Lại một trận gió đêm lạnh đến thấu xương kéo tới thổi bay tinh thần Hạ Kha.Mặc dù là ở trong suối nước nóng, anh không nhịn được cái rùng mình.

Anh không khỏi quay đầu lại nhìn vào hai chiếc áo choàng tắm treo bên kệ. Sau khi nhìn chúng một lúc lâu, anh cam chịu mà thở dài một hơi đi ra khỏi suối nước nóng  ...

Chương 21

Sở Nam thật sự rất mệt mỏi, mệt tâm.

Khi mới nhìn thấy Thẩm Thanh, anh gần như không thể kiểm chế.

Vào bữa tối, nhìn cô  uống rượu, có vài lần anh gần như muốn xông lên ngăn cản.

Anh gần như dùng hết toàn bộ sức lực của mình để kìm nén sự quan tâm chăm sóc cho cô, thật khó khăn đến vậy, cuối cùng bữa tối kết thúc, Sở Nam cảm thấy  toàn bộ con người sắp sụp đổ.

Mặc dù vậy, anh không thể ngủ được sau khi trở về phòng.

Đã hơn một giờ, tại sao Hạ Kha chưa trở về? Sẽ không có gì xảy ra chứ? Thẩm Thanh đã từng có tiền lệ ngộ độc rượu!

Nghĩ đến đây, anh bật ra khỏi giường, do dự vài giây, xốc mạnh chăn màn, quyết định vẫn là nên đi xem một chút.

Mặc dù biết rõ làm như vậy không thích hợp , nhưng bước chân của anh ta không một chút do dự , mà ngày càng nhanh hơn.

Khi phục hồi tinh thần, anh đã đứng ở trước phòng của họ bấm chuông cửa.

Sau khi chờ đợi một lúc lâu, không ai đến mở cửa ...

Có thể họ đã ngủ rồi, sở dĩ Hạ Kha không quay lại chỉ là không muốn ngủ chung phòng với anh,sợ xấu hổ?

Hoặc là vừaThẩm Thanh tỉnh rượu , cảm thấy đói, lôi kéo bọn họ cùng đi ăn khuya?Quả thực cô ấy cũng chưa ăn gì vào bữa tối.

Hay là ba người họ cùng đi suối nước nóng? Các suối nước nóng ở đây dường như được mở muộn.

......

......

Anh buộc mình phải suy nghĩ theo hướng tích cực.

Ngay khi trí tưởng tượng của anh sắp cạn, cánh cửa cuối cùng cũng mở.

Tuy nhiên, Sở Nam không có thở phào nhẹ nhõm mà thay vào đó âm thầm hít một hơi, chỉ vì giọng nói quen thuộc phát ra  ...

"Ai đó! Đêm khuya, có vấn đề gì không? Còn không cho người ta ngủ ..."

Sau khi thấy những người ngoài cửa, tiếng mắng chửi của Thẩm Thanh cũng im bặt.

Mặc dù cô  không ngủ trong  thời gian dài, nhưng vẫn có hiệu quả,cô đã tỉnh táo không ít. Bởi vì Sở Nam trước mặt làm cho hoảng sợ, mà men say còn sót lại đã phút chốc tan hết.

Bốn mắt đối diện nhau, không ai nói gì, bầu không khí rất kỳ lạ, xấu hổ tràn ngập đất trời có thể gây ra nguy hiểm bất cứ lúc nào.

"Anh..."Thẩm Thanh dần lấy lại tinh thần, mở miệng  muốn nói điều gì đó nhưng rất nhanh đã dừng lại, sau một hồi trầm mặc, cô nói tiếp: "Anh đợi một chút, tôi sẽ đi gọi Hình Vận."

"... Ừ."

Anh gật đầu nhìn Thẩm Thanh lảo đảo  đi về phía căn phòng, Vài lần anh không thể nhịn được muốn lao tới để giúp cô, nhưng đôi chân anh dường như nửa bước khó đi.

Một lúc sau, Thẩm Thanh trở lại,có chút mệt mỏi dựa vào cửa hướng về phía anh mỉm cười áy náy: "Cô ấy không có ở đây. Tôi thấy áo choàng tắm và khăn tắm ít hơn một cái, có thể là không ngủ được nên chạy đi đến suối nước nóng rồi, điện thoại hình như cũng không ở đây, nếu không anh có thể thử gọi cho cô ấy . "

Anh không tập trung: "Ừ", không rút điện thoại ra, rõ ràng anh ta không quan tâm đến việc Hình Vận đi đâu.

Ngay cả khi chỉ còn vài giây nữa, anh chỉ muốn nhìn thấy cô nhiều hơn, không kiêng nể gì, không bị ai quấy rầy, nhìn cô như giống trước kia.

"Anh có chuyện gì sao?" ánh nhìn như thiêu đốt  này khiến miệng lưỡi Thẩm Thanh có chút khô

Anh vẫn im lặng,sau một hồi bỗng thình lình hỏi: "Vì sao uống nhiều rượu thế?"

"... Uống rượu có thể vì cái gì,vui vẻ hạnh phúc."

"Vui vẻ hạnh phúc vì cái gì?" Rốt cuộc đã thoát khỏi anh ?

"Chúc mừng cho anh và Hình Vận."

"..."

"Cô ấy khá phù hợp với anh,  tính cách của cô ấy rất tốt."

"Đáng tiếc là , anh thích người có tính cách xấu xấu."

"Anh mới là người có tính cách xấu!"

"Anh có nói rằng người anh thích là em?"

"..."

"Vẫn là nói, em có cảm thấy được anh từ trước đến giờ không có khả năng yêu bất kỳ ai khác ngoài em không?" Anh hùng hổ truy hỏi đến cùng

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro