Phần 42
Vì vậy, Hà Ngộ đưa cô đi ăn như bù đắp cho việc làm hỏng buổi xem mắt của cô, mặc dù cô cảm thấy anh không có làm gì sai, nhưng cô vẫn không ngần ngại mà đồng ý với cảm giác "có thể sống nhiều hơn một giây là một giây".
Đối với Hà Ngộ mà nói, phát triển tự nhiên như vậy là chuyện vui mừng.
Tận dụng cơ hội phải nắm bắt thật tốt.
Anh cố tình chọn một nhà hàng có bầu không khí lãng mạn là nơi yêu thích của phụ nữ. Có vẻ như Hình Vận thực sự rất thích ... bít tết ở đây ...
Khi cô ấy bắt đầu giải quyết phần thứ ba của Phỉ lực, Hà Ngộ thực sự không nhịn nổi: "Cô rất đói sao".
"Hả ..." cô lúng túng dừng lại một chút. "Xin lỗi, có phải ăn hơi nhiều rồi không?"
"Đâu chỉ là hơi nhiều!" "Cô gái, nói chuyện cũng không hàm súc như cô vậy!"
"Đó là ......" Cô nhìn mấy cái đĩa trống trước mặt chưa được bồi bàn lấy đi, hình như là có chút đồ sộ
"Chúng ta phần của ai người đó tự trả tiền nhé."
"Không phải là vấn đề tiền bạc. Tôi không đến mức dễ dàng bị cô ăn chết. Vấn đề là cô ăn như vậy không tốt." Từng nghe nói qua về việc chết đói,ăn nhiều đến chết, nhưng dựa trên cách ăn của Hình Vận,anh hôm nay có một tầm nhìn mới.
Nghe những lời đó, Hình Vận ủy khuất mà bĩu môi, đã làm phẳng đôi môi cúi đầu tiếp tục: "Ăn không tốt cũng phải ăn."
"Cô....."Có phải bị bệnh không? Hà Ngộ kịp thời nuốt những lời kia vào bụng, cố gắng kìm nén hỏi: "Liều mạng như vậy vì cái gì?"
Cô vẻ mặt nghiêm trọng: "Tôi đại nạn buông xuống, ăn nhiều một chút sẽ tốt hơn."
"Cái gì đại nạn buông xuống ..." Vốn tưởng rằng cô ấy chỉ sử dụng sai thành ngữ,nói được một nửa, Hà Ngộ đột nhiên ý thức được có gì không đúng, đột nhiên trợn tròn mắt. "Cô sẽ không tự tử chứ? Chuyện xem mắt dễ dàng thất bại,vì chút chuyện này, có đáng không? "
"Tất nhiên tôi sẽ không vì chuyện này mà nghĩ không thông, nhưng bố mẹ tôi sẽ....! Nếu như xem mắt mà không hợp nhau, họ vẫn có thể chấp nhận, nhưng không phải thế.., với tính cách của người kia có thể sẽ đi người giới thiệu, sẽ không mất nhiều thời gian để hành động vừa rồi của tôi được truyền đến tai bố mẹ tôi, bọn họ sẽ giết tôi, tuyệt đối ... "Càng nói, cô càng cảm thấy mình không thể nhìn ngày mai, không khỏi đau buồn mà dùng dao và nĩa ra sức cắt mạnh hơn miếng bít tết trước mặt.
"Chỉ vì điều này?" Hà Ngộ thở phào nhẹ nhõm. "Yên tâm, tôi sẽ cố gắng để khuấy động tình hình."
"Ai?" Dao, đía trong tay cô ngừng lại, hoang mang ngước nhìn.
"Tôi vừa mới đến nhà cô."
Có chút khó tiêu hóa, Hình Vận mất một thời gian dài mới phản ứng. "Làm thế nào anh biết nhà của tôi ở đâu?"
"Không phải lúc trước đã đưa cô về sao?"
Có ư? Cô ngẫm nghĩ,dường như là có thật, lúc trước từ sân golf khu nghỉ dưỡng là anh đã đưa cô về, nhưng ...
"Nhưng lúc ấy anh chỉ đưa tôi đến cửa tiểu khu sao?" Cô nhớ Hạ Kha bảo anh ta trở về trước, khi đó anh ta lái đi rất nhanh!
"Đừng nói nữa ..." Anh buồn bã thở dài. "Ban đầu tôi nghĩ rằng 'Hình' tính ra cũng không phải là một họ lớn. Tôi đã yêu cầu bên bất động sản giúp kiểm tra các hộ gia đình họ "Hình" ở tiểu khu. Kết quả là, cô đoán xem.
"Không cần đoán, nhà của chúng tôi là nhà tái định cư. Nơi chúng tôi sống trước khi di dời được gọi là Hình gia"
"Không có gì lạ! Tôi đã nói rồi, làm thế nào bên bất động sản này lại dễ nói chuyện như vậy, hỏi không rõ ràng đã giúp tôi kiểm tra." Cho đến bây giờ, nhớ lại danh sách được bên bất động sản in ra đầu anh vẫn tê tái.
"Anh không đi đến từng nhà để gõ cửa chứ?" Cô có một chút thông cảm với Hà Ngộ.
Anh gật đầu. "Ngay từ đầu chính xác là làm như vậy."
"Ngay từ đâu?Sau đó thì sao?"
"Về sau càng nghĩ càng cảm thấy điều này thật ngu ngốc. Nếu không may mắn, có khả năng cô kết hôn rồi tôi vẫn chưa tìm ra. Vì vậy, tôi đã gọi đến công ty của cô để tìm Từ Y Y., tôi nhớ rằng mối quan hệ của hai người khá tốt,muốn hỏi cô ấy để tìm địa chỉ nhà cô . "
"Anh thực sự tìm Từ Y Y?!" Hình Vận lo lắng hỏi, "Anh nói như thế nào với cô ấy?"
"Còn có thể nói cái gì, tất nhiên là nói sự thật rồi. Lại nói tiếp..." Hà Ngộ đột nhiên nhớ tới cái gì đó: "Bạn của cô không biết chuyện cô đã chia tay sao?"
... Quả nhiên, có nhắc đến chuyện cô và Sở Nam đã chia tay!
Hóa ra tin nhắn Từ Y Y gửi cho cô không phải nhắn nhầm, cuối cùng cô cũng hiểu được câu "Mình xem lầm cậu" là có ý gì.
Nghĩ đến đây, Hình Vận khóc không ra nước mắt, âm thanh "hmm" gần như tuyệt vọng.
Vấn đề chia tay, bởi vì lúc trước tâm tình quá hỗn loạn , không biết nên bắt đầu từ đâu, sau đó mỗi ngày đều đối phó với Hà Ngộ đến cạn kiệt sức lực, cơ hội nói chuyện với Y Y không có nhiều
, huống chi nói đến loại chuyện ứa gan ứa phổi này.
Cái chuyện này vốn không phải chuyện đại sự gì.
Thế nhưng từ lần này đến lần khác Hà Ngộ đều giành trước cô, cái kia bản chất hoàn toàn không giống, cứ như thể cô đang cố tình che giấu!
Xong đời, cô ấy cần một người chịu đòn nhận tội ...
"Tại sao không nói gì ?" Hà Ngộ nhíu mày hỏi,"Cô không phải là chưa quên người đàn ông kia chứ, cho nên mới gạt đồng nghiệp, sợ rằng tương lai có cơ hội tái hợp không biết giải thích thế nào?"
Hình Vận tức giận nhìn anh, "Làm sao có thể?"
"Thật không?" Hà Ngộ vẫn còn nghi ngờ.
"Không phải."
"Tôi đã nói rồi." Anh thở phào nhẹ nhõm. "Không có lý gì tôi tốt như vậy không giữ, mà lại nhớ mãi không quên tên cặn bả kia."
"Giám đốc Hà, xin vui lòng cho phép tôi nhắc lại vấn đề một cách nghiêm túc, Tôi không có giữ loại người như anh"
"Dù sao thì cũng nhanh ..."
"Có thể xin anh đừng tự quyết định được không?"
"Tôi có căn cứ." Anh nghiêm túc nói: "Cha mẹ cô rất hài lòng với tôi."
"Có ý gì?" Lời này khiến Hình Vận nghĩ lại những gì anh vừa nói, "phụng chỉ phá rối". Một linh cảm xấu đến với cô. "Anh đã nói gì với bố mẹ tôi?"
"Nói rằng tôi đang theo đuổi cô, nhưng cô một mực không đồng ý. Sau khi nghe thấy cha mẹ cô đặc biệt phấn khích. không chỉ ngay lập tức cho tôi biết địa điểm xem mắt, mà họ còn dặn đi dặn lại nhất định phải đưa cô về nhà, sau đó thuận tiện đi ăn một bữa. "Nói xong, anh tự hào nhướn mày," Xem ra họ rất thích tôi, lớn lên đẹp trai là một lợi thế. "
"... Cha mẹ tôi nghĩ quá bình thường, tướng mạo, tuổi tác hay thậm chí là gia cảnh, họ cũng không để ý." Hình Vận lườm anh.
"Chỉ cần đối tốt với cô là được rồi sao?Cái đó càng đơn giản, tôi sẽ có thể làm được hơn thế."
"Không phải,chỉ cần chịu lấy tôi là được"
"..."
"Miễn là sẵn sàng chịu kết hôn với tôi, ngũ thiên niên tam giới lục đạo họ đều có thể chấp nhận."
"..." Yêu cầu thấp đến mức Hà Ngộ không thể nói gì.
"Thật là bị anh hại chết ..." Cô đập đầu xuống bàn thở dài nặng nề. "Sau khi trở về, họ sẽ hỏi tất cả các câu hỏi về anh, bất luận tôi nói đó chỉ là một trò đùa bao nhiêu lần, bọn họ sẽ không tin ... "
"Đợi một chút!" Có một vấn đề nghiêm trọng mà anh phải sửa. "Đây không phải là một trò đùa!"
"Được, được, được, anh nói không phải là không phải..." Hình Vận rất biết nghe lời, hoàn toàn không có tâm trạng để tranh cãi với anh ta. "Dù sao thì bố mẹ tôi cũng không quản điều này, chỉ biết buộc tôi chấp nhận anh."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro