em.

Người đời tôn vinh em là hoa hậu. Nhưng sau cùng, em chỉ muốn mãi là ghệ nhỏ của anh.

Thiên hạ sợ kẻ quyền lực như anh. Để đêm về, anh vẫn quỳ xuống chốn sâu thẳm của một bóng hồng.

Bởi lẽ, ta hiểu quy luật tự nhiên của đời này. Rằng nhan sắc sẽ tàn. Rằng tiền tài khó đến dễ đi.

Cho em mãi là cô gái phóng đãng của anh. Cho anh là kẻ hèn của em. Để khi thân tàn phận bạc, ta vẫn còn khối chân tình.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro