15. Quyết định

Giáng sinh qua, năm mới đến. Ánh đèn lấp lánh trên hầu khắp các trung tâm mua sắm giờ nhường chỗ cho những món đồ trang trí chờ đón thời khắc chuyển giao. Khi thông điệp "CHÚC MỪNG NĂM MỚI" được đa số các cửa hàng, cửa hiệu giăng lên đồng nghĩa với việc họ sắp bước vào một kỳ nghỉ dài hiếm có. Nhiều tuyến phố của thủ đô Băng Cốc vì thế mới mà có dịp trở nên lặng lẽ. Khu ký túc xá gần trường Đại học nhanh chóng vắng bóng người. Hầu hết sinh viên tranh thủ ngày nghỉ về thăm gia đình, số còn lại không về mà đóng cọc ở ký túc quạnh quẽ này, chỉ còn cách nằm ườn cày phim truyền hình dài tập . Lý do khá đơn giản, họ chẳng có nơi nào khác để chơi.

Team, một trong số những người thuộc đối tượng thứ hai, cậu bực bội mắng bản thân không quyết đoán . Vốn dự kiến sẽ rủ Pharm làm một chuyến đi chơi đâu đó, song cậu bạn thân đã hẹn trước với anh Dean lên chùa công đức , hai người bọn họ đều bối rối khi phải đối diện với người lớn trong gia đình . Hia Win nhân chuyến thăm nhà lần này đã đề nghị cậu về chung , nhưng suy đi tính lại, dịp này nên là thời gian 'dành cho gia đình' mới đúng . Chờ đến khi cậu đắn đo đủ một vòng , thời điểm quyết định trở về nhà thì cơ hội đặt vé máy bay cũng 'cuốn theo chiều gió' . Dù cậu nỗ lực cách mấy thì trong hoàn cảnh các hãng bay đều kín chỗ , lựa chọn cho cậu chỉ có thể hàng ghế hạng sang đắt đỏ mà thôi, cậu đành tặc lưỡi chấp nhận mà ở lại .

Những ngày đầu năm, cậu gọi cho Hia Win và gia đình anh vài cuộc điện thoại , thăm hỏi đôi câu , xã giao thường tình không có gì đặc biệt. Team rất muốn đắm mình xuống bể nước trong câu lạc bộ, song dường như người nào đó vẫn chưa thể tin tưởng cậu ngay , còn dặn dò cậu chỉ được bơi khi có mặt anh ở đó.

Nhiều lúc cậu tự hỏi lòng, hia Win là anh hay là cha mình nữa ?

Suốt thời gian cậu ôm điện thoại chơi game rồi lượn lờ mạng xã hội, tin nhắn từ nhóm câu lạc bộ trên ứng dụng màu xanh lá không ngừng nổ ra. Mô tả một cách chính xác hơn, thì bắt đầu từ đêm qua, nó đã không ngừng âm báo. Trong hoàn cảnh vòng đua tuyển chọn càng lúc càng sát nút, không ít thành viên của đội mang theo cảm giác bất an, lúc cần chút không gian để xả hơi thì mấy tin nhắn như vậy thực sự phiền phức. Cho tới khi anh Dean ra mặt, nhóm chat ồn ào mới im lặng được vài tiếng đồng hồ.

[ Eggy : Khi nào kết thúc giải đấu, đừng quên đãi tụi này thịt nướng nha anh @winnie the Pool.

MeNg : Rồi ăn để bớt sầu đời vì thua hả?

Eggy : Ngậm cái miệng thúi của mày lại, tao méc anh Dean giờ.

Ae : Em muốn có giải cơ~~~. Gì thì gì cũng nên cổ vũ cho nỗ lực hoàn thành đường bơi của tụi em đi mà ? @winnie the Pool.

Winnie the Pool : Rồi rồi, tao sẽ đãi tụi bay. Ăn no lòi ruột luôn đi.

Dean : Có sự kiện sau giờ thi đấu mà, đúng không ?

Winnie the Pool : Ờ, thế để tao đãi trước lúc vào trận. ]

Team chau mày, tin nhắn của Hia Win khiến lòng cậu khó chịu. Biết nói sao nhỉ, cảm giác đó không đơn thuần do cậu ghen tị khi anh dễ dàng đồng ý đãi cả lũ đi ăn, mà còn do cách anh luôn đặt bản thân vào vị trí thứ yếu trong việc đối nhân xử thế. Cậu không thích anh như vậy.

Cũng như lời hứa vừa rồi.

Cho dù cuộc sống cá nhân bận bịu ra sao, anh vẫn luôn đặt lợi ích của mình sau lợi ích của người khác. Đã bao lần cậu chứng kiến anh cặm cúi tới nửa đêm để hoàn thành công việc.

"Vẫn cứ là tử tế quá mức."

Team chửi thầm xong thì tắt máy, cậu nằm vật xuống giường, ném điện thoại sang một bên, nghiêng đầu hướng tầm mắt tới chiếc bàn lùn kiểu Nhật. Chậu xương rồng cậu mua cùng Pharm đã phát triển khỏe khoắn mập mạp, bên cạnh là búp bê hình ông già noel nhỏ xinh.

Giáng sinh cậu trải qua cùng anh, lòng vòng ngắm đèn trang trí trên khắp các tuyến đường trung tâm thành phố. Anh trở cậu trên chiếc xe anh cưng như bảo bối, cùng đi chơi, chụp hình, nhiều đến nỗi bộ nhớ điện thoại hết sạch luôn. Trước khi về phòng ký túc, anh đãi cậu bữa tối ở trung tâm thương mại, sau đó mua tặng cậu con búp bê này.

" Nhận đi, coi như quà giáng sinh anh tặng."

Món quà giáng sinh đầu tiên trong cuộc đời cậu...

" Nghe cây tầm gửi bao giờ chưa ?"

" Cây gì ? Ăn được hả ?"

Phawin bật cười, đoạn vụng về cúi đầu lục lọi túi đồ trong tay.

" Người phương Tây có một quan niệm, nếu trao nụ hôn dưới nhánh cây tầm gửi thì tình yêu sẽ trở nên bất tử." Vừa giải thích, Win vừa lấy ra một chùm hoa cỏ.

"Nước mình thật sự bói không ra tầm gửi, dùng tạm thứ này đi." đoạn anh vươn tay, nâng chùm hoa lên quá đỉnh đầu . Đôi mắt anh phản chiếu gương mặt bối rối và nụ cười của đối phương, trong lúc nhận lại câu trả lời hết sức ngây ngô từ cậu.

"Ờm, rồi tính làm gì dưới nhánh tầm gửi ?"

Đôi mắt Team đảo qua đảo lại giữa chùm hoa trên cao và gương mặt người đối diện, phải mất một lúc lâu cậu mới nhận ra anh muốn làm gì.

"Đù má Hia , đang ở bên ngoài đấy."

Phawin nhún vai, rõ ràng anh chẳng bận tâm vì điều đó, chỉ tập trung lắc lắc chùm hoa trên tay, giọng khẩn trương.

"Lại đây nào, nhanh lên !"

Team đần mặt, cậu nhìn trước ngó sau một hồi vẫn do dự không thôi. Nên nói rằng, khoảnh khắc ấy, bầu không khí xung quanh nồng đậm quá, nó là nhân tố thúc đẩy cậu thực hiện một hành động mà trước đây cậu chẳng thể nào tưởng tượng ra.

[Chụt]

"Ừm."

"Hia !!! nhìn gì mà nhìn ?" Gương mặt cậu đỏ bừng, mở miệng mắng người chữa ngượng. Có lẽ dùng bó hoa kia đập cho ảnh một trận cũng đáng lắm mà.

"Nhìn mày chứ nhìn gì, ha ha." Phawin lắc đầu, bất lực trước phản ứng đáng yêu của cậu.

Hướng theo tiếng cười, Team ngước mắt, vừa kịp nhận ra gương mặt quen thuộc kia đã tiến tới rất gần. Cánh môi mềm một lần nữa áp lên nhau, mang theo cả âm thanh khiến người nghe đỏ mặt.

Chưa phải một nụ hôn sâu, song sự tiếp xúc thân mật đủ khiến cơ thể cả hai bốc hỏa.

Team lật người, cuộn mình trong chăn, cố gắng đè nén thứ cảm xúc đang trào dâng mạnh mẽ.

" Chòi oi... Team ơi là Team !!!"

Càng nhận ra cảm xúc mình dành cho người đó, Team càng khó thả lỏng tư tưởng, đồng nghĩa với việc cậu không thể tiến vào giấc ngủ một cách dễ dàng. Cậu chưa bao giờ nghĩ rằng thích một ai đó lại khiến bản thân khổ sở đến vậy.

"Mày đã làm cái gì vậy Team ? Sao lại thích hia Win cho được ?" Cậu nhỏm dậy, bực bội túm lấy gối ôm siết vào lòng.

Món quà hình ông già Noel rớt chỏng trơ trên sàn nhà, Team khom gối nhặt lên. Nhìn con búp bê trong tay, càng khiến cậu nghĩ về đàn anh tóc vàng nhiều hơn nữa.

Buồn cười thật, cậu vậy mà thầm thương trộm nhớ người từng 'lăn giường' với mình...

Âm báo tin nhắn một lần nữa vang lên, Team lật người vươn tay lấy điện thoại, nội dung tin nhắn hiển thị trên màn hình. Là Pharm, cậu ấy đang trao đổi với Manow về bài thảo luận chung của nhóm.

" Mình cũng là đàn ông cơ mà ? Khi mến người ta , mình sẽ nghĩ cách tiếp cận người đó, đâu có thể chỉ ngồi im chờ họ tiến lại gần mình. "

" Nếu mình có tình cảm với ảnh, mình sẽ thẳng thắn. "

Câu nói của hai người bạn tốt bất chợt vang lên trong đầu Team.

Hễ bị trêu ghẹo với Dean, Pharm đều xấu hổ, nhưng cậu ấy chưa từng một lần trốn tránh anh Dean. Hoặc ngay cả khi cậu ấy sợ hãi, hoang mang, Pharm vẫn lựa chọn nắm bàn tay Dean thật chặt. Manow từ thời điểm là cô nàng độc thân vui vẻ, đã không ngừng mong mỏi một tình yêu. Cô bạn khiến Team có thể khẳng định một trăm phần trăm, tới lúc gặp được người tình trong mộng, Manow sẽ là người đâu tiên chủ động.

"Nghe các cậu một lần này vậy."

Các bạn cậu, dẫu thế nào cũng chưa một lần từ bỏ, vậy mà Teerayu đã bỏ cuộc ngay từ khi chưa thực sự bắt đầu, coi được sao ?

"Được rồi ! quyết định đi."

Team nhảy khỏi giường, chạy ra ban công hét lớn.

Sao cậu có thể ngồi im đợi anh đến? Còn do dự điều gì cứ thẳn thắn nói cho nhau.

Hia, lo nghĩ cho bản thân anh đi chứ.

Anh tốt nhất là nên như vậy nha.

****

Kết thúc kỳ nghỉ lễ, đám sinh viên lũ lượt trở lại trường, nhưng có lẽ dư âm của những tháng ngày ăn chơi vẫn còn, đa số họ chưa thể bật chế độ học hành ngay được. Nhưng đối với những thành viên của câu lạc bộ Bơi lội, vòng đua tuyển chọn chớp mắt đã đuổi sát nút rồi, sự kiện quan trọng với bọn họ như vậy, thì có muốn thảnh thơi cũng thảnh thơi không nổi.

Bể bơi từ sáng đến chiều lúc nào cũng đầy đủ thành viên, họ luyện tập liên tục với cường độ cao, đặt biệt là những người có tên trong đội hình thi đấu.

Cậu sinh viên năm nhất : Team Teerayu cũng không ngoại lệ. Thậm chí hôm nay thành tích của cậu nổi trội đến nỗi khiến huấn luyện viên đặc biệt tuyên dương.

"Bộ năm mới có gì hay ho hử ?"

Ae, một thành viên năm nhất khác sớm góp mặt trong danh sách thi đấu, vốn không thể lý giải được hành vi của Team, bèn thắc mắc.

Cả ngày chứng kiến nụ cười quái dị trên gương mặt cậu ta, những tưởng Team uống nhầm ngụm cà phê nào nên say rồi nữa ?

"Đâu có." Team lắc đầu đáp, tay cậu nhanh nhẹn nhét đồ đạc vào ba lô.

"Tao cá là có chuyện nha, mày cười ngu nguyên ngày." Người đưa ra kết luận là Bee, cậu ta đột ngột xuất hiện bá cổ Ae, thiếu chút lực nữa thôi là có thể đem mặt cậu ta cắm đất.

"Bee, thằng quần ." Ae gạt cánh tay thủ phạm khỏi vai, ánh mắt ghét bỏ. "Nào Team, kể nghe coi."

"Có cái vẹo gì mà kể."

Team lén lút đưa mắt tới vị trí đàn anh tóc vàng – phó chủ tịch câu lạc bộ đứng cách bọn họ không xa, người đang trao đổi với Dean – chủ tịch câu lạc bộ về vấn đề gì đó.

"Chỉ là mới có quyết định quan trọng, tâm trạng thoải mái thôi."

Ae liếc mắt theo hướng nhìn của Team, cậu ta đoán không ra quyết định quan trọng Team vừa nhắc tới có mối liên hệ gì với hai vị 'lãnh đạo' cao nhất của cả đội ?

"Ờ, vậy thì tốt, ước gì tao cũng phấn chấn như mày. Kết quả thi học kỳ ám tao cả kỳ nghỉ lễ, xém chút nữa ba mẹ lên cơn đau tim."

"Đợi sau lần tái kiểm tra sức khỏe, tao giúp mày học . Anh đây được điểm B Tiếng Anh nha."

Team khoa trương nhếch cặp lông mày, nhanh nhẹn khóa cửa tủ đồ rồi vẫy tay tạm biệt nhóm ba người còn lại. Cậu theo thói quen hình thành từ bao lần khác, rảo bước thật nhanh về phía đàn anh tóc vàng.

"Ủa rồi điểm tiếng Anh của tao là B+ mà..." phía sau có tiếng bạn cậu trả lời, song dường như điều đó không còn quan trọng nữa.

Ae tròn mắt nhìn theo bóng lưng người vừa đi khuất, có phải cậu vừa bị ảo giác không ta? Sao cậu thấy Team cười rạng rỡ hơn trước đây nhiều thế nhỉ ?

"Nó cười sung sướng quá nhỉ."

Cee đã ăn mặc chỉnh tề, bấy giờ mới bình luận. Buổi tập hôm nay, Team cứ như uống nhầm bò húc, cậu ta bơi không ngừng cho tới khi phó chủ tịch của bọn cậu yêu cầu buộc phải dừng lại mới thôi.

"Thật là, ghen tị chết tao . Team được lắm đó, nó luôn biết mình thích gì và muốn làm điều gì." Ae một mình lẩm bẩm.

"Vậy mày có muốn được như nó không ?"

Hai giọng nói trầm thấp đồng thời vang lên, Ae ngơ ngác quay đầu, chứng kiến cả Bumblebee và Cee đối mặt nhìn nhau trong sự ngỡ ngàng khó hiểu.

... Mình lại bỏ lỡ cái gì rồi hả ? Cậu ta tự vấn lòng mình như thế.

***

Ùm.

Khụ khụ.

Anh ơi, cứu em với.

Team kinh hoàng mở mắt, mồ đôi ướt đẫm gương mặt lẫn áo quần. Thở gấp mất một lúc lâu cậu mới có thể hô hấp bình thường, chậm chạp vươn tay vuốt mặt và khóe mắt.

Mười một giờ đêm.

Cậu vẫn luôn biết, mình có một giấc ngủ nông tồi tệ. Sau một quãng thời gian dài chờ đợi, vòng tuyển chọn một mất một còn với đối thủ trường K ngày mai sẽ chính thức mở màn. Cậu lật người nằm ngửa trên giường, đôi mắt thao láo nhìn trần nhà, bắt đầu biện pháp thôi miên quen thuộc : đếm cừu ; song có vẻ không mấy khả quan khi mà cậu đã ngủ lơ mơ từ chập tối. Team cứ mở to mắt như thế bao lâu chẳng biết, rồi vô thức nghĩ về chủ nhân căn phòng lầu trên. Cùng một thiết kế, cùng một vị trí, liệu người nào đó có đang chìm trong giấc ngủ say.

Ít phút sau, trên hành lang tầng thứ mười – ký túc xá Hoa Hướng Dương, nam sinh viên trong bộ đồ ngủ, tay siết chặt gối đầu, vẻ mặt căng thẳng xuất hiện trước cửa phòng 1019. Cậu hết cổ vũ bản thân gõ cửa rồi lại đột ngột đổi ý thu tay, biểu hiện rõ ràng cậu đang cực kỳ bối rối.

Mình nên làm gì bây giờ ? Có nên làm phiền hia nữa hay không ? Ngày mai ảnh cũng cần phải thi đấu thật tốt.

Ánh mắt mệt mỏi của Team chăm chú đặt lên tay nắm. Lần này, cậu muốn đánh cược với bản thân một phen.

Nếu cánh cửa trước mặt cậu đã khóa, cậu lập tức trở về phòng, còn nếu không...

[Cạch !]

Chỉ bằng một động tác xoay cổ tay cực nhẹ, cánh cửa đã dễ dàng hé mở, bằng chứng rõ ràng chủ nhân căn phòng không hề có ý định khóa chốt.

Trong bóng tối bủa vây, ánh sáng duy nhất phát ra từ chiếc đèn đọc sách cùng với âm thanh rù rì từ sự cần mẫn của máy điều hòa, chủ nhân căn phòng dời mắt khỏi trang giấy, xoay ghế, đối diện với kẻ đột nhập trái phép đứng giữa gian phòng.

Khóe môi dâng lên ý cười, anh khẽ nâng cằm đề lộ góc nghiêng tinh sảo.

"Tới trễ vậy."

Win vừa nói vừa dang rộng hai tay, nhẹ nhàng làm động tác vẫy vẫy đối phương, tựa như muốn trấn an động vật nhỏ đang sợ hãi.

Chẳng cần sự cho phép nào nữa, mắt cậu mờ đi vì thứ nước ấm áp trào ra từ khóe mi. Team ném mạnh gối đầu trong tay, trực tiếp ngồi lên đùi người đó. Cậu gục đầu, vùi kín gương mặt mình sau bờ vai dày mạnh mẽ, nhắm mắt cảm nhận cánh tay đối phương ôm cậu vào lòng, mặc cho bàn tay đặt trên lưng mình vỗ về như dỗ dành trẻ nhỏ.

Sự tiếp xúc dịu dàng đem lại cảm giác bình an và ấm áp.

"Nếu không ngủ được thì lên đây, anh nói mày rồi mà ? Chịu đựng một lúc lâu rồi đúng chứ ?"

Team khẽ gật đầu, anh vẫn là người hiểu rõ lòng cậu nhất.

"Ngủ đi, chuyện của ngày mai, không cần suy nghĩ gì cả."

"Ừm."

"Có giống trẻ con không." Chất giọng vốn đã trầm, ở khoảng cách gần dịu dàng vang lên.

Team hít sâu, nén xúc động gọi. "Hia." Cậu quyết định không trì hoãn nữa. 

"Ừ ?"

"Sau vòng tuyển chọn, em có chuyện muốn nói."

Nghe giọng mũi cậu mang theo cả sự run rẩy, bàn tay anh đang vỗ về trên lưng cậu chợt ngưng. Anh nắm bờ vai đôi phương đẩy nhẹ, muốn nhìn vào đôi mắt cậu lúc này, song có lẽ Team đã dùng hết sự dũng cảm nói ra câu vừa rồi, cậu nhất định rúc vào gáy anh không chịu nhúc nhích.

"Về chuyện gì ?"

Cái đầu tròn trên vai anh khẽ lắc. "Anh đợi đi, kết thúc cuộc đua, em sẽ nói."

Hàng lông mày đen trên gương mặt Phawin nhíu chặt, từ việc vỗ về tâm trạng bất an của cậu, giờ đã chuyển thành tâm trạng bất ổn của anh. Win có lẽ sẽ không thể nhắm mắt ngủ ngon, bởi trái tim anh đã lỡ sai nhịp đập.

Khi chiếc đồng hồ điện tử đặt ở tủ giường chuyển thành một giờ đúng (1:00Am) , chủ nhân thực sự của căn phòng vẫn chưa hề chợp mắt. Anh khẽ khàng ngồi dậy, cẩn thận không làm cậu nhóc nằm cạnh giật mình. Thật may mắn là, vừa đặt lưng lên giường, cậu đã có thể ngủ sâu đến vậy.

"Ngủ ngon."

Win bất lực lắc đầu, đôi chân dài sải bước về phía ban công. Mở cánh cửa ra, anh cảm nhận rõ ràng luồng khí se lạnh chạm lên da mặt. Phawin rút điện thoại, bấm số thực hiện cuộc gọi.

Vào giờ này, anh chỉ biết duy nhất một người còn thức.

Nhạc chờ máy móc đổ ba hồi chuông, giọng nói giận dữ vang lên từ đầu dây bên kia, chứng tỏ tâm trạng người bắt máy không lấy gì làm vui vẻ.

"Vẫn đang chơi game ? Lại bị chọc máu rồi hả, hia Wan ?"

[ Ờ, tao sắp bắn hạ thì mày gọi cắt ngang đấy, có chuyện gì ?]

"Vậy đánh xong trận của anh đi ? Em gọi lại sau."

[ Cái quần gì vậy thằng này ]

Giá như bây giờ, Phawin có thể nhìn thấy vẻ mặt của người anh cả, sẽ thấy được biểu hiện trợn mắt há mồm của ảnh ra sao. [ Không thèm chơi nữa, mau nói đi. ]

Phawin tựa người vào lan can, rũ tầm mắt chăm chú nhìn ánh đèn đường mịt mờ trong con phố nhỏ.

"Em có việc cần xin ý kiến."

[ À há, về thằng nhóc nhà chú hả ?]

Win ngạc nhiên mở to mắt. "Sao anh biết ?"

[ Kể tao nghe coi, một thằng bình tĩnh như mày lại gọi cho tao vào lúc một giờ sáng, còn có thể là chuyện khác được à . Sao nào, bị đá rồi ?]

"Đệch hia, còn khuya." Bất giác to tiếng mắng người, Win liền lập tức hạ giọng, ai đó ngay trong phòng đang yên lặng ngủ say. "Tên nhóc đó... kêu có chuyện cần nói với em."

[ Thì sao ?]

"Thì em có hơi lo lắng."

Wan liếc mắt tới màn hình đang diễn ra trận chiến, đoạn gõ gõ một hàng chữ trên khung chuyện trò, thông báo rằng anh có chút việc phải xử lý, mất nhiều thời gian nên các chiến hữu khỏi mất công chờ . Sau đó đăng xuất khỏi trò chơi, dành toàn bộ sự chú ý cho đứa em thứ .

[ Bộ mày sợ thằng nhóc đề cập tới chuyện gì tệ lắm hả ?]

"..."

[ Bọn mày đang hẹn hò ?]

Phawin ngẩn ra, dường như anh và Team chưa từng nói từ 'hẹn hò' ra khỏi miệng.

"Không."

[ Hả ? Hai thằng mày dính lấy nhau như vậy, đừng bảo tao đấy là tình anh – em xã hội chủ nghĩa nhé ? Tính diễn cái tuồng gì vậy ? Tưởng mình là ngôi sao chắc ?] Wan chán nản chất vấn.

"Không phải tình anh – em ! Chỉ là, cậu ấy đặc biệt hơn bất kỳ người nào khác." Win nhỏ giọng, căng thẳng cho anh trai đáp án.

[ Đặt biệt như thế nào mới được ?]

" Em quan tâm em ấy hơn bất cứ người nào khác, để ý em ấy hơn bất cứ người nào khác..." Win đưa mắt nhìn vào phòng ngủ, trên chiếc giường quen thuộc của bản thân anh, người được nhắc tới trong mối bận tâm của anh đang lặng lẽ cựa mình. "... Còn có, nhớ em ấy hơn bất cứ người nào khác nữa."

[ Haizzz... ]

[ ... Vậy tất cả những việc mày đã làm, bao gồm sự quan tâm, chú ý và cả nhớ nhung mày nói, là vì mày đặt thằng nhóc vào vị trí "đặc quyền không một ai có" hay vì mày thực sự muốn làm như vậy với nó thôi ?]

Lần này Win im lặng, câu trả lời kẹt lại giữa răng môi.

Phải rồi , anh làm tất cả những hành động đó là vì lý do gì cơ chứ ?

[ Nói thì nghe hay đấy nhưng làm được mới khó . Mày hãy nhớ, dù có làm gì cũng toàn tâm toàn ý mà làm. Nếu mày đối xử với cậu ta chỉ vì trách nhiệm dành cho "vị trí đặc biệt" như mày nói , thì có khác nào bố mẹ chỉ chu cấp tiền bạc nuôi con mà không dành cho nó yêu thương, tình cảm . Nếu thật là như vậy, tao khuyên mày hãy thôi đi. ]

"Không phải vậy đâu anh..." Win rũ mắt, bàn tay anh nắm lấy thanh chắn chặt đến nổi nổi gân xanh. "Tất cả những gì em làm, chưa bao giờ em nghĩ đó vì trách nhiệm."

[ Được rồi Win, tao hỏi này. Bên cạnh thằng nhỏ, mày thấy sao ?]

"Thoải mái. Em cảm thấy hạnh phúc, bất cứ chuyện gì hai đứa cũng có thể nói với nhau."

[ Với thằng Dean, mày cũng thoải mái và nói đủ thứ chuyện trên trời dưới bể với nó. ]

"Anh điên hả, em không có suy nghĩ như vậy với thằng Dean." Nghe tới tên thằng bạn chết bầm, Phawin giật thót, toàn thân nổi một trận da gà.

[ Mày nói 'suy nghĩ như vậy' là suy nghĩ theo cách nào ?]

"Thì theo cách em nghĩ về Team, rõ ràng thế còn gì ! Hai người họ đâu có giống nhau."

[  Ờ, chính xác là như cách mày nhớ thằng Team hả ?]

"Em muốn nhìn gương mặt Team, muốn ôm em ấy..." Win nhắm mắt, tất cả những hình ảnh liên quan tới Team lập tức tái hiện trong đầu, họ đã cùng nhau trải qua biết bao kỷ niệm : đâu chỉ có ăn chơi ngủ nghỉ, còn có cả chuyến đi xa vài ngày. Toàn bộ những điều trước đây anh thực hiện một mình, bất giác đã được thay thế bằng một người theo cái cách anh không ngờ tới . Hóa ra... "Em muốn làm mọi thứ cùng em ấy."

[ Hơn cả ngoại lệ mày dành cho em nó à ?]

"Phải, hơn rất nhiều."

Phawin thừa nhận, thời điểm bắt đầu chỉ đơn thuần là muốn thể hiện, anh muốn quản sự cứng đầu của thằng nhóc, nhưng theo thời gian, nó biến thành sự quan tâm lo lắng. Cứ thế, dần dà tình cảm đó trở thành "tất cả trong đời" tự lúc nào không hay.

Tại sao anh lại không nhận ra điều đó ?

"Anh... Em yêu em ấy, yêu rất nhiều."

Đầu dây bên kia vang lên một tiếng cười khe khẽ [ Win, tao từng nói, con người mày từ trong ra ngoài đều quá tốt, mày đem lòng tốt của mày đối xử với mọi người một cách bình đẳng, ngoại trừ Team . Bởi vì mày thích nó. Mày không muốn Team trốn mất nên mới đem cái 'ngoại lệ' kia ra để che mắt người ta . Nhưng bây giờ, chính mày lại tự đào hố chôn mình, cái gọi là "ngoại lệ của mày" khiến nó muốn bỏ chạy rồi , đúng chứ ?]

"Đậu má hia, sao cái gì anh cũng biết."

[ Mày nói xem, tao làm anh trai mày bao nhiêu năm ? Ham muốn chiếm hữu của mày, bộ mày nghĩ anh mày không biết chắc. ]

Phawin nâng tây vuốt mặt, cảm giác như có một hòn đá chẹn ngang lồng ngực suốt cả buồi giờ đã xóa tan.

"Anh, cám ơn . Hôm nay anh ra dáng anh hai rồi đấy."

[ Hứ, thế để tao cầu cho nhóc của mày kêu dẹp mẹ cái ngoại lệ của mày đi ha. ]

"Đừng mà, em xin lỗi, thật lòng đó, anh zai ơi." Vừa nói Win vừa làm động tác chắp tay xin lỗi .

[ Haizzz, chuyện này khỏi cần bàn thêm nữa, tao chơi tiếp đây . Nhớ một điều, nhóc của mày là con trai, đừng đối xử với nó như một cô nàng mong manh dễ vỡ . Có chuyện thì thẳng thắn mà nói, hiểu chưa hả ? Hi vọng chú mày lượm về trái ngọt, đừng để bị đá ra chuồng gà. ]

Wan nói dứt lời liền ngay lật tức tắt máy, còn lại một mình Phawin im lặng đứng một mình ngoài ban công.

"Chết tiệt nhà anh..."

Win đưa mắt nhìn con số phát sáng từ chiếc đồng hồ điện tử, hai giờ sáng rồi . Khóe môi anh khẽ cong lên, chỉ vài tiếng nữa thôi là cuộc đua bắt đầu, nên để cơ thể nghỉ ngơi lại sức.

Anh khép cánh cửa kính, đặt điện thoại lên bàn, chuẩn bị đi ngủ . Cậu nhóc cứng đầu bất chợt vươn cánh tay, lần mò sờ soạng gối đầu bên cạnh . Một hành động vô thức trong lúc ngủ, giống như đang tìm kiếm anh. Phawin bất giác mỉm cười .

"Đáng yêu quá rồi đấy."

Win nhẹ giọng cảm thán một mình rồi khẽ khàng ngả lưng bên cạnh, vươn tay ôm lấy đối phương, dịu dàng vuốt lưng cho tới khi cậu chìm vào giấc ngủ sâu, anh mới cúi đầu ghé sát vành tai cậu thủ thỉ.

"Đừng bao giờ nói muốn rời xa anh, được không, chắc chắn không nhé, bé ngoan."

Đêm hôm ấy, thay vì ngủ một giấc thật tốt, cậu nhóc năm nhất, thành viên tiềm năng của câu lạc bộ bơi, người chiếm dụng căn phòng của đàn anh khóa trên lại ngủ chập chờn không yên giấc . Trong mơ, cậu thấy mình bị  một tên quái vật gian ác – bá chủ căn phòng này trách phạt dã man, người đó không ngừng cao giọng, quát cậu hoàn thành đường bơi 1000mét thâu đêm.

***

Sau khi kết thúc cuộc gọi, Phudit, người anh cả của gia đình Wanijkarrnjanakul nở một nụ cười vô cùng mãn nguyện : thành công chọc ghẹo thằng em thứ hai, đối với anh là thành tích đáng tự hào biết mấy . Vốn định lên giường đi ngủ, nhưng liếc thấy màn hình máy tính, anh lại đổi ý, nối míc, vào trận lần hai.

Đêm nay xõa luôn đi.

Công thành, tự do vào trận, tâm trạng tốt hơn bao giờ hết, người này còn vui vẻ hát ngân nga.

[ Và con tim đã vui trở lại rồi hả, mới đây thôi còn máu lên não cơ mà. ]

Wan lập tức đứng hình, rũ mắt nhìn biệt danh T-Rex với biểu tượng online nhấp nháy . Khi nãy Win gọi tới, anh đã báo với người này có chút việc hơi mất thời gian, vậy nên lần nữa đăng nhập vào game, không nghĩ người này vẫn còn đang đợi.

Tình huống bất cứ khi nào Wan vào trận sẽ gặp, khiến anh nảy ra suy nghĩ, hắn cài gián điệp bên cạnh để báo cáo giờ mình online. Khi tâm trạng vui vẻ thì không sao, bắt cặp với hắn coi như tạm ổn . Nhưng chẳng may có chuyện gì khiến tâm tình Wan không ổn, hắn lại là người khiến Wan muốn đập chết mới tạm nguôi ngoai.

"Chọc ghẹo người khác thành công tao vui vậy đấy . Mày, nếu không muốn làm nạn nhân tiếp theo xấu số, khôn hồn biến đi." Trước đây, hai người họ chỉ trao đổi qua tin nhắn, dạo gần đây đã chuyển qua nối mic nói chuyện trực tiếp.

Đừng vội nghĩ tới lý do gì cao siêu, đơn giản là dễ chửi nhau hơn, khỏi mất công gõ chữ.

Khi thấy nhân vật của đối phương không có dấu hiệu nhúc nhích, Wan lập tức chủ động di chuyển nhân vật của mình lượn ra xa.

Thằng cờ hó này méo thể nào tin được.

[ Mày học sinh mẫu giáo à ? Thích bắt nạt người khác ?]

"Ồ, là mày tự nói mày đấy hả. Làm như mày thì không. Mày lừa anh mày vào chỗ chết, rồi đánh lén anh đây tới bỏ mạng luôn. Mày tính vừa ăn cắp vừa la làng hay gì ?"

Đầu bên kia vang lên tiếng cười trầm thấp [ Ờ ha, chọc mày vui vãi ]

"Đó đó, mày mới là đồ học sinh mẫu giáo . Phắn đê, đừng chạy theo đuôi tao." Wan nóng máu vì chủ nhân của cái tên T-Rex nhất định theo sau.

[ Mày chưa thử nghĩ bao giờ hả ? Vì sao tao hay chọc mày ? Lý do là gì chứ ?]

"Biết thế méo nào được ? Ê, thằng kia !"

Không có bất cứ cảnh báo nào, nhân vật của Wan đã bỏ mạng. Khi Wan sắp sửa tuôn một tràng mắng chửi, giọng nói của người bên kia khiến anh lập tức đứng hình.

[ Đã nghe điều này bao giờ chưa hả ? Đối phương hạ tông giọng, trầm đến mức khiến người ta run rẩy. ]

[ Rằng khi thích một ai đó, họ sẽ tìm cách trêu chọc người đó . Vì muốn thu hút sự chú ý của người ta, dễ hiểu mà. ]

Đôi mắt Wan mở to hết cỡ, ngón tay cứng đờ, bấm chuột cũng quên luôn. Não anh chỉ còn lại một phép tính bắc cầu như sau.

Muốn trêu chọc = thu hút sự chú ý

T-Rex trên game dường như ghẹo gan anh mọi lúc mọi nơi  = T-Rex muốn thu hút sự chú ý của anh.

[ Tao thích mày đó, mày có thể để ý tao được không ?]

" Whattttt !"

Bị một câu nói vả cho điếng người, Wan trong lòng không ngừng la hét.

Thực sự có cách tán tỉnh này nữa hả ? Mà quan trọng là đứa ngu nào suốt ngày đi chọc điên người mình thích ? Bộ học sinh mẫu giáo hay sao ?

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro