16. Phù phép cầu may.
Với tư cách là địa điểm tổ chức một giải đấu quan trọng cho các câu lạc bộ Bơi lội, đại học K hôm nay đón tiếp số lượng lớn sinh viên cùng đối thủ cạnh tranh từ khắp các trường đại học khác . Khu vực khán đài bao quanh hồ bơi đông nghìn nghịt, người tới xem lấp kín toàn bộ ghế ngồi; tiếng reo hò của từng nhóm cổ động viên dành cho đội nhà huyên náo vô cùng, đợt sau còn ồn ào hơn đợt trước. Không khí hừng hực trước trận đấu đâu chỉ dừng lại ở đó, bên trong phòng thay đồ, tâm trạng phấn khích của chính các vận động viên cũng không ngừng tăng lên.
"Mấy đứa ra ngoài, làm nóng người trước đi."
Pruek, đàn anh năm cuối đang chỉ đạo một nhóm đàn em, yêu cầu những thành viên đã thay xong đồ thi đấu mau chóng ra ngoài khởi động. Nhưng khi ánh mắt dừng ở vị trí Team đang đứng, bắt gặp dáng vẻ thất thần của cậu, anh lập tức hạ giọng ngay.
Đàn anh chán nản lắc đầu rồi xoay người rời đi, đúng lúc bắt gặp vị phó chủ tịch câu lạc bộ từ hướng ngược lại bước vào từ phía cửa. Pruek đặt tay lên vai Win vỗ nhẹ, hất cằm về phía Team ra hiệu.
"Coi chừng thằng nhóc của mày đi kìa."
Phawin hiểu ý gật đầu. "Để đó cho em."
Team hoàn toàn quên sạch động tĩnh xung quanh, mặc đám đông tản ra xa, cậu vẫn đứng chôn chân trước tủ đồ, cúi đầu, hai mắt nhắm chặt. Dù đã rất nỗ lực hít sâu liên tục, song tâm trạng Team lúc này vẫn chẳng thể khá hơn, một đoạn ký ức trong quá khứ mãi luôn đeo đẳng cậu giống như bao lần khác.
...
...
Khụ khụ !!!
Anh ơi !!!!
...
Nhiều năm trôi qua, tiếng kêu thảm thiết đó dường như vẫn quanh quẩn trong đầu cậu . Nó không những chưa hề phai nhạt mà còn liên tục ám ảnh cậu, nhất là thời điểm trước mỗi trận đấu như lúc này. Team cuộn chặt ngón tay, nắm đấm run lên nhẹ nhè . Mồ hôi bắt đầu túa ra trên cơ thể cậu, cậu cảm nhận rõ rệt luồng ớn lạnh chạy dọc từ ngón chân lên tới đỉnh đầu.
Cảm giác này có lẽ giống với thời điểm ai đó cứ thế từ từ bị nước nhấn chìm : vừa bất lực vừa kiệt sức, ngạt thở vì nước tràn vào phế quản, mọi thứ trước mắt trở nên mơ hồ...
"...Ổn thôi... ổn thôi..." Team liên tục lẩm nhẩm.
" Team ?"
"..."
" TEAM ?!?"
Ai đó vỗ nhẹ lên bả vai khiến Team bừng tỉnh, cậu lập tức ngẩng đầu, gương mặt lấm tấm mồ hôi, ánh mắt ngơ ngác đối diện với mái tóc vàng của người kia, hoảng hốt như thể vừa bước ra từ cơn ác mộng.
Cậu đã rất sợ... sợ rằng cậu thi đấu với năng lực tồi tệ, chỉ vì cơ thể cậu chưa thực sự sẵn sàng.
" Hia, em..."
Phawin không đặt cho cậu bất kỳ câu hỏi nào, anh giấu đi tiếng thở dài, quan sát đứa trẻ bướng bỉnh trước mặt mình rồi nâng tay xoa đầu cậu, làm bộ cười cười : "Xong chưa đấy? Đổ mồ hôi hột thế này cơ á ?"
Team nhắm mắt, sau đó gạt cánh tay đang khiến tóc cậu rối tung. "Rồi, hơi căng thẳng tí thôi . Này, đừng có xoa đầu người ta thế chứ."
Gương mặt tỏ vẻ đó của cậu rõ ràng bị Phawin nhìn thấu, anh xấu xa bật cười. " Lại đây, 'phù phép' cầu may cái là hết liền."
Rồi chẳng cần đợi Team hiểu anh sẽ phù phép bằng cách nào, Win đã dang rộng vòng tay, mạnh mẽ kéo cơ thể đối phương ghì vào lồng ngực. Nhiệt độ từ làn da và nhịp tim đang đập, phần nào cho Team cảm giác an lòng.
Thình thịch.
"Được rồi đó."
Thình thịch.
"Có anh ở đây đợi mày."
Thình thịch.
"Bùa may mắn rồi đấy, okie chưa ?"
Sau lời động viên, Phawin dịu dàng đặt một nụ hôn lên trán cậu . Mãi tới khi vị phó chủ tịch với mái tóc ánh kim rời khỏi phòng đợi, Team vẫn đứng im bất động thực như bị ai đó bỏ bùa.
"..."
" Con mợ anh !!!"
Khi nhận ra mình vừa bị người ta trêu đùa, cậu mới nâng tay dụi trán, dáo dác quan sát xung quanh . Tên khốn nhà anh. Bên ngoài trường học, bọn họ có thể tùy tiện thân mật đã đành . Mà đâu phải, ảnh có thể tùy hứng thể hiện ở bất cứ đâu, cả trong lẫn bên ngoài trường học mới đúng.
Team vội vàng sửa cả suy nghĩ vừa mới nảy ra trong não, cứ như thể sợ ai đó đọc được không bằng.
Cậu thanh niên bực bội rút khăn tắm vắt qua vai rồi mạnh tay đóng khóa tủ đồ. Thật may, chắc không có ai trông thấy hành động vừa rồi, bằng không họ sẽ thành đề tài cho cả trường bàn tán.
" Ớ ?!?"
Team rũ mắt nhìn lòng bàn tay không chớp, kỳ lạ thay nó đã ngừng run rẩy từ lâu, tâm trạng cậu hiện tại ổn định một cách đáng ngạc nhiên, ngỡ như tất cả những dấu hiệu bất ổn trước đó chỉ là ảo giác.
Team lắc đầu, dù không muốn thừa nhận nụ hôn và cái ôm của đối phương đã giúp mình bình tĩnh.
... Nhưng lần này, cậu hiểu rõ, đó hoàn toàn là sự thật.
Ý nghĩ đó khiến môi Team chậm rãi nở nụ cười.
[ Có anh ở đây đợi mày. ]
Cậu có người đợi mình kia mà, vậy thì có gì mà phải sợ.
Team kìm nén ý cười xém bật ra thành tiếng. Cậu áp lòng bàn tay lên má, vỗ vỗ giúp bản thân lên dây cót tinh thần.
" Được rồi, chiến thôi !!!"
***
" U là chòiiiiii !!!!!"
Cách đó một đoạn, ngay sau khoảnh khắc bắt gặp hành động thân mật của hai người đồng đội, một nạn nhân ngây thơ vô (số) tội đã bị một người đồng đội khác khóa cổ kéo đi.
" Khép cái miệng giùm, Ae !"
Bumblebee ghé sát vành tai cậu ta, gằn giọng, song có vẻ Ae đã bị dọa sợ, cậu ta vẫn đang chỉ tay về phía người vừa bị phó chủ tịch của bọn họ... hôn.
"Hơ... hơ..." Cơ hàm của cậu dường như vẫn chưa nghe theo não bộ chỉ huy, tới khi nhận ra mình vừa bị Bee và Cee kẹp nách lôi đi rồi mà nó vẫn chưa hề khép lại. "Tụi mày thấy không, ảnh vừa mới hôn—-..."
"Hôn đâu mà hôn, thơm, là thơm." Cee ngắt lời cậu ta, vẻ mặt hết sức bình thản. "Thơm trán đấy, hiểu không hở ?"
Ae hiển nhiên không hiểu, cậu ra sức lắc đầu. "Bình thường vẫn hôn thế á ?"
Bee vỗ nhẹ bả vai đứa bạn ngây ngô, bịa ra mấy lời "Cách động viên nhau ấy mà."
" Hả ?!?" Lần này, hai mắt cậu ta trợn to hết cỡ.
" Ờm, thì đại khái là giúp nhau giữ vững tinh thần, bớt căng thẳng." Cee tiếp. "Mày nhìn cái bản mặt thằng Team sau đấy coi, không còn kiểu trông như mất sổ gạo nữa rồi , đúng chưa ?"
Cơ mặt đang căng như giây đàn của Ae nghe tới biểu hiện thực tế bấy giờ mới giãn nở, cậu ta gật gật gù gù, chỉ có thể là lý do đó. "Cũng đúng mà nhỉ, kiểu muốn bớt lo, mọi người vẫn thường động viên như vậy."
Rồi không rõ cậu ta ngẫm nghĩ thêm điều gì, bèn nhăn trán hỏi. "Tụi mình làm vậy cũng được nữa hả ?"
Sự ngây ngô qua câu nói của Ae chẳng khác nào nhấn nút 'đứng hình' cho hai người còn lại, họ đưa mắt nhìn nhau, chân mày thiếu điều dính chùm làm một. Chính xác hơn là không hẹn mà đồng lòng khẳng định, để khiến tên ngốc kia hiểu ra vấn đề được, họ sẽ còn phải tốn nước bọt dài dài.
[Chụt]
Có điều, thời gian từ giờ tới lúc đó, vẫn cứ nên bắt nạt tên ngốc này chút đi.
" Làm gì thế !!!" Ae trợn to mắt, trừng thằng bạn vừa thực hiện xong hành động kỳ lạ, tên đó hiện còn đang nhướng mày chọc tức cậu nữa kia.
"Thì động viên mày cái."
Bee cười đến sảng khoái, vui vẻ vỗ vai Ae, và trong lúc hệ điều hành của cậu ta vẫn chưa kịp tái khởi động thì trán đã đón nhận một đợt tấn công khác.
[Chụt]
" Đậu má, Cee !!!!"
" Bớt lo chưa ?"
Lần thứ hai không kịp phòng bị, Ae chỉ còn biết há hốc miệng nhìn hai tên thủ phạm khoác vai nhau ha ha rời khỏi phòng thay đồ, cậu đứng dụi trán một lúc lâu mà nhịp tim vẫn đập thình thịch như trống dồn, nói gì tới gương mặt đỏ bừng sắp bị nướng chín.
" Tụi bay lừa tao ! KHÔNG có bớt miếng lo nào hết á !!!!"
Cảm thấy mối nghi ngờ trong lòng chỉ tăng không kém , Ae quyết tâm sau trận đấu, cậu phải hỏi Team cho ra nhẽ mới thôi . Làm sao Team có thể hết căng thẳng sau khi bị người ta hôn trán một cách tài tình vậy cơ chứ ?
***
Bên trong nhà thi đấu, khu vực xung quanh hồ bơi là nơi các vận động viên tập trung đông nhất, những người tham gia tranh giải đều rất nghiêm túc khởi động trước khi chính thức bước vào làn đua xanh . Team xoay đều các khớp tay, khớp chân, làm nóng người xong thì đưa mắt nhìn về hướng chủ tịch câu lạc bộ – anh Dean, người đang sải bước dài, rất nhanh tìm tới khu vục khán đài, bên cạnh người bạn thân thiết nhất của cậu.
Không nhầm thì ảnh tới dỗ Pharm chắc . Cậu nghĩ bụng.
Team thở phào như trút đi gánh nặng, chỉ cần nụ cười xuất hiện trên gương mặt bạn, cậu đã có thể ngay lập tức vui theo . Sáng nay lúc nhận tin nhắn line từ Manow, nghe kể tâm tình Pharm không tốt, còn nghe Manow nói cô không chắc, liệu lý do 'vì lo cho giải đấu của anh Dean nên mất ngủ' mà Pharm nói có thật hay không.
Team và Pharm, hai người bạn có đặc điểm chung kỳ lạ – thường xuyên gặp ác mộng , khác biệt căn bản giữa họ bắt nguồn từ nguyên nhân khách quan . So với Pharm, tình trạng của Team chưa tới mức trầm trọng . Chỉ cần không bị áp lực từ các giải đấu đè nặng, Team vẫn có thể vào giấc ngon lành . Lúc bình thường, cậu thậm chí còn thuộc dạng ngủ bất chấp . Cậu dễ dàng ngủ nướng từ sáng tới trưa, từ trưa tới tối, dẫu vây quanh đủ thứ tiếng ồn ào . Đôi lần qua đêm cùng Pharm tại căn hộ nhỏ, Team còn kiêm luôn 'bảo mẫu' , dỗ dành Pharm mỗi khi ác mộng quấy rầy , riết rồi Team tự hỏi mình Pharm là bạn hay là con trai cậu nữa .
"Mời những người tham gia tranh tài hạng bơi tự do 100m nam sang phía này báo danh."
Loa phóng thanh phát thông báo từ ban tổ chức vang lên, Team thực hiện thêm mấy động tác vặn lườn lần nữa, sau đó nâng đầu ngón tay sờ lên trán mình.
Được rồi... Bắt đầu thôi.
***
"Team khá hơn rồi đấy."
Chủ tịch câu lạc bộ bơi trường đại học – Dean đứng khoanh tay quan sát đám đàn em đang lắng nghe trọng tài phổ biến quy tắc. Người vừa được anh nhắc tới hiện giờ đang bày ra bộ mặt hớn hở vui tươi, khác hẳn tâm trạng âm u trong những lần thi đấu trước.
" Xời, chuyện . Mày nghĩ tao là ai ?" Phawin thản nhiên. "Phù phép thành công."
Dean nhíu cặp lông mày , từ chối hiểu thứ ngôn ngữ chẳng giống người của thằng bạn, ánh mắt khinh bỉ thể hiện thái độ 'chắc tao tin.'
" Mày thì sao ? Em Pharm có chuyện gì hả ? Thấy mày vác bộ mặt đáng sợ đó đi tới chỗ ẻm, mọi việc ổn chứ ?"
"Tao hơi lo , Pharm nói em ấy mất ngủ."
Dean đưa mắt về phía khu vực dành cho khán giả, cậu nhóc của anh và cô bạn thân Manow đang đùa giỡn mấy câu, nhận thấy tâm trạng cậu vì thế tốt lên, cơ miệng cau có của Dean mới giãn ra một ý cười nhàn nhạt.
" Xa tít mù tắp vậy mà mày cũng thấy ẻm được ?"
Phawin nheo mắt . Thấy Pharm thì có thể, nhưng bảo anh nhìn ra biểu hiện của việc 'mất ngủ' thì khẳng định Win xin quỳ gối lạy bằng hai tay . Bỏ đi, xem như đó cũng là một loại khả năng đặc biệt .
Vô tình gặp gỡ rồi bắt đầu thân thiết khi còn trung học , đó giờ Win đã quá quen với việc Dean đột nhiên ngơ ngác tìm người . Dean lúc nhỏ chưa hiểu chuyện gì hay Dean phiên bản trưởng thành vẫn luôn tìm kiếm một người anh chưa hề biết mặt . Để rồi dẫu cố gắng cách mấy vẫn chẳng thể nào tìm được, thì sự tồn tại của người đó với Dean cũng ăn sâu vào tiềm thức mất rồi . Thế nên bây giờ, khi mà Pharm lọt thỏm giữa đám đông xa tít mù, Dean vẫn có thể lập tức khóa chặt hình dáng cậu trong tầm mắt . Bởi đó là người Dean yêu da diết.
Win nhún vai.
... Cái tụi yêu nhau đều như vậy hết .
Phía vạch xuất phát, trọng tài đã gọi nhóm vận động viên đầu tiên vào vị trí. Không khí trong nhà thi đấu lập tức được hâm nóng bằng những tiếng hò reo cổ vũ . Lẫn vào nhóm người đang khởi động đó, ánh mắt Phawin dễ dàng tìm thấy bóng dáng thân thuộc của riêng mình . Anh thấy cậu vặn người, xoay khớp, thấy cả đôi mắt sáng bừng ý chí, sự lo lắng ban đầu đã hoàn toàn biến mất.
Nhưng hành động khiến Phawin bật cười hạnh phúc , đó là việc cậu nhóc chạm đầu ngón tay lên trán , sau đó trân trọng đem chúng áp lên môi .
Vậy là xong đời... Giờ thì hết chửi thằng Dean nữa nhé.
Bởi vì vào một khắc tỉnh táo đó, Phawin chợt nhận ra, anh cũng không cần tới một giây để khóa chặt tên nhóc cứng đầu trong tầm mắt.
***
Kết quả vòng đấu loại đối với các thành viên câu lạc bộ bơi Đại học T có thể nói là đáp ứng sự kỳ vọng . Họ tiếp tục nối dài thành tích, đóng góp vào giải thưởng hiện trưng bày tại phòng truyền thống bằng việc giành tất cả các hạng huy chương, từ đồng tới vàng thậm chí là vô số huy chương bạc . Không khí trên chuyến xe trở về lúc này hiển nhiên cực kỳ vui vẻ . Gương mặt người nào người nấy rạng rỡ nụ cười thành công, chút dấu vết của chuỗi ngày dài tập luyện mệt mỏi hoàn toàn mất dạng.
Dean, chủ tịch câu lạc bộ cầm chiếc micro trên tay, hắng giọng kêu gọi sự chú ý của cả đội.
"Như đã hứa, lần này mọi người sẽ có thưởng."
Cả xe đồng loạt im lặng. Sau lời thông báo, ai cũng tò mò muốn biết phần thưởng mà đội trưởng nghiêm khắc của bọn họ đưa ra liệu có thể là gì ?
Nếu không phải hiện vật, thì sẽ là đưa cả đám đi ăn nhà hàng ? Song có là gì, cũng quá đủ để mọi người nóng lòng chờ đợi.
"Sau kỳ nghỉ lễ, cả đội sẽ có thêm chuyến nghỉ dưỡng hai ngày một đêm tại khu Nhà nổi Kanchanaburi . Hoàn toàn miễn phí."
Dứt lời, cả đám dường như bùng nổ. Họ phấn khích không chỉ vì phần thưởng tuyệt vời quá sức tưởng tượng, mà còn vì được bao trọn chi phí ăn ở đi lại – một cơ hội hiếm có khó tìm.
" Tuyệt vời ông mặt trời !!!"
" Xin dành lời cám ơn cho nhà tài trợ lớn lần này, phó chủ tịch của chúng ta. "
Tới lượt Phawin đứng lên diễn màn chào hoa hậu trong hàng loạt tiếng vỗ tay tán thưởng của mọi người . Người đàn ông này xem như đã cung cấp chỗ nghỉ cho cả đoàn, với giá phòng ở mức phi lợi nhuận.
"Khu nghỉ dưỡng thuộc quản lý của gia đình tao, là gia đình tao nha . Lần sau nếu đứa nào muốn quay lại, sẽ được nhận giảm giá 10%. "
Đến khi chủ tịch câu lạc bộ xin ý kiến về việc "mang theo ai đó không phải người của câu lạc bộ đi cùng" – tất nhiên chi phí do anh chịu, thì tiếng cười đùa lập tức biến thành tiếng hò hét chúc mừng . Trải qua chừng ấy thời gian sinh hoạt cùng, còn ai không biết Dean là người cực kỳ kỹ tính . Đây là cơ hội để 'sờ tận tay, day tận mặt' người bạn trai trong truyền thuyết, vậy nên chẳng ai dại gì mà từ chối .
"Rồi anh Win cũng mang 'người iu' theo chứ ạ ?" Ai đó từ phía sau hét lớn.
Phawin tặc lưỡi, từ chối bình luận thêm, song ánh mắt sắc sảo của anh lập tức tìm tới vị trí của người kia , mặc dù cậu nhóc chống cằm nhìn cửa sổ, phớt lờ cả anh lẫn đồng đội xung quanh, vờ như chẳng quan tâm những gì họ nói .
Team toàn thân cứng ngắc , cậu cảm nhận rõ bầu không khí lúng túng và hàng chục con mắt đang đổ dồn về phía mình .
" Tụi bay nhìn cái gì mà nhìn ?" Người này gằn giọng quát . Thái độ có tật giật mình khiến lũ bạn cậu ra sức lắc đầu, cật lực nín cười để không bật thành tiếng.
"Không gì cả." Câu trả lời vang lên như tập trước.
Cậu bực bội thở dài, thật đúng kiểu càng thanh minh càng đuối lý.
Tức chết mất ! 'Người iu' người đương cái mọe gì đây.
***
Trường đại học đôi khi giống như chiếc lò lửa, mà sinh viên là lũ kiến đang chạy mải miết không ngừng . Khi tất cả các môn đều có bài thảo luận đi kèm, ví như lúc này, buộc tụi sinh viên phải học cắm đầu cắm cổ. Thư viện, nhà đa năng rồi tới cả phòng sinh hoạt chung của câu lạc bộ, cần thiết sẽ tạm thời được trưng dụng làm chỗ học tập luôn. Hòa chung không khí của thời kỳ luyện đan, ba người bạn thân dẫu năm nhất cũng chẳng thoát khỏi guồng quay 'bài thảo luận' . Họ ngồi lại với nhau sau giờ học, trên chiếc bàn dường như phải giành giật từ nhóm khác, cùng thảo luận, phân tích chủ đề môn 'Kinh tế quản trị" . Cô gái duy nhất của nhóm điên cuồng vừa lướt máy tính bảng đọc tài liệu, vừa đánh dấu phần kiến thức quan trọng cho bài báo cáo, trong khi Pharm tìm kiếm trên mạng những thông tin liên quan và cuối cùng là Team với trách nhiệm sắp xếp thành bố cục bài hoàn chỉnh, hai bàn tay còn chưa dừng gõ bàn phím.
"Team, mình gửi cái này cho cậu, thêm vào bài ngay nhé."
"Được."
Manow vươn vai, uể oải vặn thân thể mệt mỏi, sau hai tiếng đồng hồ làm bài không nghỉ, cảm tưởng chỉ thêm ít phút nữa thôi là não bọn họ có thể phát nổ được rồi.
" Các cậu đi nghỉ ở Kanchanaburi tuần này nhỉ ?" Cô vươn tay lấy ly sinh tố sắp tan thành nước.
"Ờ." Team gật đầu, cậu tranh thủ gõ thêm một đoạn văn bản rồi tạm nghỉ " Cậu đi biển đúng không Manow ?"
"Đúng rồi, cùng với Del á , tiếc là Pharm không đi cùng." Cô vừa phàn nàn, vừa liếc mắt sang phía người bạn còn lại "Có bồ bỏ bạn nha."
"Mình có bỏ cậu đâu." Pharm vội vàng thanh minh "Anh Dean cũng rủ mình trước nữa..."
" Vậy ý cậu là anh Dean không rủ trước thì cậu không đi với ảnh đâu hả ?"
"..."
Pharm bị cô bạn ranh mãnh làm cho cứng lưỡi, cậu bối rối dùng ánh mắt cầu cứu Team . Kết quả hai tên đầu trò không những phá lên cười, ngược lại còn phải dỗ cậu đừng nên lo lắng quá.
"Điên à , Manow chỉ ghẹo cậu thôi."
"Đúng, đúng á . Tụi mình đâu có nỡ chia rẽ uyên ương chứ." Cô đặt tay lên lưng Pharm vỗ vỗ. " Thật tốt khi cậu đi cùng với anh Dean, mình thích nhất nụ cười của cậu khi bên ảnh đó. "
Pharm cảm động suýt khóc, cậu lập tức đề nghị "Lần tới mình đi cùng nhau, tất cả tụi mình."
"Được rồi."
"Okie la." Manow vui vẻ ngoắc tay, hơn nữa cô còn tự hứa với lòng mình nhất định lần đó sẽ phải kiếm bạn trai cho có đôi có cặp.
[Ùm]
Đột nhiên tiếng sấm vang lên khiến Pharm giật thót, Team nghểnh mặt nhìn trời, mới đây thôi còn trong xanh, giờ đã thấy mây đen ùn ùn kéo đến.
"Sắp mưa rồi."
"Còn đang nóng muốn chết mà đã mưa ngay cho được." Manow chán nản nhìn ly sinh tố đã hóa lỏng bởi nhiệt độ ngoài trời.
"Nên về nhà thôi."
Giờ học chính của ngày hôm nay đã sớm kết thúc, Team rũ mắt liền trông thấy một góc áo đã bị người bạn thân túm chặt từ bao giờ . Tệ thật, cậu xém chút quên mất Pharm sợ những thứ như vừa rồi, và đương nhiên cậu ấy hoàn toàn không thích trời mưa chút nào hết cả.
"Cậu có lái xe không ?"
Pharm lắc đầu, ánh mắt ngập tràn lo lắng, cậu có nghe dự báo thời tiết, nhưng cũng không có thông tin về cơn mưa bất chợt sắp ập xuống lúc này.
" Thế lát nữa cậu có hẹn với anh Dean không vậy ?"
"Không." Pharm lắc đầu lần nữa. "Anh Dean hôm nay cần làm báo cáo ở câu lạc bộ."
"Vậy thì để mình đưa cậu về." Team áp lòng bàn tay lên mái tóc bồng bềnh, nhanh nhẹn gập máy tính cá nhân bỏ vào túi xách.
"Pharm, không sao đâu nè." Manow tận mắt chứng kiến tình trạng của Pharm nên có chút lo lắng.
"Mình ổn mà, có Team đi cùng sẽ không sao đâu." Cậu khó khăn nở một nụ cười trấn an cô bạn, còn không quên giục cô mau về nhà. "Manow lái xe cẩn thận."
"Ừ, vậy mai gặp."
Manow bỏ máy tính bảng vào túi, nhặt ly nước vứt vào thùng rác rồi vẫy tay chào tạm biệt, không thể nấn ná thêm vì cơn mưa sắp trút xuống rồi.
"Tụi mình đi thôi."
Team đón balo từ tay Pharm, đỡ cánh tay cậu dìu ra xe trước khi một trận mưa rào trút xuống.
***
Màn đêm buông xuống, làn nước theo từng trận gió ào ào tạt lên ô cửa kính, điều đó để người trong nhà biết, trận mưa lớn chưa ngớt chút nào. Team kéo rèm, tăng âm lượng tivi gần mức cao nhất, át đi thứ âm thanh mà người bạn thân thiết vừa căm ghét vừa sợ hãi.
" Đỡ hơn chút nào chưa ?"
Chủ nhân căn hộ nhỏ đang ngồi thu mình trên ghế, chăn phủ kín người, cậu thò đầu ra, rề rà gật gật.
"Tối nay mình ngủ lại, cơ mà đừng quên báo anh Dean một tiếng."
Cái này là để đảm bảo an toàn tính mạng cho chính bản thân cậu . Ai còn không biết vị chủ tịch câu lạc bộ nào đó có tính chiếm hữu cao ngút trời, để nhận được sự khoan hồng, tốt nhất nên để Pharm thành thật khai báo. Nhưng Team chưa kịp hoàn thành câu nói, điện thoại Pharm đã đổ chuông.
"Anh Dean..."
Biết ngay, nhắc tới Tào Tháo , Tào Tháo đến !
Thông thường mỗi khi trời mưa, anh Dean luôn gọi . Hôm nay có thể vì ở trường bận họp, nên ảnh không biết thời điểm trời bắt đầu mưa.
Team gật đầu ra hiệu rồi vào nhà bếp, chừa không gian riêng tư cho Pharm tâm sự với người cậu ấy cần lúc này . Cậu mở tủ bếp, tính lấy mì gói chính cậu cất giấu ở nhà Pharm.
Đứa bạn đáng ghét này không hiểu được tầm quan trọng của việc bổ sung bữa phụ đối với những người thường xuyên vận động, thành viên cốt cán của câu lạc bộ nấu ăn, đời nào chịu dùng thực phẩm chế biến sẵn.
"Đây rồi."
Cậu nhớ rõ vị trí mình nhét chúng, sau cánh tủ dưới bồn rửa bát, Team rất nhanh đã tìm thấy mỳ gói vị Tomyum ưa thích. Tiện tay lấy ba gói, anh chàng bắc nước sôi chuẩn bị cho bản thân bữa tối.
[Ting ting]
Âm báo vang lên từ ứng dụng trò chuyện quen thuộc, Team vừa bóc mì vừa rũ mắt đọc tin nhắn.
Winnie the Pool : Đang ở chỗ Pharm hả?
(-___-) : ừa.
Winnie the Pool : Không biết sợ anh người iêu của em Pharm moi gan ha ?
(-___-) : Kêu Pharm nhắn tin cho ảnh rồi, trời đang mưa kia kìa, nó sợ chết mịa.
Winnie the Pool : Anh biết gòi, trêu mày đó . Nom cái mặt thằng Dean như kiểu cuộc họp này đã kéo dài cả thể kỷ .
(-___-) : Ò, vẫn chưa xong ?
Winnie the Pool : Chưa, đang giải lao . Còn xin giấy phép, trường đồng ý mới được đưa tụi mày ra ngoài . Phải gửi thêm báo cáo chi tiết về lịch trình đi lại nữa .
(-___-) : Trường lo bọn anh làm gì mờ ám chắc ?
Winnie the Pool : Thời buổi nào rồi còn lo ma mới bắt nạt ma cũ ? Anh không ủng hộ cái nghi thức SOTUS trong trường đâu đấy .
(-___-) : Ha ha ha
Winnie the Pool : Xem ra, mày máu đi lắm rồi phỏng ?
(-___-) : Máu chớ ! Ngóng gần chớt nè Hia.
Winnie the Pool : Để sắp xếp cho thằng Dean với em Pharm một phòng.
(-___-) : Phải vậy chứ . He he he, đảm bảo Pharm sẽ sốc ẻ.
Winnie the Pool : Còn mày, ngủ phòng anh.
(-___-) : ...
(-___-) : ...Chuyện này....
Winnie the Pool : Bộ mày tính chuồn khỏi anh chắc ?
"Con mợ nó chứ !"
Team nhìn dòng chữ nhấp nháy mà cái miệng chửi thề một cách vô thức . Đi chơi xa ngủ cùng với bạn bè chẳng tốt hơn sao ?
Cứ cho rằng họ thường xuyên ngủ chung giường đi, nhưng mà du lịch nghỉ dưỡng, nên đàn đúm với bạn bè hay làm trò con bò gì đó chứ.
Vả lại... Cái bản mặt khốn kiếp ! Tao biết giấu vào đâu cho đỡ nóng bây giờ !!!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro