Chương I : Sự khởi đầu của một huyền thoại hèn nhát "bug bẩn"

Trong Lam Tinh năm 3027, cái gọi là văn minh nhân loại đã đạt đến đỉnh cao huy hoàng. Đường phố tràn ngập những phi hành khí lấp lánh ánh neon, những tòa cao ốc chọc trời sừng sững xuyên mây, và tri thức kỹ thuật hiện đại cuồn cuộn như thủy triều. Con người sống trong một kỷ nguyên an nhàn, hưởng thụ. Cho đến khi, một ngày nọ, những vết nứt khổng lồ xé toạc bầu trời xanh ngắt, mở ra những cánh cổng tối tăm mà thế nhân gọi là "Không Chi". Từ đó, những sinh vật kỳ dị, quái vật gớm ghiếc ào ạt trút xuống, reo rắc tai ương khắp mọi ngóc ngách của Lam Tinh. Đại tai biến ập đến, đẩy nhân loại vào bờ vực diệt vong.

Nhưng cũng chính trong lúc tuyệt vọng nhất, ý chí sinh tồn đã thôi thúc con người, kích hoạt những tiềm năng sâu thẳm nhất. Năng lực thức tỉnh! Từ cấp độ thấp kém F cho đến SSS huyền thoại, vô số chủng loại năng lực được khai phá, biến đổi vô vàn phàm nhân thành những chiến binh dũng mãnh, những pháp sư hủy diệt, những người gánh vác hy vọng cuối cùng của giống loài.

Giữa biển người chen chúc trên quảng trường Lam Khải, nơi nghi thức Chuyển Chức đang diễn ra long trọng, một bóng hình nam tử đứng lặng lẽ, khí tức mờ mịt như sương khói. Y là Tiêu Hàn. Dung mạo thanh tú, đôi mắt sâu thẳm như hồ nước cổ, ẩn chứa vô số bí mật không lời. Hắn không nói, không cười, chỉ lẳng lặng quan sát những khuôn mặt cuồng loạn xung quanh, những thanh âm gào thét của quái vật từ xa vọng lại, và những tia sáng năng lực bùng nổ khắp nơi. Đối với hắn, tất cả chỉ là một màn kịch diễn ra trước mắt, một vở tuồng đã được định sẵn mà thôi.

"Tiểu tử kia, đến lượt ngươi!" Một gã cường giả thuộc Liên Minh Vệ Giới, thân mang chiến giáp hợp kim nặng nề, cơ bắp cuồn cuộn, quát khẽ vào Tiêu Hàn. Hắn là một cường giả cấp A, Hùng Thiết Sơn, phụ trách điểm Chuyển Chức này.

Tiêu Hàn lẳng lặng bước lên bệ đá chuyển chức. Xung quanh hắn, vô số ánh mắt đổ dồn, nhưng không ai có thể đọc được bất kỳ cảm xúc nào từ nam tử này. Hắn đứng đó, như một cái bóng mờ nhạt giữa biển người.

Khi bàn tay Tiêu Hàn chạm vào viên đá chuyển chức cổ xưa, một luồng sáng chói mắt bùng nổ, không phải là thứ ánh sáng quen thuộc của các năng lực thông thường, mà là một sự hỗn loạn của mọi sắc màu, rồi tan biến thành hư vô. Không có thông báo, không có tiếng reo hò, không có danh xưng năng lực nào hiện ra trên bảng điện tử. Cả quảng trường chìm vào một sự im lặng chết chóc.

Hùng Thiết Sơn cau mày, gã chưa từng thấy trường hợp nào như vậy. "Năng lực... thất bại?" Gã lẩm bẩm.

Bỗng nhiên, một âm thanh cổ xưa, hùng vĩ, và vang dội, không phải bằng giọng nói mà bằng ý niệm, trực tiếp vang lên trong tâm trí Tiêu Hàn. Âm thanh đó dường như đến từ vực sâu
hỗn độn của vũ trụ, vượt qua không gian và thời gian.

"Keng!"
*Ngươi đã thức tỉnh năng lực độc nhất vô nhị: Phá Giải Quy Tắc!*

Cùng lúc đó, hai luồng ý niệm khác, cũng bằng âm thanh hư ảo, nhưng mang theo sự xa xăm vĩnh cửu, cùng lúc đồng bộ hóa với Tiêu Hàn.

"Keng!"
"Phát hiện Ký Chủ độc nhất vô nhị. Hệ thống vô hạn vật phẩm khởi động thành công!"

"Keng!"
"Phát hiện Ký Chủ chí cao vô thượng. Hệ thống vô địch kích hoạt thành công!"

"Keng!"
"Chỉ số May Mắn của Ký Chủ đã đạt mức tối đa (MAX) – Mạnh nhất thế giới!"

Trong khi thế giới bên ngoài vẫn im lặng phán đoán về "sự thất bại" của hắn, nội tâm Tiêu Hàn lại vang vọng những thông báo kinh thiên động địa. Nhưng vẻ mặt hắn vẫn bình tĩnh như không, không một chút gợn sóng. Ánh mắt hắn lướt qua Hùng Thiết Sơn, rồi nhìn về phía cánh cổng Không Chi đang rên rỉ ở phía xa. Vô số quái vật cấp F đang tràn ra, và một con cấp E, trông như một con chó sói to lớn với bộ lông đen bóng và đôi mắt đỏ ngầu, đang nhắm thẳng vào quảng trường.

"Tiểu tử kia, ngươi không có năng lực?" Hùng Thiết Sơn nhíu mày, giọng điệu có chút thất vọng và cảnh cáo. "Mau tránh ra, nơi này không phải chỗ cho kẻ yếu!"

Tiêu Hàn không trả lời. Hắn chỉ nhìn con quái vật cấp E đang lao tới, rồi lại nhìn Hùng Thiết Sơn, một tia khóe môi khẽ nhếch lên, bí ẩn khôn lường. "Vô địch sao? Thú vị. Vô hạn vật phẩm ư? Cũng không tồi." Hắn không cảm thấy vui sướng hay phấn khích, chỉ là một sự chấp nhận bình thản.

Bất chợt, một viên đá vụn bị một người hoảng loạn đá văng trúng chân Tiêu Hàn. Hắn cúi đầu nhìn, và trong ý niệm, hệ thống vô hạn vật phẩm lại vang lên.

"Keng!"
"Vật phẩm "Đá vụn" đã được nhận dạng. Đã thêm vô hạn "Đá vụn" vào không gian hệ thống!"

Tiêu Hàn lẳng lặng nhặt viên đá vụn lên, vuốt nhẹ.

Con chó sói cấp E đã lao đến sát rìa quảng trường, nhe răng nanh sắc bén, chuẩn bị vồ lấy một thiếu nữ đang hoảng loạn ngã khuỵu. Hùng Thiết Sơn gầm lên, vung quyền chuẩn bị phản công, nhưng tốc độ của quái vật quá nhanh, gã không kịp trở tay.

Vì để tránh gây chú ý quá mức y đã chọn "Phớt lờ, quan sát diễn biến:"* Tiếp tục đứng yên quan sát mọi thứ xảy ra

Con chó sói cấp E gầm lên một tiếng dữ tợn, thân ảnh như tia chớp lao về phía thiếu nữ đang kinh hãi ngã gục. Hàm răng sắc nhọn đã kề sát cổ nàng, chỉ một khắc nữa thôi, máu tươi sẽ nhuộm đỏ quảng trường Lam Khải.

"Đồ súc sinh!" Hùng Thiết Sơn gầm lên, gã tung một quyền mang theo sức mạnh cuồng bạo của một cường giả cấp A, nhưng vẫn chậm hơn một nhịp. Tuy nhiên, nhờ vào kinh nghiệm chiến đấu phong phú và ý chí bảo vệ dân thường, quyền của gã vẫn kịp thời đánh trúng vào sườn con quái vật, khiến nó rên rỉ một tiếng chói tai, thân hình bị hất văng sang một bên. Thiếu nữ thoát chết trong gang tấc, nhưng Hùng Thiết Sơn cũng không tránh khỏi, một vết cào sâu hoắm từ vuốt của quái vật hằn trên vai gã, máu tươi thấm ướt chiến giáp.

Toàn bộ quá trình diễn ra nhanh như chớp. Tiêu Hàn vẫn đứng yên, không chút biểu cảm, ánh mắt sâu thẳm chỉ lẳng lặng quan sát. Hắn không hề có ý định ra tay, cho dù năng lực "Vô Địch" và "Phá Giải Quy Tắc" có thể khiến con quái vật kia tan biến trong nháy mắt. Hắn chỉ muốn xem. Xem thế giới này vận hành ra sao, xem những kẻ tự xưng là anh hùng này sẽ phản ứng thế nào. Sự thờ ơ đến khó hiểu của hắn khiến không ít ánh mắt đổ dồn, đầy nghi ngờ và phẫn nộ.

"Ngươi! Tiểu tử kia! Đứng trơ ra đó làm gì?!" Hùng Thiết Sơn phẫn nộ gầm lên, bàn tay nắm chặt, vết thương trên vai như đang gào thét. "Ngươi là kẻ Chuyển Chức thất bại hay sao mà không nhúc nhích?! Biến khỏi đây ngay, đừng cản trở bổn tọa!"

Tiêu Hàn vẫn không đáp lời. Hắn chỉ khẽ nhếch môi, một nụ cười cực kỳ nhạt, gần như không thể nhận ra. Ánh mắt hắn lướt qua vẻ mặt giận dữ của Hùng Thiết Sơn, rồi lại hướng về phía Không Chi. "Cứ việc phẫn nộ đi. Bản tọa không cần thế nhân lý giải." Hắn không giải thích, không biện minh. Sự bí ẩn của hắn như một bức màn dày đặc, khiến kẻ khác càng thêm khó hiểu và căm ghét.

Đúng lúc này, một luồng áp lực vô hình từ Không Chi bỗng nhiên tăng vọt. Một cái bóng đen khổng lồ, to lớn hơn gấp đôi con chó sói vừa rồi, chậm rãi hiện ra từ cánh cổng. Bộ lông đen như màn đêm, đôi mắt đỏ rực như hai hòn than cháy, phát ra khí tức hung tàn.
Đó là một Ma Khuyển Ám Ảnh, quái vật cấp D!

Sự xuất hiện của Ma Khuyển Ám Ảnh khiến quảng trường đang hỗn loạn lại càng thêm kinh hoàng. Tiếng la hét, tiếng giẫm đạp vang vọng. Các chiến binh cấp F, E bắt đầu lùi lại, mặt cắt không còn giọt máu.

Giữa lúc đó, một bóng dáng mảnh mai bất ngờ lách qua đám đông, tiến thẳng về phía Tiêu Hàn. Nàng là một thiếu nữ có mái tóc bạc như sương, đôi mắt xanh biếc tĩnh lặng nhưng lại ẩn chứa sự thấu triệt đến lạ kỳ. Nàng không nhìn quái vật, cũng không nhìn Hùng Thiết Sơn, mà nhìn thẳng vào Tiêu Hàn.

"Người này... không đơn giản," Lâm Tuyết Nhi khẽ nói, giọng trong trẻo như tiếng suối chảy, nhưng lại đủ để Tiêu Hàn nghe rõ trong vô vàn tạp âm. Đôi mắt xanh biếc của nàng ánh lên một tia tò mò, xen lẫn sự thấu hiểu khó diễn tả. Nàng nhìn hắn như nhìn một bức tranh chưa hoàn chỉnh, vừa lạ lẫm vừa quen thuộc.

Tiêu Hàn vẫn không biểu cảm, nhưng nội tâm hắn lại dấy lên một chút hứng thú. "Có người có thể nhìn thấu một phần sao? Thú vị." Hắn không hề động đậy, chỉ lặng lẽ đứng đó, chờ đợi.

Vẫn như lúc nãy y vẫn không muốn mình bại lộ sức mạnh mà chỉ muốn làm một kẻ thất bại trong mắt người khác, là kẻ hèn nhát vô ưu vô lo nên y vẫn quyết chọn "Tiếp tục im lặng quan sát:"* Vẫn giữ thái độ khó lường, không nhúng tay vào cuộc chiến đang diễn ra.

Quảng trường Lam Khải chìm trong hỗn loạn. Tiếng la hét của dân thường, tiếng rống giận dữ của Hùng Thiết Sơn, và tiếng gầm gừ đầy sát khí của Ma Khuyển Ám Ảnh hòa quyện vào nhau, tạo thành một bản giao hưởng chết chóc. Con quái vật cấp D với bộ lông đen tuyền như bóng đêm, đôi mắt đỏ rực như máu, mang theo khí tức hủy diệt, lao thẳng về phía Hùng Thiết Sơn.

Hùng Thiết Sơn gầm lên một tiếng, vết thương trên vai đau buốt, nhưng gã vẫn kiên cường giơ nắm đấm bọc năng lượng lên đón đỡ. Quyền phong và vuốt sắt va chạm, tạo ra một tiếng nổ lớn. Mặt đất rung chuyển, gạch đá văng tung tóe. Hùng Thiết Sơn bị đẩy lùi vài bước, máu tươi từ vết thương cũ lại trào ra nhiều hơn. Rõ ràng, gã đang phải chịu áp lực cực lớn khi đối mặt với một quái vật cấp D trong tình trạng bị thương.

"Hộc... Hộc..." Hùng Thiết Sơn thở dốc, ánh mắt đầy sự kiên quyết nhưng cũng lộ rõ vẻ mệt mỏi. Gã cắn chặt răng, nỗ lực trụ vững. "Tiểu súc sinh này... mạnh quá!"

Các chiến binh cấp F, E xung quanh hoảng sợ lùi lại, không ai dám lại gần hỗ trợ. Sự sợ hãi đã lấn át ý chí chiến đấu.

Lâm Tuyết Nhi vẫn đứng cách Tiêu Hàn không xa, đôi mắt xanh biếc tĩnh lặng của nàng không rời khỏi hắn. Nàng nhìn thấy sự hỗn loạn, nhìn thấy Hùng Thiết Sơn đang gặp nguy hiểm, nhưng ánh mắt nàng vẫn dán chặt vào Tiêu Hàn, như thể hắn mới là tâm điểm của mọi chuyện. "Người này... không động, không giúp, vậy mà không hề có chút hoảng sợ hay dao động. Hắn đang chờ đợi điều gì? Hay hắn đã biết trước?" Sự bí ẩn của Tiêu Hàn khiến nàng càng thêm tò mò.

Ma Khuyển Ám Ảnh dường như cảm nhận được sự yếu thế của Hùng Thiết Sơn. Nó gầm lên một tiếng chiến thắng, rồi bất ngờ thay đổi mục tiêu. Đôi mắt đỏ rực của nó bất chợt quét qua, và dường như bị thu hút bởi sự bình tĩnh dị thường của Tiêu Hàn giữa cảnh tượng hoảng loạn. Nó lao thẳng về phía Tiêu Hàn, tốc độ nhanh hơn cả tia chớp, mang theo luồng khí tức tử vong và sát ý ngưng tụ.

"Keng!"
"Phát hiện sát ý mạnh mẽ hướng về Ký Chủ. Hệ thống vô địch tự động kích hoạt bảo vệ!"

Một khoảnh khắc. Chỉ một khoảnh khắc trước khi nanh vuốt của Ma Khuyển Ám Ảnh chạm tới. Mọi thứ dường như chậm lại. Đối với những người khác, họ chỉ thấy con quái vật lao đến, nhưng ngay khi nó sắp cắn xé Tiêu Hàn, một làn sóng năng lượng vô hình, mỏng manh đến mức không thể nhận ra, chợt lan tỏa từ thân thể hắn. Không có tiếng động, không có ánh sáng chói lóa. Nanh vuốt của Ma Khuyển Ám Ảnh, vốn đủ sức xé nát hợp kim, chỉ chạm nhẹ vào một lớp màng vô hình rồi trượt đi, như thể Tiêu Hàn không hề tồn tại ở đó, hoặc hắn chỉ là một ảo ảnh.

Con quái vật bất ngờ trượt ngã, mất thăng bằng, lộn nhào trên mặt đất một vòng lớn. Nó đứng dậy, đôi mắt đỏ rực trừng trừng nhìn Tiêu Hàn, vẻ hung hãn pha lẫn sự khó hiểu và tức giận. Nó không thể hiểu tại sao đòn tấn công của nó lại bị vô hiệu hóa một cách hoàn toàn không có lý do.

Hùng Thiết Sơn, vốn đang định lao tới cứu vãn nhưng lại bị vết thương cản trở, trợn tròn mắt. Gã đã chuẩn bị tinh thần chứng kiến Tiêu Hàn bị xé xác, nhưng cảnh tượng trước mắt lại khiến gã sững sờ. "Vừa rồi là cái gì? Hắn... không hề nhúc nhích. Không có năng lực nào bùng nổ. Vậy mà... con quái vật lại bị bật ngược lại?!" Sự khó hiểu trong lòng gã ngày càng lớn, xen lẫn một chút sợ hãi vô hình.

Lâm Tuyết Nhi khẽ hé môi, đôi mắt xanh biếc càng thêm sâu thẳm. Nàng không tỏ ra bất ngờ, chỉ là một cái gật đầu rất nhẹ. "Quả nhiên... không tầm thường." Trong ánh mắt nàng, không có sự sợ hãi, mà là một sự hứng thú không thể che giấu. Nàng dường như đã lờ mờ đoán được điều gì đó. Vậy Lâm Tuyết Nhi đã lờ mờ đoán được thứ gì mong các độc giả đoán xem Chương sau nhá .

-- Cảm ơn bạn đã đọc câu chuyện xàm này --

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: