Chương 35: Cuộc chạm trán bất ngờ trong đêm tối (1)

• Trở lại thực tại - Toà nhà bỏ hoang •

Mặc dù mỗi quốc gia đều có những hoàn cảnh khác nhau, nhưng tinh thần đoàn kết và ý chí sinh tồn vẫn là sợi dây liên kết tất cả.

Quay trở lại thực tại, cuộc trò chuyện giữa Hishiya và Kaito tạm lắng xuống, nhưng trong lòng cậu như có ngọn lửa âm ỉ bùng cháy lên. Những bí ẩn về sức mạnh mới của cậu cần phải được khám phá. Còn quá nhiều câu hỏi chưa có lời giải, nhưng một điều Hishiya biết chắc chắn, đó là cậu không thể bỏ cuộc.

Nhìn qua ánh lửa sắp tàn, cậu hứa với chính mình rằng dù khó khăn thế nào, dù kẻ thù mạnh mẽ ra sao, cậu sẽ chiến đấu đến cùng. Không chỉ vì bản thân, mà còn vì những người đã khuất và tương lai mà cậu quyết tâm bảo vệ.

Mọi chuyện dần yên ắng được một lúc kể từ khi ông chú ấy rời đi.

"Hishiya, cậu đừng có mà nghe anh ta nói bậy." Kaito cố gắng trò chuyện để xoá tan đi bầu không khí ngại ngùng này.

"Có sao đâu anh Kaito, tôi cũng thấy việc này có gì đâu mà phải xấu hổ." Hishiya cười ngượng cho qua chuyện.

"À mà con gái anh đâu rồi? Không có ở đây cùng anh ư?" Cậu vừa hỏi vừa nhìn xung quanh.

"Con bé... Mất rồi." Nói đến đây, tâm trạng anh Kaito trở nên buồn bực trở lại. Bầu không khí xung quanh cũng dần ngột ngạt hơn bao giờ hết.

"Vậy à... Tôi xin chia buồn cùng anh."

Kaito im lặng được một lúc, rồi lại tiếp tục trò chuyện cùng cậu tiếp.

"Không sao đâu, tôi ổn mà. Dù gì tôi cũng đã làm tất cả mọi thứ có thể trước khi con bé mất."

"Mẹ của Ruby, sinh ra đứa con gái bé bỏng của chúng tôi. Đã qua đời khi vừa mới sinh con bé. Kể từ đó, tôi đã luôn nuôi nấng Ruby bằng những cách đặc biệt nhất. Nhưng rồi một thời gian sau, bác sĩ đã chẩn đoán nó bị mắc bệnh ung thư gia đoạn cuối."

"Tôi đã rất bất lực và đôi khi muốn từ bỏ mọi thứ để chăm sóc con bé suốt đời. Thế nhưng, Ruby lại rất ngưỡng mộ công việc của tôi, là một luật sư vì công lý làm việc có ích cho xã hội. Vì thế nên tôi đã nói dối con bé về việc mình vẫn còn làm luật sư, sau khi đã bị người ta vu oan rồi phải từ chức khỏi làm luật sư."

Câu chuyện của anh Kaito khiến cho Hishiya không khỏi xúc động. Vì có lẽ, hoàn cảnh éo le của cả hai người cũng có vài nét tương đồng chăng?

"Anh Kaito à, thực ra... Tôi đã nói dối anh một điều." Sau khi nghe hết câu chuyện về hoàn cảnh đáng thương của Kaito, Hishiya cảm thấy e thẹn vì trước đó cậu đã nói dối anh ấy về việc mình không có người quan trọng còn sống cả.

"Điều gì? Là việc cậu nói dối tôi về việc không có người quan trọng nào còn sống ư?" Kaito nhìn về phía Hishiya như đã nhìn thấu hết mọi lời nói dối của cậu.

"Sao... Sao anh lại biết hay vậy, anh Kaito? Tôi còn chưa nói hết câu mà!"

Kaito cười nhếch mép, đáp lại rằng. "Cậu quên tôi làm nghề gì rồi à? VIệc nhìn thấu người khác là nghề của luật sư mà."

"À... Vậy là tôi đã bị anh nhìn thấu từ trước rồi." Cậu mỉm cười rồi thở dài.

Đêm kéo dài hơn bình thường, hoặc ít nhất là Hishiya cảm nhận như vậy. Cậu ngồi dựa lưng vào tường, đôi mắt dán vào bóng tối vô tận bên ngoài cửa sổ bị mảnh kính vỡ chia cắt thành hàng ngàn hình dạng méo mó. Gió luồn qua khe hở, mang theo âm thanh rít lên đầy ma quái, khiến mọi giác quan của cậu căng ra như dây đàn.

Gió luồn qua những khe hở trên tường, mang theo tiếng rít sắc lạnh, giống như tiếng thì thầm của tử thần. Mỗi cơn gió trôi qua đều khiến da gà trên người Hishiya nổi lên, từng giác quan của cậu căng ra như dây đàn sắp đứt. 

Cậu có thể cảm nhận được sự hiện diện của một thứ gì đó ngoài kia, đó không phải là con người, cũng không phải là những xác sống bình thường mà cậu đã quen thuộc, mà là một thứ gì đó nguy hiểm hơn, tàn bạo hơn. Cảm giác bị săn đuổi khiến tim cậu đập thình thịch trong lồng ngực, nhưng cậu cố gắng kìm nén, không để nỗi sợ hãi nuốt chửng mình.

Những người còn sống sót bên trong phòng đã chìm vào giấc ngủ chập chờn. Bên cạnh cậu, Kaito ngồi trầm lặng, đôi tay rắn rỏi của anh đang mài sắc con dao nhỏ bằng thép bạc. 

Ánh lửa phản chiếu trên lưỡi dao, tạo nên những tia sáng lạnh lẽo, sắc bén, như chính con người anh vậy. Luôn cảnh giác, luôn sẵn sàng đối mặt với bất kỳ hiểm nguy nào. 

Gương mặt Kaito góc cạnh, đôi mắt sâu thẳm ánh lên sự kiên định, nhưng cũng ẩn chứa một nỗi đau mà Hishiya chưa thể nào hiểu hết. Dù chỉ mới cùng nhau trải qua biết bao nguy hiểm, nhưng Kaito vẫn giữ được sự bình tĩnh đến mức đáng kinh ngạc, điều mà Hishiya vừa ngưỡng mộ, vừa cảm thấy ghen tị.

"Ngủ đi, cậu cần phải giữ sức trước khi trời sáng." Kaito lên tiếng, giọng trầm và đều, không hề rời mắt khỏi lưỡi dao trong tay.

"Tôi không quen ngủ trong hoàn cảnh thế này." Hishiya đáp lại, ánh mắt vẫn hướng ra ngoài, giọng cậu khàn khàn vì mệt mỏi và căng thẳng.

"Và đặc biệt, tôi có cảm giác rằng có thứ gì đó đang nhìn mình thì phải? Liệu đây có phải là triệu chứng ảo giác do mất ngủ hay không, hoặc là do tôi cảm thấy thế?"

Kaito cười nhạt, âm thanh khô khốc thoát ra từ cổ họng anh như một tiếng thở dài và trầm lặng, như thể anh tin điều mà Hishiya nói là sự thật. "Đó không chỉ là cảm giác thôi đâu, Hishiya. Ngoài kia, thứ gì cũng có thể là mối đe dọa. Không chỉ có lũ thây ma, mà còn có cả con người."

Lời nói của Kaito như một nhát dao sắc lạnh đâm thẳng vào tâm trí Hishiya, khiến cậu rùng mình. Xong rồi cậu cắn chặt môi, cố gắng kìm nén cơn lo lắng đang trào lên. 

Trong thế giới này, sự nghi ngờ là thứ vũ khí duy nhất bảo vệ cậu khỏi bị lừa dối. Nhưng điều đó cũng đồng nghĩa với việc cậu không thể đặt niềm tin hoàn toàn vào bất cứ ai, kể cả Kaito.

"À phải rồi, cây súng săn đó anh lấy ở đâu ra vậy?" Hishiya hỏi, cố gắng đánh lạc hướng những suy nghĩ đang rối loạn trong đầu mình.

Kaito ngừng mài dao, ánh mắt anh lướt qua cây súng săn cũ kỹ nằm bên cạnh, lớp sơn bong tróc và những vết xước lộ rõ dấu vết của thời gian. "Cây này hả, là ba tôi để lại cho tôi khi ông mất." 

"Nhưng mà luật pháp Nhật Bản cấm sử dụng súng mà nhỉ? Anh vận chuyển nó vào thành phố bằng cách nào vậy?" Hishiya tò mò, đôi mắt cậu ánh lên chút hiếu kỳ giữa màn đêm u ám.

"Tôi không vận chuyển nó." Kaito đáp lại với vẻ hào hứng, giọng đều đều như thể đang kể lại một câu chuyện cũ.

"Cây súng săn này đã bị bỏ hoang và được cất giữ trong nhà kho của nhà ba tôi cách đây hơn chục năm rồi."

"Hoá ra là vậy... Bảo sao nhìn nó trông cũ kĩ như thế." Hishiya nói, ánh mắt cậu lướt qua cây súng, nhận ra nó không chỉ là một vũ khí, mà còn là một di vật từ quá khứ của Kaito, và cũng là một phần ký ức mà anh luôn mang theo bên mình.

Nói đến đây, Kaito bất chợt liếc nhìn thanh katana mà Hishiya đeo bên hông, lưỡi kiếm lấp ló dưới lớp vỏ gỗ đã sờn cũ.

"Mà này, thanh katana kia cậu ăn trộm ở đâu thế?"

"Đây à?... Thanh katana này là tôi tình cờ nhặt được ở phòng câu lạc bộ kiếm đạo của trường tôi mà thôi." Hishiya đáp, tay cậu vô thức sờ lên vỏ kiếm như để tìm kiếm chút an ủi từ nó.

"Ồ, vậy mà tôi cứ tưởng cậu nhặt được nó ở võ đường nào đó hay gì chứ." Kaito thở dài, rồi mỉm cười. Một nụ cười hiếm hoi thoáng qua trên môi anh, nhẹ nhàng nhưng đủ để xoa dịu phần nào bầu không khí nặng nề.

Cuộc trò chuyện ngắn ngủi giữa hai người như một cơn gió thoảng, mang đi chút căng thẳng đang bao trùm căn phòng. Hishiya tiếp tục nằm xuống, đầu tựa lên cánh tay, cố gắng chợp mắt để lấy lại sức cho hành trình ngày mai. 

Nhưng giấc ngủ không đến dễ dàng. Những hình ảnh kinh hoàng từ những ngày qua, những tên xác sống gầm gừ, những tiếng hét tuyệt vọng, và cả luồng năng lượng kỳ lạ trong cơ thể cậu. Mọi thứ cứ lởn vởn trong tâm trí, khiến cho cậu trằn trọc mãi không thể ngủ yên được.

Khoảng nửa đêm, khi mọi thứ chìm vào sự tĩnh lặng bất thường, một tiếng động lớn bỗng vang lên từ phía ngoài hành lang, phá tan bầu không khí yên ả giả tạo. 

Âm thanh ấy giống như tiếng gỗ bị bẻ gãy, hòa lẫn với tiếng gầm gừ trầm thấp, đầy đe dọa. Hishiya bật dậy trong tích tắc, tay cậu lập tức nắm chặt thanh katana, trái tim đập loạn xạ trong lồng ngực. Kaito cũng nhanh chóng đứng lên, đôi mắt sắc lạnh quét qua căn phòng, ra hiệu cho cậu giữ im lặng bằng một cái chỉ tay dứt khoát.

Cánh cửa gỗ cũ kỹ rung lên từng đợt, như thể có thứ gì đó đang cố gắng phá nó ra. Những tiếng gầm gừ từ bên ngoài giờ đây rõ ràng hơn, không còn là âm thanh mơ hồ nữa, mà là tiếng rít của một sinh vật sống. Một thứ gì đó vừa giống người, vừa giống dã thú nhưng lại to lớn. Ánh mắt của những người sống sót còn lại trong phòng mở bừng trong sự hoảng loạn, hơi thở họ dần trở nên dồn dập, ngắt quãng đến mức không thể thở nổi.

"Chết tiệt, chúng tìm thấy chúng ta rồi!" Một người đàn ông trung niên hét lên, giọng run rẩy, bàn tay ông ta siết chặt cây gậy gỗ như thể đó là thứ duy nhất giữ ông ta đứng vững.

Kaito lập tức giơ tay, ánh mắt anh tóe lên sự nghiêm khắc, ra hiệu cho tất cả giữ im lặng. "Không được hoảng loạn! Nếu chúng ta làm bọn chúng chú ý, thì sẽ càng thu hút thêm nhiều lũ xác sống kéo đến mà thôi!"

Nhưng lời cảnh báo của anh đã đến quá muộn. Một tiếng gầm rú vang dội xé toạc không gian, và cánh cửa gỗ thì bị phá tung trong chớp mắt, mảnh vụn bay tứ tung như mưa. Một bóng dáng cao lớn, gớm ghiếc hiện ra trong ánh sáng leo lét của đống lửa. 

Cơ thể nó phủ đầy những vết sẹo lồi lõm, làn da tái nhợt như xác chết, nhưng đôi mắt đỏ rực của nó lại sáng rỡ, tràn đầy sự sống. Một sự sống đầy chết chóc, đầy thù địch. Nó không giống bất kỳ con zombie nào mà Hishiya từng đối mặt. Cơ thể nó nhỏ hơn con "Tanker" khổng lồ mà cậu từng thấy, nhưng sự nhanh nhẹn và ánh mắt thông minh trong từng cử động khiến nó trở nên đáng sợ hơn gấp bội.

Hishiya lùi lại một bước, tay cầm chặt thanh katana, mồ hôi lạnh túa ra trên trán, chảy thành dòng xuống má.

"Cái quái gì vậy?" Giọng cậu lạc đi, gần như không thành tiếng.

"Đó là một con thây ma đã thức tỉnh, tương tự như con thây ma mà chúng ta đã gặp hồi chiều ban nãy." Kaito thì thầm bên tai cậu, giọng anh căng thẳng nhưng vẫn giữ được sự bình tĩnh đến đáng sợ.

"Loại này thông minh hơn và nguy hiểm hơn bọn zombie bình thường rất nhiều. Chúng không chỉ săn mồi theo bản năng, mà chúng còn có tư duy và biết suy nghĩ."

"Đây chắc hẳn là zombie đột biến trung cấp rồi."

Trước khi Hishiya kịp hỏi thêm, thì con quái vật mà cậu âm thầm gọi là "Hunter" trong đầu đã lao tới với tốc độ không tưởng. 

Nó chộp lấy một người phụ nữ đứng gần ngay cửa, móng vuốt sắc nhọn của nó cắm sâu vào vai bà ta. Khiến cho người phụ nữ hét lên thất thanh, đôi tay yếu ớt đập vào cánh tay gớm ghiếc của con quái vật, nhưng nó nhấc bổng bà ta lên như thể bà chỉ là một con búp bê rách nát. 

Tiếng hét của bà vang vọng khắp căn phòng, kéo theo sự hỗn loạn kinh hoàng. Những người sống sót còn lại bắt đầu hoảng sợ, chạy tán loạn, va vào nhau trong cơn tuyệt vọng, nhưng không ai biết phải trốn đi đâu cả.

"Chạy đi!!" Kaito hét lớn, tay anh ném con dao về phía con Hunter với một động tác dứt khoát, lưỡi dao xoáy trong không trung nhằm đánh lạc hướng nó.

Nhưng Hishiya không chạy. Thay vào đó, cậu đứng yên, đôi chân như bị đóng đinh vào sàn nhà. Một luồng năng lượng kỳ lạ bùng lên từ sâu thẳm trong cơ thể cậu, nóng rực và dữ dội, lan tỏa từ ngực ra khắp tứ chi. 

Trái tim cậu bắt đầu đập loạn xạ, tầm nhìn dần thay đổi. Thế giới xung quanh bỗng chậm lại một cách kỳ lạ, từng cử động của con Hunter, từng giọt máu bắn ra từ nạn nhân, từng tiếng hét của những người xung quanh. Tất cả đều đã trở nên rõ ràng, như thể cậu có thể nhìn thấu mọi thứ trong tích tắc.

"Đây là dị năng của mình ư? Nó khác hoàn toàn so với những lần thử nghiệm trước đó!" Hishiya nghĩ thầm, đầu óc cậu quay cuồng giữa sự kinh ngạc và hoảng loạn, nó không giống như những gì mà cậu đã từng thử nghiệm với dị năng của mình. Nhưng lần này, nó mạnh mẽ hơn, khác biệt hơn, rõ ràng hơn, như một con thú hoang đã được thả ra khỏi lồng giam.

Không còn thời gian để phân tích. Cậu lao tới, rút thanh katana từ trong vỏ ra và vung lên với tất cả sức mạnh mà cậu có. 

Lưỡi kiếm sắc bén chém thẳng vào chân con Hunter, cắt qua lớp da thịt thối rữa của nó. Một tiếng gầm đau đớn thoát ra từ cổ họng con quái vật, nó lảo đảo một chút, nhưng vẫn chưa ngã. 

Sau khi kịp nhận thức về sự nguy hiểm hiện tại, đôi mắt đỏ rực của nó quay lại nhìn Hishiya, ánh lên sự giận dữ và thèm khát. Rồi nó buông người phụ nữ ra, thân thể bà ta rơi xuống sàn như một túi thịt vô hồn, và rồi nó lao thẳng thật nhanh về phía cậu.

"Chết tiệt... Rút lui! Ngay bây giờ!" Kaito hét lớn, lao đến kéo mạnh cánh tay Hishiya, lôi cậu ra khỏi tầm tấn công của con quái vật. 

Cả hai chạy nhanh về phía cầu thang, tiếng bước chân dồn dập vang lên trên nền gạch vỡ vụn. Đằng sau họ, những tiếng hét thảm thiết của những người sống sót còn lại hòa lẫn với tiếng gầm gừ của con Hunter và lũ thây ma xung quanh, tạo nên một bản nhạc kinh hoàng của sự sống và cái chết.

Sau đó, Hishiya và Kaito lao vào một căn phòng nhỏ ở tầng trên, cánh cửa gỗ yếu ớt được khóa trái trong tích tắc. 

Rồi hai người đứng thở dốc, mồ hôi ướt đẫm quần áo, hòa lẫn với bụi bẩn và máu từ những vết xước trên người. Không gian chật hẹp của căn phòng như đè ép lên lồng ngực Hishiya, khiến cậu cảm thấy ngạt thở. 

Cậu ngồi phịch xuống sàn, tay vẫn siết chặt thanh katana, đôi mắt dại đi khi những hình ảnh kinh hoàng vừa rồi ùa về trong tâm trí về móng vuốt sắc nhọn của con Hunter, đôi mắt đỏ rực như ngọn lửa địa ngục, và tiếng hét cuối cùng của người phụ nữ trước khi bị xé nát.

"Này! Cậu bị điên à? Cậu đang cố làm cái quái gì thế?!" Kaito gằn giọng, cắt ngang dòng suy nghĩ hỗn loạn của Hishiya. Anh đứng dựa lưng vào cửa, hơi thở vẫn nặng nhọc, đôi mắt nhìn cậu đầy nghi ngờ và tức giận.

Hishiya ngước lên, không biết phải trả lời như thế nào. Đầu óc cậu hiện giờ toàn trống rỗng, trái tim thì vẫn đập thình thịch như muốn phá tung lồng ngực. 

"Tôi... Tôi cũng không biết nữa." Cậu lắp bắp, giọng run run. 

"Tôi chỉ cảm thấy... Nó bùng lên trong người tôi. Tôi không thể đứng yên nhìn mọi người bị tên quái vật đó giết chết!"

"Haiz... Nghe này, Hishiya." Kaito tiếp tục, giọng anh cứng rắn như thép.

"Cậu có dị năng, đúng không? Đừng phủ nhận. Tôi đã thấy cách cậu đánh trả tên xác sống đột biến đó. Cậu không giống như những người bình thường."

Hishiya im lặng, đôi tay cậu run lên khi nắm chặt thanh kiếm. Lần đầu tiên trong đời, cậu cảm thấy sợ hãi chính sức mạnh của mình, một thứ mà cậu không hề hiểu, không thể kiểm soát được. Nhưng ánh mắt của Kaito, vừa nghi ngờ vừa kỳ vọng, khiến cho cậu không thể trốn tránh sự thật thêm nữa.

"Đúng vậy." Cậu nói, giọng nhỏ nhưng chắc chắn, như thể đang tự thuyết phục chính mình.

"Tôi không giống như những người bình thường khác. Tôi... Tôi cũng có dị năng. Mặc dù đã thử nghiêm năng lực này vài lần ở đợt thức tỉnh đầu tiên, nhưng tôi không biết phải làm thế nào để kiểm soát nó."

Kaito nhìn cậu chằm chằm, đôi mắt anh ánh lên một tia sáng khó đoán. Rồi anh thở dài, một âm thanh nặng nề thoát ra từ lồng ngực. "Cậu đang nắm giữ một thứ năng lực rất nguy hiểm đấy, Hishiya. Và nếu như cậu không biết cách kiểm soát dị năng này, nó có thể sẽ giết chết cậu... Hoặc tệ hơn nữa, nó sẽ biến cậu thành một con quái vật giống như bọn ngoài kia."

Rồi Kaito dừng lại một chút, giọng anh trầm xuống, đầy tính cảnh báo về hậu quả khôn lường khi mang trong mình sức mạnh này. "Những người của tổ chức bí ẩn, bọn chúng sẽ không để cho cậu sống yên ổn đâu, Hishiya." 

"Nếu chúng biết cậu sở hữu dị năng này, thì cậu sẽ trở thành mục tiêu số một của bọn họ. Vì vậy, cậu phải học cách kiểm soát sức mạnh của mình, trước khi quá muộn màng. Và điều quan trọng nhất, tuyệt đối đừng bao giờ tiết lộ năng lực của mình cho bất kỳ ai khác biết."

Lời nói của Kaito như một tảng đá đè nặng lên ngực Hishiya, khiến cậu gần như không thở được. Nhưng đồng thời, nó cũng thắp lên một ngọn lửa trong lòng cậu, một ngọn lửa của sự quyết tâm, của ý chí sinh tồn. 

Cậu không thể để sức mạnh này nuốt chửng mình. Nếu cậu muốn sống sót, nếu cậu muốn bảo vệ những người thân yêu của mình, thì cậu phải tìm ra cách để kiểm soát nó.

Ngoài kia, tiếng gầm rú của bọn zombie vẫn vọng lại, nhắc nhở cả hai rằng nguy hiểm chưa hề kết thúc. Nhưng trong lòng Hishiya, một quyết tâm mới được thắp lên, cậu không chỉ phải cố sống sót, mà còn phải tìm ra sự thật về dị năng của mình và tận dụng nó để thay đổi cục diện của thế giới.

Hishiya vẫn ngồi thở hổn hển trên sàn, trái tim cậu như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Mọi cơ bắp trong cơ thể cậu căng cứng sau khi chạy trốn khỏi sự hỗn loạn bên dưới. Mồ hôi lạnh chảy dài trên trán, nhỏ xuống nền gạch ẩm mốc. 

Trong ánh sáng lờ mờ, gương mặt Kaito hiện rõ vẻ căng thẳng nhưng không hề sợ hãi. Anh đứng dựa lưng vào cửa, tư thế cầm súng sẵn sàng bắn, tai áp sát để lắng nghe những tiếng động bên ngoài.

"Dù sao thì... Chúng ta phải tìm cách rời khỏi đây, ngay lập tức!" Kaito nói, giọng thấp nhưng đầy uy lực.

Hishiya chỉ gật đầu, không thể thốt nên lời. Cảnh tượng vừa rồi vẫn hiện rõ trong đầu cậu, những móng vuốt sắc nhọn, đôi mắt đỏ rực của Hunter và âm thanh rợn người khi nó xé toạc những người sống sót như thể họ chỉ là những mảnh vải rách.

Đây là loài xác sống đột biến khác hoàn toàn so với con tanker mà cậu từng đối đầu lúc trước. Cơ thể nó nhỏ hơn tanker đôi chút nhưng nhanh hơn, có nhiều móng vuối sắt nhọn hơn và cực kì thông minh nữa.

• Còn tiếp •

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro