Chương 37: Sự hỗn loạn trên cầu Chuo
• 4 giờ 30 phút sáng - Ngày thứ 3 (Tại chốt chặn do cảnh sát quản lý trên cầu Chuo) •
Tokyo, thành phố từng rực rỡ ánh đèn và phồn vinh bậc nhất Nhật Bản, giờ đây chỉ còn là một đống đổ nát ngập trong bóng tối và nỗi sợ hãi.
Ba ngày kể từ khi đại dịch zombie bùng phát, bầu trời Tokyo đã không còn biết đến ánh sáng mặt trời thực sự. Mà chỉ có những đám mây xám xịt treo lơ lửng, hòa quyện với khói bụi từ những đám cháy xa xa.
Trên cầu Chuo, một trong những tuyến giao thông huyết mạch của thành phố, hiện tại là nơi chứa hơn hàng trăm người dân tị nạn đang nằm co ro trong những chiếc lều tạm bợ, ánh mắt trống rỗng và tuyệt vọng. Tiếng gió rít qua những thanh sắt gỉ sét của cây cầu, mang theo mùi tanh tưởi của máu và tử thi từ đâu đó vọng lại.
Trong một chiếc lều dã chiến nhỏ, Tổng thanh tra Takagi Saitou đang nằm co quắp trên tấm chăn mỏng, đôi mắt nhắm nghiền nhưng không thể chìm vào giấc ngủ sâu. Khuôn mặt ông hốc hác, làm nổi bật lên những nếp nhăn đầy khắc khổ của sự mệt mỏi và áp lực của ba ngày không được nghỉ ngơi tử tế.
Bộ đồng phục cảnh sát thì bị nhàu nhĩ, dính đầy bụi bẩn và những vệt máu khô, như một lời nhắc nhở rằng ông đã không còn thời gian để nghĩ đến bản thân. Đã ba ngày ông lãnh đạo đội cảnh sát bảo vệ trại tị nạn này, không chỉ đối mặt với sự hỗn loạn, cái chết, và còn có cả sự phản kháng từ chính những người dân mà ông đang cố gắng cứu sống.
Bỗng nhiên, một tiếng gọi gấp gáp vang lên từ bên ngoài lều, cắt ngang cơn mộng mị chập chờn của ông.
Bận, một tiếng gọi gấp gáp vang lên bên ngoài, cắt ngang cơn mơ mộng chớp nhoáng của ông.
"Ngài tổng thanh tra Takagi!... Ngài Takagi, hãy mau dậy đi ạ!" Tiếng gọi gấp gáp của viên cảnh sát vang lên trong đêm tối tờ mờ sáng, phá tan bầu không khí đầy căng thẳng đang hiện diện tại nơi đây.
Tỉnh dậy được một lúc, thanh tra Takagi bật dậy và đeo chiếc kính lên, đôi mắt đỏ ngầu vì chứng thiếu ngủ trầm trọng, nhưng vẫn sắc bén như lưỡi dao khi đối mặt với cấp dưới của mình.
Người gọi ông dậy là cậu thanh niên tên Satoshi, một sĩ quan trẻ tuổi đã theo ông hơn tám năm. Satoshi vốn là người điềm tĩnh, luôn giữ được sự bình thản ngay cả trong những tình huống căng thẳng nhất, nhưng lúc này, khuôn mặt cậu ta đã trở nên tái nhợt, đôi tay thì run rẩy, và ánh mắt ánh lên sự hoảng loạn.
"Có chuyện gì vậy, Satoshi?" Takagi hỏi, giọng khàn khàn như bị cát chà xát.
Satoshi hít một hơi sâu, cố gắng giữ giọng nói không run. "Thưa ngài tổng thanh tra, ban lãnh đạo bên phòng nội các vừa gửi thông điệp khẩn. Họ yêu cầu ngài phải nghe điện thoại ngay lập tức khi nhận được cuộc gọi này. Có vẻ như... Phía bên trên, bọn họ đang vội lắm."
Takagi nghe xong liền cau mày, một dự cảm chẳng lành bỗng trào lên trong lồng ngực. Rồi ông đứng dậy, chỉnh lại chiếc áo khoác cảnh sát đã sờn rách, rồi bước nhanh ra ngoài lều. Không khí lạnh buốt của buổi sáng sớm ùa vào mặt ông, mang theo mùi khét lẹt từ những đống lửa đang cháy dở. Trên bàn gỗ nhỏ đặt giữa lều chỉ huy, chiếc điện thoại cũ kỹ nhấp nháy ánh sáng xanh yếu ớt. Ông cầm nó lên, giọng nói có chút mệt mỏi vì đã có tuổi.
"Alo, tôi là tổng thanh tra Takagi Saitou thuộc sở cảnh sát Tokyo. Các ngài gọi có việc gì?"
Đầu dây bên kia vang lên một giọng nói lạnh lùng, không chút cảm xúc, như thể đang đọc một bản tuyên bố về bộ máy cầm quyền đã chính thức sụp đổ. "Tổng thanh tra Takagi, chúng tôi vừa thông qua một nghị quyết mới tại cuộc họp khẩn cấp. Chính phủ đã quyết định trao toàn quyền tự quản lý các quận cho chính quyền địa phương."
"Do đó, từ giờ trở đi, các anh sẽ phải tự lo liệu mọi việc để bảo vệ các trại tị nạn này. Vì nguồn nhân lực và vật tư ngày càng cạn kiệt, nên chúng tôi không thể cung cấp thêm bất kỳ sự hỗ trợ nào được nữa. Tạm biệt, thanh tra Takagi... Và chúc may mắn... Bíp." Nói đến đây, đầu dây bên kia lại nhanh chóng tắt máy đi trước sự bàng hoàng của Takagi.
"Khoan đã! Ý của các ngài là sao? Các ngài định bỏ mặc chúng tôi ư? Alo!! Alo!!!"
Không một lời giải thích, không một chút an ủi. Cuộc gọi kết thúc với tiếng "bíp bíp" khô khốc, để lại Takagi đứng sững sờ, bàn tay siết chặt chiếc điện thoại đến mức các khớp xương trắng bệch.
Trong khoảnh khắc ấy, mọi âm thanh xung quanh dường như biến mất, chỉ còn tiếng tim ông đập thình thịch trong lồng ngực. Rồi, như một cơn sóng dữ, cơn giận dữ bùng lên. Ông ném mạnh chiếc điện thoại xuống bàn, tiếng va chạm vang lên chói tai.
"Chết tiệt thật! Đúng là cái lũ khốn kiếp mà!" Takagi gầm lên, giọng ông lạc đi vì phẫn nộ và bất lực.
Satoshi đứng gần đó, ánh mắt vô cùng lo lắng và hoảng hốt khi thấy cấp trên của mình tức giận đến như vậy. "Ngài Takagi, có chuyện gì vậy? Sao trông ngài lại tức giận đến thế?"
Takagi hít một hơi sâu, cố gắng kìm nén cảm xúc đang trào dâng. Ông quay sang Satoshi, giọng chậm rãi nhưng nặng nề như đá tảng. "Họ vừa mới ra mệnh lệnh cuối cùng cho chúng ta. Chính phủ đã quyết định để mặc chúng ta tự xử lý mọi thứ tại các trại tị nạn này, với hơn ba trăm người dân, tất cả giờ đây đều phụ thuộc vào chính chúng ta. Không viện trợ, không tiếp tế, không còn gì cả."
Satoshi đứng sững người, khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy. "Không thể nào! Bọn họ thực sự bỏ rơi chúng ta sao?"
"Đúng vậy." Takagi gằn giọng, đôi mắt rực lên ngọn lửa giận dữ.
"Cảnh sát chúng ta giờ đây chẳng còn ai để dựa vào nữa. Chỉ có chính bản thân chúng ta mà thôi."
Nói đến đây, bỗng từ bên ngoài vọng vào tiếng súng và những tiếng la hét từ người dân chạy toán loạn lên.
"Pằng!"
Đám đông người tị nạn bắt đầu chạy toán loạn lên, nào là tiếng khóc của trẻ con, tiếng gào thét của người lớn hòa lẫn nhau tạo thành một bản nhạc hỗn loạn của sự sợ hãi. Takagi giật mình trong chốc lát, rồi ông hét lớn. "Có chuyện gì ở ngoài đó vậy?"
Một viên cảnh sát trẻ lao vào lều, thở hổn hển, rồi thông báo tình hình bên ngoài cho Takagi nghe. "Thưa ngài! Đám người tị nạn đang bắt đầu nổi loạn lên! Một người tị nạn trong số đó vừa bị bắn chết bởi người của chúng ta!"
Takagi không nói thêm lời nào, lập tức lao ra ngoài. Ánh sáng từ những ngọn đèn huỳnh quang lập lòe chiếu lên cảnh tượng hỗn loạn, đám đông người tị nạn đang vây quanh một thi thể nằm bất động trên mặt đất, máu loang ra thành vũng đỏ thẫm dưới ánh sáng mờ nhạt. Cùng với tiếng la ó, tiếng chửi bới thì vang lên như sóng dữ.
"Đám cảnh sát các người đã giết hại một người dân vô tội!"
"Chúng tôi đều đóng từng đồng thuế để nuôi sống cho cả lũ mấy người, giờ lại đi giết hại người dân như chúng tôi thế này sao?!"
Takagi bước tới, ánh mắt sắc lạnh quét qua đám đông. Ông nhận ra người nằm dưới đất là một người đàn ông trung niên, khuôn mặt méo mó vì đau đớn, đôi mắt vô hồn mở trừng trừng nhìn lên bầu trời. Bên cạnh thi thể, viên cảnh sát Suzuki thì đang đứng run rẩy, khẩu súng trong tay vẫn còn khói nghi ngút.
"Suzuki! Chuyện quái gì đang xảy ra ở đây vậy?" Takagi gầm lên, giọng ông nghiêm nghị và cứng rắn.
Suzuki cúi gằm mặt, đôi tay run lẩy bẩy. "Thưa ngài Takagi... Người đàn ông này... Anh ta đã bị nhiễm bệnh. Tôi... Tôi chỉ muốn bảo vệ mọi người và cả trại tị nạn của chúng ta mà thôi."
Takagi gật đầu, đặt tay lên vai Suzuki, giọng trầm xuống. "Thôi được rồi. Cậu lui xuống đi."
"Vâng..."
Xong xuôi, thanh tra Takagi bước tới phía trước, ngay giữa trung tâm của đám đông, ông rút súng ra rồi bắn thẳng hai phát lên trời.
"Pằng! Pằng!"
"Tất cả hãy im lặng!" Giọng Takagi vang lên như một mệnh lệnh không thể kháng cự, át đi mọi tiếng ồn la hét và phản kháng của đám đông đang bạo loạn.
"Các người hãy nghe đây! Tình hình hiện tại đang rất nghiêm trọng. Một đại dịch zombie đang lan rộng trên toàn thế giới. Nếu chúng ta không giữ trật tự và an ninh tại đây, thì tất cả đều sẽ chết hết! Mọi tuyến phòng thủ trên cây cầu này sẽ bị sụp đổ hoàn toàn!"
Một người đàn ông trung niên bước ra từ đám đông, chỉ thẳng tay vào Takagi, giọng run lên vì tức giận. "Ông là người đứng đầu bọn cảnh sát này đúng không? Tại sao lại giết người dân vô tội? Người đàn ông đó chỉ bị thương nhẹ ngoài da thôi mà!"
Đám đông xì xào hưởng ứng, tiếng la ó lại nổi lên như sóng vỡ bờ.
"Đúng đấy! Cảnh sát các người chỉ biết giết chóc người dân một cách vô tội vạ!"
"Đề nghị hãy trả tự do cho chúng tôi! Đề nghị hãy trả tự do cho chúng tôi!!"
"Khốn kiếp! Hãy thả chúng tôi ra! CHúng tôi không muốn chết ở đây!
"..."
Rồi thanh tra Takagi siết chặt nắm tay, cố gắng giữ bình tĩnh.
"Anh ta đã bị nhiễm bệnh." Ông nói, giọng đanh thép.
"Nếu chúng tôi không xử lý kịp thời ngay, thì cả trại tị nạn này sẽ rơi vào nguy hiểm. Cậu Suzuki làm vậy nhằm để bảo vệ sự an toàn cho các người mà thôi!"
Mặc cho thanh tra Takagi cố gắng giải thích, nhưng đám đông vẫn không chịu chấp nhận lời giải thích thoả đáng và tiếp tục làm ầm lên.
"Ông nói dối! Làm gì có bằng chứng nào chứng minh anh ta đã bị nhiễm bệnh?!"
"Phải đấy! Đám cảnh sát các người toàn là một lũ dối trá!"
"Đúng thế! Chúng tôi không tin ông!"
Đúng lúc đó, một viên cảnh sát khác lao tới, khuôn mặt cắt không còn giọt máu. "Thưa ngài Takagi! Bọn zombie đang tràn vào tuyến phòng thủ cuối cùng! Chúng ta lại mất thêm năm người nữa rồi!"
Takagi nắm chặt tay, cảm giác bất lực dâng lên như một cơn lũ. "Chết tiệt! Mới chỉ ba ngày trôi qua mà thôi, mọi thứ đều đã trở nên mất kiểm soát như thế này rồi!"
Không dừng lại ở đó, Satoshi bỗng chạy đến, giọng hoảng hốt. "Ngài Takagi!"
"Hàng rào sắp sập rồi! Chúng ta phải làm gì đây?"
Takagi nhắm mắt, hít sâu một hơi thật sao. Ông biết rằng thời khắc này, mọi quyết định của ông sẽ định đoạt số phận của hàng trăm con người trên cây cầu. Rồi ông mở mắt, ánh mắt rực lên sự kiên định.
"Nghe cho rõ đây!" Takagi hét lớn, giọng trầm ấm nhưng mạnh mẽ như một lời thề.
"Dù cho có thế nào đi chăng nữa, thì chúng ta cũng phải chiến đấu đến cùng. Không một ai được phép lùi bước, tất cả phải tập trung vào việc bảo vệ trại. Đó mới chính là trách nhiệm của một viên cảnh sát mẫu mực mà ta nên làm! "
"Vâng, đã rõ thưa ngài!!" Đội cảnh sát sở Tokyo đồng thanh đáp lại, ánh mắt lóe lên ngọn lửa quyết tâm.
Trong khi đó, tiếng gầm rú của hàng trăm, hàng nghìn tên xác sống đang ngày càng đến gần, làm rung chuyển cả cây cầu.
Sau đó, thanh tra Takagi quay người lại, nhìn những người dân đang hoảng loạn, khiến ánh mắt của ông bỗng chùng xuống.
"Vì đây chính là tuyến phòng thủ vững chắc cuối cùng của chúng ta, phía sau chính là hàng trăm người dân cần phải được bảo vệ. Vậy nên, chúng ta không được phép thất bại!"
Và rồi, tiếng súng, tiếng hét, và tiếng gầm rú của bọn zombie hòa quyện vào nhau, báo hiệu một trận chiến sinh tử trên cây cầu Chuo.
Cầu Chuo giờ đây không còn là một con đường giao thông, một nơi làm trại tị nạn cho những người dân, mà nó chính là một chiến trường đẫm máu. Tiếng gầm rú của lũ zombie thì vang vọng trong sương của tờ mờ sáng, hòa lẫn với tiếng súng chát chúa và tiếng la hét của những con người đang đấu tranh để sống sót. Những ánh đèn pin le lói trên những chiếc xe cảnh sát và đống hàng rào tạm bợ càng làm bầu không khí thêm phần ngột ngạt hơn.
"Đội một, nhanh lên! Củng cố hàng rào phía đông! Đừng để bọn chúng phá vỡ!" Takagi hét qua chiếc loa cầm tay, giọng ông khản đặc vì phải gào thét liên tục trong khói bụi và tiếng ồn.
"Ngài Takagi! Hàng rào phía nam sắp không giữ được nữa rồi!" Một viên cảnh sát gào lên từ phía xa, mặt tái nhợt khi nhìn thấy bầy zombie đông đúc đang ập đến như sóng dữ.
Takagi siết chặt khẩu súng lục ổ xoay trong tay. Ông biết hàng rào này không thể trụ thêm lâu được nữa, nhưng rút lui không phải là sự lựa chọn đúng đắn vào lúc này. Phía sau họ là hơn ba trăm người tị nạn, bao gồm những người già yếu, trẻ nhỏ, và những người bị thương. Hiện tại, họ đang đặt tất cả mọi hy vọng cuối cùng vào đội cảnh sát, vào chính người lãnh đạo là ông.
Sau đó, thanh tra Takagi bước đến bên Satoshi, người đang cố giữ liên lạc qua radio với các trại tị nạn khác.
"Cậu có liên lạc được với bất kỳ ai không?" Ông nói, trong khi đặt tay lên vai Satoshi.
Satoshi lắc đầu, ánh mắt hiện rõ sự tuyệt vọng. "Dạ không, thưa ngài. Trụ sở chính đã hoàn toàn mất tín hiệu, các trại tị nạn khác thì cũng đang trong tình trạng tương tự như vậy, còn căn cứ Aomoki cũng bị mất liên lạc từ hai giờ trước rồi. Không một ai trả lời cả."
"Khốn kiếp!" Takagi nghiến răng. Anh quay lại nhìn đám đông người tị nạn phía sau. Những khuôn mặt hốc hác, đôi mắt ngấn lệ, và những tiếng khóc nghẹn ngào của trẻ nhỏ cứ vang vọng mãi trong đầu ông.
Một người phụ nữ nhìn trông hơi gầy ốm, đang ôm đứa con trên tay, nước mắt lăn dài khi tiến về phía Takagi.
"Ngài cảnh sát!" Chị ta nghẹn ngào, giọng run rẩy.
"Xin hãy cứu chúng tôi! Con tôi còn quá nhỏ, nó đang đói lắm rồi, tôi không muốn mất thằng bé đâu."
Takagi cảm thấy trái tim mình thắt lại. Nhưng ông không có thời gian để mềm yếu. "Chị hãy cố gắng giữ bình tĩnh! Tôi rất xin lỗi vì trong trại hiện giờ có hơi thiếu thốn vật tư. Chúng tôi xin hứa sẽ làm đủ mọi cách để bảo vệ các vị."
Nhưng lời hứa ấy dường như quá mong manh trước tình cảnh hiện tại. Đúng lúc đó, một tiếng nổ lớn vang lên từ phía đông. Hàng rào kim loại đổ sập, kéo theo tiếng hét kinh hoàng của các viên cảnh sát và người dân.
"Ngài Takagi! Hàng rào phía đông đã bị phá huỷ! Lũ zombie đang tràn ồ ạt vào ạ!" Một viên cảnh sát hét lên, giọng lạc đi vì sợ hãi.
"Chuẩn bị vũ khí! Lập tuyến phòng thủ mới ngay lập tức!" Takagi hét lớn, giọng ông vang vọng khắp cây cầu.
Đám zombie lao vào như một cơn bão, gương mặt chúng méo mó, những hàm răng đầy máu không ngừng cắn xé không khí. Các sĩ quan cảnh sát thì đang dốc hết sức mình bắn trả, từng phát súng vang lên trong màn sương khói. nhưng số lượng zombie thì quá là đông, còn đạn dược thì đang cạn dần. Tiếng hét đau đớn của một vài cảnh sát bị cắn vang lên, khiến cho bầu không khí càng thêm ngột ngạt.
Satoshi lao đến bên Takagi, khuôn mặt trắng bệch. "Thưa ngài! Chúng ta không thể giữ được nữa! Quân số của chúng ta quá ít!"
Takagi cắn chặt môi, đôi mắt vô cùng sắc lạnh. Ông gào lên. "Nếu không giữ được nữa thì cũng phải kéo dài thời gian! Tất cả mọi người, đừng để bất kỳ con nào vượt qua hàng phòng thủ!"
Một viên cảnh sát trẻ đứng gần Takagi run rẩy cầm súng, nước mắt lăn dài trên khuôn mặt lem luốc đầy bụi. "Ngài Takagi... Tôi sợ lắm... Tôi không muốn chết."
Takagi quay lại, đặt tay lên vai cậu ta, ánh mắt đầy sự cương nghị. "Cậu không được phép sợ hãi. Nếu chúng ta gục ngã, những người phía sau đều sẽ chết hết. Chúng ta không chỉ chiến đấu vì chính mình, mà còn vì tất cả những người chúng ta có trách nhiệm phải bảo vệ!"
Những lời nói của Takagi như thắp lên một tia hy vọng nhỏ nhoi trong lòng viên cảnh sát trẻ tuổi. Xong rồi cậu ta gật đầu, đôi tay bớt run rẩy đi, khẩu súng được giương lên sẵn sàng chiến đấu.
Nhưng tình hình ngày càng tồi tệ. Zombie tràn qua các chướng ngại vật như một cơn lũ, tiếng súng thưa dần khi đạn dược cạn kiệt. Một viên cảnh sát khác bị kéo ngã, tiếng hét của anh ta vang lên thảm thiết trước khi bị đám zombie xâu xé.
"Cứu... Cứu tôi với!... Có ai không!...Ahhhhh..."
Takagi lao tới, bắn liên tục vào đám zombie đang vây quanh viên cảnh sát xấu số đó. Nhưng tất cả đã quá muộn màng. Anh ta đã chết và ông vẫn đứng đó, hơi thở nặng nhọc, đôi mắt đỏ ngầu nhìn cảnh tượng kinh hoàng trước mặt. Ông biết họ đang đứng trên bờ vực của sự diệt vong, rằng mọi thứ đã thực sự đã kết thúc.
Xong rồi, ông nhắm mắt lại giữa chiến trường đẫm máu, cảm nhận bản thân đang đứng trước ngưỡng cửa tử thần.
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi giữa lằn ranh sinh tử, tâm trí Takagi trôi về quá khứ, về những ngày bình yên trước khi đại dịch bùng phát. Ông nhớ đến Takagi Ayaka, cô con gái 16 tuổi của mình, niềm tự hào lớn nhất trong cuộc đời ông.
Ayaka là một cô bé mạnh mẽ, với mái tóc hồng ngắn và đôi mắt sáng ngời đầy quyết tâm. Cô bé luôn mơ ước trở thành cảnh sát như cha mình, bảo vệ những người yếu đuối. Một buổi chiều mùa thu, hai cha con ngồi bên bờ sông Sumida, ngắm hoàng hôn đỏ rực nhuộm cả dòng nước. Ayaka ôm chặt cánh tay cha, giọng trong trẻo vang lên.
"Ba ơi, sau này con muốn làm cảnh sát như ba. Con muốn bảo vệ mọi người, để không ai phải sợ hãi nữa."
Takagi mỉm cười, xoa đầu con gái. "Con sẽ là một người cảnh sát tuyệt vời, Ayaka. Nhưng hãy nhớ, làm cảnh sát không chỉ là để bảo vệ người khác, mà còn là bảo vệ chính mình và những người mà con yêu thương."
Ayaka gật đầu, ánh mắt lấp lánh. "Hihi... Con sẽ không bao giờ quên đâu, ba ạ."
Nhưng giờ đây, khi đại dịch zombie bùng phát, Takagi không biết con gái mình đang ở đâu. Lần cuối ông liên lạc với Ayaka là bốn ngày trước, khi cô bé vẫn còn ở trường học.
Và cho đến khi ngày tận thế ập đến, mọi tín hiệu liên lạc đều đã bị cắt đứt. Nỗi đau của việc không thể bảo vệ con gái giày vò ông từng giây phút, như một vết dao cứa sâu vào tim.
Ít phút trôi qua, sau khi đã giác ngộ ra bản thân nên làm gì, thanh tra Takagi nhanh chóng lao đến bên Satoshi thật nhanh rồi dặn dò với mọi người. "Mau chóng tập hợp những người dân có thể di tản. Hãy tìm nơi an toàn khác mà ở, chúng ta phải đưa họ rời khỏi đây ngay lập tức!"
Satoshi gật đầu, nước mắt trào ra vì xúc động trước những lời của thanh tra Takagi. "Thế còn ngài thì sao, thưa ngài?"
Takagi cười nhếch mép, tay ôm một đống bình xăng tự chế, nụ cười thể hiện vô cùng sự quyết tâm và ý chí không sợ chết. "Tôi sẽ ở lại đây, giữ chân bọn chúng lâu nhất có thể. Phải có người nào đó làm điều này thì mới cứu sống được tất cả."
Satoshi nghe xong liền nghẹn ngào. "Nhưng... Ngài sẽ chết mất! Còn con gái của ngài thì sao?"
Takagi vỗ vai cậu, ánh mắt đầy kiên định. "Cậu là một người cảnh sát tốt, Satoshi. Cậu đã đi theo tôi hơn 8 năm nay rồi, cho nên tôi tin chắc rằng cậu sẽ biết mình phải nên làm gì mà thôi. Hãy mau đi đi, trước khi quá muộn."
Trong khi Satoshi tập hợp người dân để di tản, Takagi quay lại đối mặt với cơn sóng thần zombie hung tợn và vô cùng khát máu. Ông rút khẩu súng ra, miệng lẩm bẩm vài từ rồi chĩa thẳng về phía bọn xác sống.
"Takagi Ayaka, ba xin lỗi con nhiều lắm. Có lẽ từ giờ ba không thể ở bên cạnh con mãi được nữa rồi. Vậy nên, nếu con còn sống thì hãy sống một cuộc đời thật là hạnh phúc đấy nhé, con gái yêu dấu của ba."
Rồi hai hàng nước mắt của ông trải dài xuống. Có vẻ như trước khi đối đầu với cái chết, ông đã không còn điều gì để nuối tiếc gì nữa.
"Được rồi, bọn khốn kiếp. Hãy mau đến đây nào!"
• Còn tiếp •
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro