Chương 61: Gặp lại nhóm cũ
• 4 giờ chiều - Ngày thứ 14 •
Bầu trời chiều dần tối sầm, phủ lên siêu thị Seika một lớp màn u ám, nặng trĩu như tâm trạng của những kẻ sống sót giữa thế giới tan hoang. Hishiya vừa hoàn tất buổi tuần tra tỉ mỉ từng ngóc ngách trong siêu thị, từ những kệ hàng trống rỗng phủ đầy bụi đến những hành lang tối tăm ngập mùi ẩm mốc, trước khi bước ra ngoài để kiểm tra tình hình xung quanh.
Gió lạnh buốt thổi qua, mang theo mùi tử khí thoảng trong không khí, len lỏi giữa những kẽ hở của các tòa nhà hoang tàn đứng im lìm như những ngôi mộ khổng lồ. Tiếng lá khô xào xạc dưới đôi giày rách của Hishiya hòa cùng tiếng rít kéo dài của cơn gió, tạo thành một bản nhạc buồn thảm, như lời nhắc nhở về những ngày tháng cậu từng bị cả thế giới quay lưng.
Trong lòng cậu, một cảm giác bất an mơ hồ trỗi dậy, nhưng đôi mắt sắc bén vẫn quét qua mọi thứ với sự bình tĩnh đáng sợ, như thể cậu đã quen với sự cô độc và đe dọa thường trực của thế giới hậu tận thế này.
Bước chân vững chãi dẫn Hishiya ra con đường nhỏ gần căn cứ Seika, nơi những chiếc xe bị hỏng nằm ngổn ngang như những xác chết kim loại bị lãng quên. Ánh mắt cậu lướt qua khung cảnh quen thuộc ấy, cho đến khi dừng lại ở một hình ảnh khiến trái tim cậu bất giác khựng lại.
Một chiếc xe bus nhìn có hơi chút quen thuộc, động cơ đã tắt lịm, nằm lẻ loi giữa con đường đầy sỏi đá. Xung quanh chiếc xe, hàng chục bóng dáng gầy guộc, rách rưới lao vào thành xe với sự hung tợn của những con thú đói khát. Tiếng móng vuốt cào xé kim loại vang lên chói tai, xen lẫn tiếng gầm gừ khàn đục từ những cái miệng đầy máu đen.
Qua lớp kính vỡ loang lổ, Hishiya nhận ra những gương mặt quen thuộc nhóm của Shizuka, những người từng là bạn học tại trường trung học phổ thông Shizuku, nơi anh từng bị coi là kẻ thất bại, bị cả trường xa lánh vì một lỗi lầm không thể tha thứ trong quá khứ.
Shizuka đứng giữa chiếc xe, mái tóc rối bù dính bết mồ hôi, tay đang cầm cây giáo, nhưng đôi mắt cô vẫn sáng rực sự quyết đoán. Trước tận thế, cô là bạn cùng lớp của Hishiya, người duy nhất không quay lưng với cậu khi cả trường tẩy chay vì sai lầm trong quá khứ mà cậu gây ra, một sự cố mà không bao giờ được minh oan được, nhưng đủ để biến cậu thành cái gai trong mắt mọi người.
Sau khi thế giới sụp đổ, Shizuka đã đón nhận Hishiya như một người đồng đội trong nhóm, cho cậu cơ hội thứ hai để làm lại từ đầu. Giờ đây, cô hét lên chỉ đạo mọi người, giọng nói gấp gáp nhưng không chút run rẩy, như ngọn lửa bùng cháy giữa cơn bão. Bên cạnh Shizuka là chị Haruko, hội trưởng hội học sinh của trường Shizuku, người phụ nữ với gương mặt khắc khổ, đôi tay chai sạn nắm chặt một thanh sắt dài, ánh mắt trầm tĩnh của cô giờ là điểm tựa vững chắc giữa cơn hỗn loạn.
Miku, cô gái từng trông coi thư viện với đôi kính cận dày cộp, giờ ôm chặt Natsumi trong góc xe, hơi thở dồn dập, đôi tay run rẩy siết lấy một mảnh kim loại gỉ sét để tự vệ. Trước đây, Miku và Hishiya đều là những người hoàn toàn xa lạ. Nhưng trong những ngày tháng tận thế, cô đã trở thành người bạn luôn lắng nghe cậu và an ủi cậu.
Còn về Natsumi, kẻ từng là thành viên trong nhóm bắt nạt Hishiya, từng cười nhạo cậu là "kẻ thất bại" trước cả trường. Giờ đây chỉ còn là một cô gái yếu đuối, ánh mắt đầy hối hận mỗi khi nhớ về cậu kể từ ngày hôm đó. Sau khi tận thế xảy ra, cô đã xin lỗi cậu giữa tiếng khóc nghẹn ngào và Hishiya đã tha thứ. Không phải vì cậu hoàn toàn quên đi, mà là vì cậu nhận ra rằng giữa cơn ác mộng này, sự sống sót quan trọng hơn những vết thương cũ.
Ayaka, học sinh lớp dưới của Hishiya, người từng lén nhìn cậu từ xa với ánh mắt tò mò nhưng không dám lại gần vì lời ra tiếng vào, cùng với những tin đồn không tốt về cậu. Giờ đây cắn chặt môi đến bật máu để kìm nén tiếng nấc, mái tóc bết mồ hôi che kín đôi mắt đỏ hoe, tay thì đang kéo căng dây cung tên để sẵn sàng chiến đấu. Trải qua mọi chuyện ở hành trình dài, cô đã có cái nhìn tốt hơn về cậu, một con người tốt bụng và dũng cảm dám hi sinh vì người khác.
Cô giáo Keiko, y tá của trường Shizuku với nụ cười hiền hậu từng băng bó vết thương cho Hishiya khi không ai dám đến gần cậu, giờ đây đang nắm chặt một cây gậy gỗ, ánh mắt đong đầy lo âu xen lẫn quyết tâm bảo vệ hai học sinh trung học cơ sở lạ mặt co ro ngồi ở phía sau. Một cậu bé gầy gò với đôi mắt trống rỗng và một cô bé tóc ngắn ôm đầu run rẩy, cả hai có lẽ là những người sống sót từ nơi khác, gia nhập cùng với nhóm của Shizuka trong hành trình sinh tồn ở thời gian vừa qua.
Hishiya đứng lặng lẽ, bóng dáng cậu khuất sau lớp áo choàng tối màu phất phơ trong gió. Tay cậu siết chặt con dao sắc bén, lưỡi thép lạnh lẽo phản chiếu ánh sáng mờ nhạt từ bầu trời xám xịt, như một lời nhắc nhở về sự sống mong manh mà cậu đang nắm giữ. Hishiya không muốn họ nhận ra mình, không phải vì sợ hãi hay xấu hổ, mà là vì cậu không thể đối diện với ký ức về những ngày tháng bị cô lập tại Shizuku, khi cậu bị tẩy chay chỉ vì một sai lầm mà ngay cả cậu cũng không thể tha thứ cho chính mình.
Sau tận thế, nhóm của Shizuka đã cho cậu một cơ hội để chứng minh bản thân, để kết nối và thân thiết với họ hơn. Nhưng giờ đây, Hishiya lại chọn cách ẩn mình, bảo vệ họ từ xa như một cái bóng vô danh, dù trái tim cậu vẫn đau nhói mỗi khi nhìn thấy những gương mặt từng xa cách giờ trở nên thân thuộc.
Không chỉ có thế, sự xuất hiện của một ngoại hình mới thay đổi hoàn toàn và sức mạnh khác người có lẽ là lý do khác mà cậu không thể tiết lộ ra được. Trong cái thế giới đổ nát này, những kẻ dị nhân như Hishiya đều là những tên quái vật người không ra người, quái vật không ra quái vật. Chính vì những lý lẽ đó đã khiến cho Hishiya sinh ra cảm giác sợ hãi khi mọi người ở trong nhóm của Shizuka biết rằng cậu chính là tên quái vật kinh tởm như thế.
Tiếng bước chân của Hishiya vang lên nhẹ nhàng giữa tiếng gào rú điên cuồng của lũ zombie. Cậu hít một hơi thật sâu, hơi thở hòa vào không khí lạnh buốt, rồi cất giọng qua chiếc loa tự chế. Một âm thanh trầm ấm nhưng sắc lạnh, như lưỡi dao cắt qua màn đêm hỗn loạn.
"Mọi người hãy giữ bình tĩnh! Ở yên trong xe và đừng có ra ngoài!"
Lời nói ấy giống như một tia sáng xuyên qua bóng tối, mang theo hy vọng mong manh cho những con người đang tuyệt vọng. Nhưng không ai trong nhóm nhận ra đó là giọng của Hishiya, kẻ thất bại từng bị cả trường khinh miệt, người chỉ tìm thấy sự chấp nhận khi thế giới cũ sụp đổ.
Shizuka phản ứng ngay lập tức. "Nhanh lên, mọi người! Chặn cửa lại, đừng để chúng vào!"
Giọng cô vang lên dứt khoát, xuyên qua tiếng gầm gừ của lũ xác sống, như một mệnh lệnh không thể kháng cự. Haruko vội kéo Ayaka ra khỏi cửa sổ, nơi một bàn tay gầy guộc, thối rữa đang cố luồn qua khe hở, ánh mắt cô vẫn giữ vẻ điềm tĩnh dù đôi tay run lên vì căng thẳng. Cô Keiko, dù đang mệt và kiệt sức, vẫn dùng cây gậy gỗ đập mạnh vào đầu một con zombie, tiếng xương vỡ giòn tan hòa cùng tiếng hét của cô, một tiếng hét vừa đau đớn vừa phẫn nộ, như thể cô đang chiến đấu để bảo vệ những học sinh mà cô từng chăm sóc.
Miku và Natsumi, dù đôi mắt đỏ hoe vì sợ hãi, vẫn cố gắng giúp đỡ, dùng những mảnh kính vỡ đâm vào những cánh tay thò qua cửa sổ. Hai đứa trẻ lạ mặt chỉ biết khóc thút thít, nhưng ánh mắt chúng nhìn Shizuka như nhìn vào một vị thần, cầu mong cô sẽ dẫn họ thoát khỏi cơn ác mộng này.
Hishiya không thể đứng yên thêm nữa. Cậu lao vào đám zombie như một cơn gió đen tối, con dao trong tay vung lên với sự chính xác chết người. Mỗi nhát cắt là một điệu múa của sự tàn nhẫn và tinh tế, đầu của những con zombie lăn lóc trên mặt đất, tay chân đứt đoạn rơi xuống trong tiếng rên rỉ cuối cùng của chúng. Máu đen đặc quánh bắn lên áo choàng cậu, nhuộm đỏ cả đôi tay, nhưng cậu không màng đến. Đôi mắt của Hishiya vẫn lạnh lùng, tập trung tuyệt đối vào mục tiêu phía trước.
Nhưng trong lồng ngực, trái tim cậu đập mạnh như muốn vỡ tung, không phải vì sợ hãi, mà là vì ngọn lửa âm ỉ của ý chí chiến đấu và tình cảm thầm lặng dành cho những người đồng đội cũ yêu quý đã cho cậu một cơ hội làm lại cuộc đời sau tận thế.
Tiếng dao xé gió hòa cùng tiếng gào thét của lũ xác sống tạo thành một bản giao hưởng điên loạn, nơi sự sống và cái chết đan xen trong từng nhịp thở gấp gáp. Hishiya di chuyển nhanh như bóng ma, né tránh những móng vuốt và hàm răng với sự linh hoạt của một chiến binh dày dạn kinh nghiệm. Cậu không chỉ chiến đấu để sống sót, mà để mở ra một con đường thoát cho nhóm Shizuka, những người đã kéo cậu ra khỏi bóng tối của sự cô lập, dù cậu giờ đây lại tự nguyện bước trở lại vào nó.
Mỗi nhát dao mà Hishiya chém bọn xác sống đều là một lời hứa không thành lời. Dù cho mọi người có lẵng quên hay không nhận ra Hishiya đi chăng nữa, thì cậu vẫn quyết tâm bảo vệ mọi người tới hơi thở cuối cùng.
Giữa cơn hỗn loạn, Hishiya luôn giữ khoảng cách với chiếc xe, đôi mắt sắc bén quan sát từ xa. Cậu thấy Shizuka hét lên với Haruko khi một con zombie suýt phá vỡ cửa chính, giọng cô vừa giận dữ vừa tuyệt vọng, như muốn níu giữ chút hy vọng cuối cùng.
Cậu nhìn thấy cô Keiko ngã xuống sàn vì kiệt sức, nhưng vẫn cố đứng lên để che chắn cho lũ trẻ, đôi tay run rẩy ôm lấy cây gậy như ôm lấy ký ức về những ngày cô từng băng bó cho Hishiya. Và cậu cũng thấy Natsumi đang bật khóc khi một nhát dao của cậu hạ gục con zombie đang lao về phía cô, đôi mắt cô ánh lên sự biết ơn xen lẫn hối hận, có lẽ cô nhớ về những lần từng làm cậu tổn thương trước khi tận thế thay đổi tất cả.
Nhưng Hishiya không dám tiến lại gần, không dám để họ nhìn thấy gương mặt mình dưới lớp mũ trùm. Hishiya sợ rằng nếu họ nhận ra cậu, kẻ thất bại của ngày xưa, thì cậu sẽ rất đau khổ khi mọi người cảm thấy ghê tởm một tên quái vật như cậu.
Sau gần mười phút chiến đấu khốc liệt, đám zombie dần bị đẩy lui. Đống xác chết chất chồng dưới chân Hishiya, máu đen chảy thành vũng trên mặt đường vỡ nát, hòa cùng mùi hôi thối nồng nặc trong không khí.
Cậu thở dốc, mồ hôi lăn dài trên trán, thấm đẫm lớp vải che mặt, nhưng giọng nói qua loa vẫn chắc chắn như thép. "Lối ra phía bên phải đã mở! Nhanh lên, tất cả hãy di chuyển đi!"
Shizuka không chút do dự, cô ra lệnh cho cả nhóm rời khỏi xe buýt, dẫn đầu với đôi tay run rẩy nhưng ánh mắt kiên định như ngọn lửa không bao giờ tắt, ánh mắt mà Hishiya từng thấy khi cô đứng lên bảo vệ cậu trước cả lớp, dù chẳng ai ủng hộ cô lúc đó.
Khi họ đã thoát khỏi vòng vây, Hishiya cất tiếng mời gọi qua loa, giọng cậu mềm đi đôi chút, xen lẫn sự chân thành mà cậu không thể giấu nổi. "Hãy đi theo tôi. Chúng tôi có một căn cứ an toàn ở tầng ba siêu thị Seika gần đây. Gia nhập cùng chúng tôi, hãy cùng nhau chiến đấu và sống sót trong thời kỳ tận thế thôi nào!"
Hishiya cố ý nhấn mạnh từ "chúng tôi" để họ nghĩ rằng cậu là một phần của một nhóm lớn hơn, chứ không phải một kẻ cô độc chống chọi với cả thế giới băng hoại này. Trong lòng Hishiya, một cơn sóng cảm xúc dâng trào, niềm vui khi thấy họ an toàn xen lẫn nỗi đau khi nhớ về những ngày bị tẩy chay tại Shizuku, và cả niềm biết ơn vì họ đã cho cậu một gia đình mới sau tận thế.
Nhóm của Shizuka, dù còn bàng hoàng và hoang mang, không thể từ chối lời mời ấy. Họ cảm nhận được sự ấm áp kỳ lạ ẩn sau giọng nói sắc lạnh của người cứu tinh vô danh.
"Tôi không có gì để báo đáp anh cả, cảm ơn anh vì đã cứu chúng tôi." Chị haruko đại diện cho mọi người đi lên bắt tay với Hishiya.
"Không có gì đâu, chỉ là tôi tình cờ đi tuần tra quanh đây thôi mà." Cậu mỉm cười nhẹ nhàng cho qua chuyện.
Xong rồi hai học sinh trung học cơ sở cũng đi tới cảm ơn Hishiya.
"Dạ anh gì đó ơi, bọn em cảm ơn anh vì đã giải cứu bọn em nhé." Cậu nam sinh cúi người cảm ơn Hishiya.
"Anh ơi, anh đẹp trai quá, anh có bạn gái chưa?" Cô nhóc bạn thanh mai trúc mã của cậu nam sinh đó đang cố tán tỉnh Hishiya.
"À thì, việc anh nên làm mà..." Cậu cười ngượng vì lời nói đùa của cô nhóc ấy.
Bỗng nhiên, Shizuka liền bước tới và hỏi Hishiya về một số nội dung mà cậu vừa mới nói ban nãy.
"À phải rồi, anh là thành viên của căn cứ đó à? Nơi đó an toàn chứ? Ở đó có đông người không?"
Vừa nhìn Shizuka thoáng qua một chút, cậu không khỏi vui mừng vì cuối cùng cũng đã được gặp lại cô, cô bạn học tốt bũng đã dám đứng lên bảo vệ cậu.
"Đúng vậy, tôi là người quản lý căn cứ Seika. Nơi đó hiện giờ đang vô cùng an toàn và trong trại có khoảng 20 người đang sinh sống tại đó."
"Ra là vậy, nếu là thế thì..."
Shizuka gật đầu với Haruko, đôi mắt cô lóe lên một tia hy vọng mong manh, rồi cả nhóm bắt đầu di chuyển, bước qua những xác chết ngổn ngang để tiến về phía siêu thị Seika. Hishiya đứng từ xa, đôi mắt cậu dõi theo từng bước chân của họ qua màn đêm đang buông xuống, trái tim cậu nặng trĩu như bị đè bởi những tảng đá vô hình. Cậu đã làm được, cậu đã thành công giải cứu mọi người thoát khỏi nguy hiểm, dù cho cái giá phải trả là sự cô đơn vĩnh viễn, sự quên lãng bản thân thảm hại của quá khứ và là nỗi nhớ nhung không bao giờ được nói thành lời.
Khi nhóm đã khuất bóng đi vào trong siêu thị, Hishiya không đi theo ngay lập tức. mà cậu đứng lại bên ngoài một chút, ẩn mình trong bóng tối của một tòa nhà đổ nát, nơi ánh trăng mờ nhạt không thể chạm tới. Tay vẫn còn đang cầm chiếc loa tự chế, giọng cậu vẫn vang vọng nhẹ nhàng trong đêm, như một lời hứa thầm lặng giữa cậu và chính bản thân mình. Cậu sẽ mãi mãi luôn ở đây, tiếp tục bên cạnh đồng hành cùng mọi người dù cho họ không bao giờ biết.
"Lần này, với cuộc đời thứ hai cùng với sức mạnh dị năng của mình. Sẽ không một ai quan trọng đối với mình phải chết nữa."
Xong rồi Hishiya ngẩng cao đầu nhìn lên bầu trời đầy sao, hít một hơi sâu để xua tan cơn đau đang dâng lên trong lồng ngực, rồi từ từ hòa mình vào màn đêm, để danh tính thật của mình, kẻ thất bại ngày nào, sẽ mãi là một bí ẩn giữa cơn hỗn loạn của thế giới hậu tận thế.
• Còn tiếp •
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro