Chương 77: Tình yêu bị ràng buộc bởi quá khứ (3)
• Ngày 39 - Tầng thượng siêu thị Seika •
Miku ngồi co ro trên bậc thềm cầu thang tầng thượng siêu thị Seika, đôi tay ôm chặt lấy đầu gối như thể đó là cách duy nhất để giữ cho bản thân không tan biến giữa thế giới hoang tàn này. Gió lạnh cắt da thổi qua, mang theo mùi đất khô cháy và tro bụi, tàn tích của một thời kỳ đã chết.
Xung quanh cô, những tòa nhà cao tầng từng là biểu tượng của sự phồn vinh giờ chỉ còn là những khối bê tông xiêu vẹo, phủ đầy bụi và mạng nhện, im lặng như những nấm mồ khổng lồ giữa lòng thành phố hoang tàn.
Đường phố bên dưới thì ngập trong cát bụi, xen lẫn mảnh vỡ của xe cộ và những tấm biển quảng cáo rách nát, tất cả hòa quyện thành một bức tranh u ám, lạnh lẽo, phản chiếu sự tàn nhẫn của thế giới mới mà cô đang phải đối mặt.
Ánh mắt của Miku lạc lõng hướng về phía chân trời xa xăm, nơi những vệt xám tro dày đặc nuốt chửng tia nắng cuối cùng của ngày. Đôi mắt cô mờ đục, không còn chút ánh sáng nào của tuổi trẻ, chỉ còn lại nỗi buồn sâu thẳm và sự trống rỗng không thể gọi tên.
Cô cảm thấy mình như một bóng ma, bị mắc kẹt giữa lằn ranh của sự sống và cái chết, không lối thoát, không mục đích.
Những ký ức về gia đình, về những ngày tháng yên bình bên mẹ, những buổi chiều thư thái đọc những quyển sách bên trong thư viện nhà trường, tất cả giờ chỉ còn là những mảnh vỡ sắc nhọn đâm vào tim cô mỗi khi cô nhắm mắt lại. Cô tự hỏi liệu mình có thực sự đang sống, hay chỉ đang tồn tại như một cái xác không hồn giữa đống đổ nát này.
Sau đó Hishiya xuất hiện từ phía cầu thang, bước chân anh nhẹ nhàng nhưng mang một sức nặng vô hình, như thể mỗi bước đi của anh đều là một cuộc đấu tranh âm thầm với chính mình.
Anh dừng lại, không vội vàng, không ồn ào, rồi từ từ ngồi xuống bên cạnh Miku. Sự hiện diện của anh không lời, nhưng lại giống như một tấm chăn mỏng manh, vừa đủ để che chắn cho cô khỏi cái lạnh buốt của thực tại.
Hishiya không nói gì, chỉ lặng lẽ quan sát cô, đôi mắt anh sâu thẳm như một hồ nước tĩnh lặng, nhưng ẩn chứa những cơn sóng ngầm mà không ai có thể nhìn thấu. Anh hiểu rằng trong một thế giới nơi mọi thứ đã sụp đổ, đôi khi sự im lặng là cách duy nhất để nói lên tất cả, để an ủi, để chia sẻ, để kết nối và để cảm thông.
Sau một khoảng lặng dài tưởng chừng như kéo dài mãi mãi và vô tận, Miku khẽ cất tiếng, giọng cô yếu ớt, run rẩy như ngọn gió thổi qua những mảnh kính vỡ trên tầng thượng. "Anh Hishiya, anh có bao giờ cảm thấy... Như mình không thuộc về nơi này không?"
Câu hỏi của cô treo lơ lửng trong không khí, sắc nhọn và mong manh như một mũi dao vô hình đâm vào lồng ngực Hishiya. Đó không chỉ là một câu hỏi vô tri, mà là một lời thú nhận, một tiếng khóc thầm lặng từ sâu thẳm trong trái tim cô.
Anh quay sang nhìn cô, ánh mắt thoáng chút ngỡ ngàng, nhưng sâu thẳm trong đó là một nỗi buồn mà anh không thể che giấu.
Hishiya đã im lặng được một lúc, đôi tay thì khẽ nắm chặt lại, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay, như thể đang đấu tranh với chính mình để tìm ra câu trả lời. Rồi anh đáp, giọng trầm và chậm rãi, mỗi từ như được kéo ra từ đáy tâm hồn anh.
"Ý em là gì, Miku? Em đang nói về việc mình không thuộc về nơi này... Hay không thuộc về chính cuộc sống này?"
Miku nghe xong chỉ biết cúi đầu, đôi tay siết chặt hơn quanh đầu gối, những ngón tay trắng bệch vì lạnh và vì nỗi đau đã khiến cho cô không thể thốt thành lời.
"Em cũng không biết nữa..." Cô thì thầm, giọng vỡ òa như một tiếng nấc bị kìm nén suốt bao ngày không thể nói ra được.
"Từ khi mọi thứ sụp đổ, em cảm thấy mình như đang trôi nổi, không có thật."
"Em không biết họ có còn sống hay không. Nhưng em tin chắc một điều rằng rằng, gia đình em, bạn bè em... Tất cả có lẽ đều đã biến mất, như thể họ chưa từng tồn tại trên thế giới này."
"Em đã luôn nhìn quanh đây, dõi theo những nhịp đập của cuộc sống, vòng quanh của những diễn biến vẫn đang tiếp diễn này. Và em tự hỏi mình đang làm gì? Tại sao mình vẫn còn sống, khi chẳng còn ý nghĩa gì để mà sống nữa?"
Những lời nói của Miku như một cơn sóng ngầm, cuốn theo nỗi đau và sự mất mát mà cô đã chôn chặt trong lòng suốt bao ngày qua.
Trong đầu cô, những hình ảnh xưa cũ bỗng ùa về như một cơn lũ. Nào là tiếng cười trong trẻo của mẹ khi bà làm bánh vào mỗi sáng chủ nhật, những buổi chiều ngồi đọc sách trong thư viện trường với ánh nắng vàng rực rỡ xuyên qua ô cửa sổ, những lần cảm nhận không khí vui tươi của lễ hội và nhiệt huyết trong việc học hành, giờ đây chỉ còn lại là những mảnh ký ức.
Tất cả đã bị xóa sạch hoàn toàn bởi đại dịch xác sống bùng phát, bởi những tiếng gầm gừ kinh hoàng của lũ zombie, bởi máu và nước mắt.
Giờ đây, cô chỉ còn lại một mình, lạc lõng giữa đống đổ nát và hoang tàn, không biết mình đang bám víu vào điều gì để tồn tại. Cô không khóc, nhưng đôi mắt cô lại long lanh ánh nước, phản chiếu nỗi tuyệt vọng không thể che giấu.
Hishiya ngồi đó cùng cô lắng nghe mọi chuyện, từng câu từng chữ của Miku như gợi lên trong anh những vết sẹo cũ, những ký ức đau buồn mà anh đã cố gắng chôn vùi dưới lớp bụi của thời gian.
Anh biết nỗi đau ấy hơn ai hết, vì chính anh cũng từng đứng trước vực thẳm của sự mất mát khi hạnh phúc của gia đình mình tan vỡ, từng sống trong nỗi tiêu cực khi mỗi ngày đi học đến tột độ, từng cảm nhận sự trống rỗng đến mức vô hồn mà Miku đang phải trải qua như hiện tại. Rồi anh khẽ thở dài, một hơi thở nặng nề như mang theo cả thế giới trên vai.
"Miku à..." Anh nói, giọng dịu dàng nhưng chắc chắn, như một ngọn gió ấm áp giữa cơn bão lạnh giá.
"Anh hiểu cảm giác đó của em. Trước đây, anh cũng từng nghĩ rằng mình chỉ là một kẻ thừa thãi, một bóng ma lang thang không nơi nương tựa, và là một kẻ vừa vô dụng vừa thảm hại chỉ biết đổ lỗi cho mọi thứ ở trên đời này."
"Và khi ở đây, có những đêm anh nằm đó, nhìn lên trần nhà cũ kỹ và bong tróc các vết nứt, tự hỏi liệu cuộc sống này có còn ý nghĩa gì không, khi mà tương lai của nhân loại thực sự đã hết hy vọng."
"Nhưng rồi... Anh nhận ra rằng, trong thế giới này, chẳng ai thực sự thuộc về đâu cả. Chúng ta đều lạc lối, đều đang tìm kiếm một thứ gì đó. Một nơi để gọi là nhà, một nơi để quay trở về, và một lý do để mà bước tiếp."
Nghe vậy, Miku ngẩng đầu, ánh mắt cô khóa chặt vào anh, đôi mắt sáng lên một tia hy vọng mong manh giữa bóng tối dày đặc.
"Vậy... Anh đã tìm thấy nó chưa?" Cô hỏi, giọng run run nhưng đầy khát khao.
"Lý do của anh... Để mà tiếp tục sống tiếp ấy?"
Hishiya thấy vậy liền mỉm cười, một nụ cười buồn bã pha chút cay đắng, như thể anh đang nhìn lại chính mình trong gương của quá khứ.
"Chà, phải nói sao nhỉ... Anh vẫn chưa tìm ra lý do ấy nữa." Anh thừa nhận, giọng anh nhỏ dần, như thể đang nói với chính mình hơn là với cô.
"Dù vậy, anh vẫn đang cố gắng nỗ lực không ngừng. Mỗi ngày trôi qua, anh đều tìm kiếm nó. Và có lẽ... Tại nơi đây, khi được gặp các em, ở bên cạnh các em, bảo vệ các em, chắc hẳn cũng là một phần của câu trả lời đó. Có lẽ, không muốn mất thêm bất kỳ ai quan trọng với mình nữa, chính là lý do mà anh vẫn muốn sống tiếp đấy, Miku."
Lời nói của anh như một ngọn gió ấm áp, len lỏi qua những vết nứt trong trái tim băng giá của Miku. Cô cảm nhận được sự chân thành trong giọng anh, sự kiên định trong ánh mắt anh, và điều đó khiến cô bất giác run lên.
"Vậy ra anh đã tìm ra câu trả lời cho chính bản thân mình rồi. Dù sao thì, nghe anh nói vậy, em cũng cảm thấy rất biết ơn anh." Cô nói, giọng khẽ nhưng rõ ràng, như thể cô sợ rằng cảm xúc của mình sẽ tràn ra nếu cô nói to hơn.
"Anh đã cứu chúng em, đã cho chúng em một nơi để sống, một tia hy vọng nhỏ nhoi để mà bám víu. Nhưng đôi khi, em luôn tự hỏi... Liệu em có xứng đáng không? Khi em chẳng thể làm gì để trả ơn lại cho anh, để giúp anh như anh đã giúp chúng em?"
Hishiya khẽ nghiêng người, rồi đặt tay lên vai cô. Bàn tay anh lạnh giá vì gió, nhưng cái chạm ấy lại ấm áp một cách kỳ lạ, như một lời hứa thầm lặng.
"Nghe này Miku." Anh nói, giọng anh chắc chắn hơn bao giờ hết.
"Em không cần phải trả ơn lại gì cả. Chúng ta là một nhóm, là đại gia đình, là những người sống sót cuối cùng trong cơn ác mộng này. Sự hiện diện của em, sự mạnh mẽ của em khi vẫn ở đây, vẫn đấu tranh mỗi ngày, đó mới chính là tất cả những gì mà anh cần. Em không thấy sao? Chính em đang cho anh một lý do, để có thể được tiếp tục bào vệ mọi người đấy."
Miku ngẩng lên, ánh mắt cô chạm vào ánh mắt anh, và trong khoảnh khắc ấy, thời gian như ngừng trôi. Có điều gì đó mãnh liệt lóe lên trong lòng cô, không chỉ là lòng biết ơn, mà là một cảm xúc sâu sắc hơn, phức tạp hơn, mà cô chưa từng nghĩ mình còn khả năng cảm nhận. Rồi cô khẽ mỉm cười, nụ cười đầu tiên sau bao ngày dài chìm trong bóng tối, và thì thầm vào bên tai anh.
"Cảm ơn anh... Vì đã không bỏ rơi em."
Hishiya nghe vậy liền mỉm cười nhẹ và cảm thấy nhẹ nhõm, bàn tay anh xoa nhẹ đầu cô một cách dịu dàng trước khi đứng dậy và bước đi.
Bóng lưng anh dần khuất trong làn gió lạnh, để lại Miku ngồi đó. Anh không quay lại, không thấy được ánh mắt của Miku vẫn đang dõi theo anh đắm đuối. Trong đôi mắt cô, ánh mắt chứa đựng một ngọn lửa nhỏ vừa nhen nhóm, một thứ tình cảm không nên có, một cảm xúc mà cô chưa từng nghĩ sẽ dành cho một người xa lạ như anh.
Nhưng qua cuộc trò chuyện này, thứ tình cảm ấy đã âm thầm bén rễ trong trái tim tan vỡ của cô, đồng thời cũng xoá dần đi hình bóng về người con trai mà cô từng thầm yêu suốt những năm tháng thanh xuân, là bạn học cùng tên với người xa lạ hiện tại.
• Ngày 40 - Hành lang tầng ba siêu thị Seika •
Buổi chiều tà làm cho ánh mặt trời dần lùi xa, nhuộm vàng cả bầu trời, tạo nên những sắc màu rực rỡ, từ cam, hồng, cho đến tím nhạt. Những hàng cây lay động nhẹ nhàng trong làn gió, hòa cùng tiếng chim ríu rít, làm cho không gian trở nên thư thái.
Natsumi đứng lặng bên khung cửa sổ siêu thị Seika, đôi mắt cô trôi xa vào khung cảnh đổ nát bên ngoài. Những tòa nhà bỏ hoang thì xiêu vẹo, những con đường ngập bụi thì chất đầy những chiếc xe hơi vô chủ và bị hư hỏng nặng nề, tất cả như một bức tranh tàn lụi, phản chiếu sự rạn vỡ trong lòng cô.
Gió lạnh luồn qua khe cửa sổ vỡ, thổi tung mái tóc cô, nhưng cái lạnh ấy chẳng thể sánh bằng cơn buốt giá đang giam cầm trái tim cô. Đôi tay cô run rẩy, không phải vì thời tiết, mà vì những vết cắt sâu hoắm của tội lỗi và mất mát. Cô thấy mình như một kẻ phản bội, một kẻ đã bỏ rơi người bạn thân thiết nhất, để người ấy phải trả giá bằng chính mạng sống của mình.
• Còn tiếp •
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro