Chương 8: Nguy hiểm ập tới (2)
Thấy tình hình có vẻ hơi bất ổn, Hishiya và Shizuka quyết định tạm trốn ở căn phòng học bên cạnh, nơi không còn ai hay bất kỳ lũ thây ma nào trong đó để nghỉ ngơi và tạm tránh một lúc.
"Shizuka, chúng ta tạm thời vào đây nghỉ ngơi và tạm lánh nạn một chút đi. Bên ngoài hành lang dường như xuất hiện thêm ngày càng nhiều zombie rồi."
"Ừm, tớ nghe theo cậu"
Cả hai cùng nhau đóng cửa và lôi bàn ghế ra chặn cánh cửa lại. Sau khi xong việc, cậu ngồi xuống ngay cạnh mép cửa, miệng thở dài và chợp mắt một lúc.
Còn về phía Shizuka, cô không nói gì và chủ động ngồi bên cạnh cậu. Ngồi xuống, cô dường như đang loay hoay ồn ào gì đó khiến cho cậu tỉnh giấc.
"Roẹt... Roẹt..." Tiếng gọt.
"Oái, sao mà khó vậy trời. Làm sao để cho nó nhọn hơn đây?"
Thấy Shizuka lề mề quá lâu, cậu quyết định giúp đỡ cô gọt lại cây thương.
"Đang gọt cây thương à? Vậy thì để tớ bẻ gãy phần đầu của cây gậy này rồi gọt nó nhọn giúp cậu cho! Nếu làm vậy thì đầu của cây gậy sẽ giống với cây thương sắc nhọn hơn đấy!"
Sau đó, Shizuka đưa cây gậy đó cho Hishiya.
"Vậy à? Thế thì làm phiền cậu rồi."
Cô nói với giọng trầm, và ánh mắt vẫn dõi theo từng hành động của cậu.
Trong lúc vừa làm, Shizuka vừa nhìn chằm chằm vào cậu khiến cậu có cảm giác đôi chút hơi khó chịu. Có lẽ bởi vì cậu vẫn còn cảnh giác với cô chăng?
"Hây... rắc... rắc..." Tiếng bẻ gãy.
Hishiya dùng sức bẻ gãy đầu cây gậy một cách dứt khoát. "Rắc!" Âm thanh vang lên giữa không gian tĩnh lặng, thu hút ánh nhìn chăm chú của Shizuka.
"Hể? Cậu giỏi quá nhỉ? Có thể bẻ gãy phần đầu của cây gậy gỗ và khiến cho nó nhọn hơn luôn! Sao cậu làm được hay quá vậy, Hishiya!"
Với bản tính tiêu cực hay suy nghĩ nhiều và trầm cảm đó giờ, đã khiến cho cậu nghe Shizuka khen ngợi như có cảm giác cô đang cố ý khen đểu cậu vậy.
"Cũng bình thường thôi mà, cậu nói quá rồi đấy."
Cậu phớt lờ cô, tiếp tục tập trung vào công việc của mình. Dùng katana, Hishiya cẩn thận gọt từng chút một, tạo hình mũi nhọn trên đầu gậy. Âm thanh "roẹt... roẹt..." cứ vang lên đều đều, như hòa vào nhịp thở của cậu.
"Roẹt... roẹt..." Tiếng gọt.
Hishiya tiếp tục dùng katana để gọt chau chuốt lại những mũi gai, khiến cây thương trở nên sắc nhọn để có thể đâm vào bọn xác sống.
Trong lúc đang làm việc, Shizuka tự nhiên mỉm cười và hỏi cậu vài câu vu vơ.
"À mà, cậu có bạn gái chưa vậy? Mẫu người con gái lý tưởng của cậu là gì?"
Nghe cô hỏi thế, cậu lạnh lùng đáp lời lại.
"Không có." Cậu đáp ngắn gọn, quay lại tiếp tục công việc.
"Trả lời câu hỏi của mình đi mà."
"Không biết."
"Làm ơn... Hãy nói cho mình biết đi."
"..."
Cậu không trả lời. Chỉ còn lại âm thanh của lưỡi katana cắt qua gỗ.
Tiếp tục vừa làm vừa im lặng, cuối cùng Hishiya cũng hoàn thành xong cây giáo vô cùng sắc nhọn có thể đâm xuyên qua bất kỳ tên xác sống nào trong trường học này.
Cậu giơ nó lên trước mặt, quan sát kỹ từng chi tiết.
"Xong rồi! Cây thương hoàn chỉnh của cậu đây!"
"Wow! Cây thương này tuyệt vời thật đấy! Giờ tớ đã có thể chiến đấu được rồi! Cảm ơn cậu nhé, Hishiya!... Hihi."
Shizuka nở một nụ cười tươi về phía Hishiya. Nụ cười ấy dường như đã đánh thức phần gì đó trong trái tim cậu. Trong lòng, cậu tự đặt ra nghi vấn: liệu đây là lời nói thật lòng hay chỉ là lời cảm ơn giả tạo? Có lẽ bởi Hishiya cảm thấy mới lạ vì đây chính là lần đầu tiên mà cậu cảm nhận được điều gì đó tích cực từ cô.
Một người luôn sống nội tâm tràn đầy tiêu cực như Hishiya lại có thể hưởng ứng một điều mang tính tích cực như vậy, điều này khiến cậu cảm thấy có hơi bồn chồn thổn thức trong tim.
Sự cảnh giác của cậu đối với cô giờ đây đã tan biến đi theo làn sương khói. Hishiya nhận ra rằng Shizuka thực sự không phải là con người xấu xa cho lắm, vì thế cậu quyết định thử xem để chắc chắn rằng con người này, người đã từng cứu cậu xứng đáng để đồng hành cùng với cậu trong thời đại hỗn loạn này.
Cả hai vẫn tiếp tục nấp trong căn phòng học, ánh đèn le lói từ hành lang phản chiếu qua khung cửa sổ đã bị nứt. Âm thanh bước chân loạng choạng của lũ zombie bên ngoài vang lên, càng làm không gian thêm căng thẳng.
Cậu lặng lẽ kiểm tra lại cây giáo gỗ mà mình vừa làm cho Shizuka. Gỗ khá chắc chắn, đầu nhọn vừa đủ để đâm xuyên qua da thịt mục rữa của lũ quái vật. Còn thanh katana của cậu, tuy đã sứt mẻ sau những trận chiến trước, nhưng nó chính là thứ duy nhất giúp cậu sống sót.
Shizuka vẫn ngồi cạnh cậu, tay nắm chặt cây giáo. Ánh mắt cô giờ đây không còn vẻ hoang mang như lúc ban đầu nữa. Thay vào đó là sự quyết tâm, một ngọn lửa nhỏ nhưng đủ để khiến cậu có thêm chút hy vọng.
"Cậu nghĩ bao lâu nữa thì chúng ta có thể ra ngoài?" Shizuka hỏi, giọng thì thầm.
"Tớ không chắc. Có lẽ phải đợi đến khi lũ zombie di chuyển đi nơi khác. Nhưng điều này không thể kéo dài mãi. Chúng ta cần tìm thêm thức ăn và nước uống sớm."
Shizuka im lặng một lúc, rồi bất ngờ nói:
"Hishiya này... Nếu hôm nay chúng ta không thể thoát ra, cậu có hối tiếc điều gì không?"
Câu hỏi của cô khiến cậu bất ngờ. Hishiya quay sang nhìn Shizuka, đôi mắt cô lấp lánh như muốn thăm dò suy nghĩ của cậu.
"Tớ đã hối tiếc từ lâu rồi, Shizuka,"
Cậu nói, giọng trầm.
"Hối tiếc vì đã không thể sống một cuộc đời bình thường, không thể tin tưởng ai, không thể giữ được những người quan trọng với mình."
Shizuka nhíu mày, ánh mắt cô dịu lại.
"Nhưng giờ tớ nhận ra, dù thế nào, vẫn phải tiếp tục sống. Vì nếu từ bỏ, tất cả những gì tớ đã trải qua sẽ trở nên vô nghĩa."
Cô gật đầu, rồi bất chợt mỉm cười.
"Cậu nói hay thật đấy. Không ngờ một người trầm lặng như cậu lại có thể suy nghĩ sâu sắc như vậy."
"Không cần phải khen đâu, tớ chỉ nói thật thôi."
Shizuka bật cười nhẹ, tiếng cười ấy như xua tan đi phần nào bầu không khí ngột ngạt trong phòng.
Trong khi nấp trong căn phòng học, tiếng thở nhè nhẹ của cả hai gần như hòa vào nhau, chỉ bị át đi bởi tiếng lũ zombie gầm rú bên ngoài. Không gian chật hẹp, ánh sáng từ hành lang le lói hắt qua ô cửa sổ nứt vỡ. Cả Hishiya và Shizuka ngồi dựa vào tường, cây giáo gỗ tự chế thì nằm trong tay Shizuka, còn thanh katana của cậu được đặt ngay bên cạnh.
Shizuka bỗng lên tiếng, giọng nhẹ như một lời thì thầm vào tai cậu:
"Hishiya này... Cậu có ghét nơi này không?"
Cậu thoáng ngạc nhiên, quay sang nhìn cô. Trong ánh sáng yếu ớt, khuôn mặt cô trông có vẻ u buồn hơn bao giờ hết.
"Nếu cậu đang nói về ngôi trường này, thì có. Còn nếu cậu đang nói về thế giới này... thì cũng vậy." Cậu trả lời, cố giữ giọng điềm tĩnh.
Shizuka cười nhẹ, một nụ cười chất chứa nhiều nỗi niềm.
"Tớ cũng ghét nó. Không phải vì lũ zombie hay những thứ kinh khủng chúng ta đã thấy... mà vì cảm giác cô đơn. Thế giới này, từ trước đến giờ, luôn khiến tớ cảm thấy mình lạc lõng."
Lời nói của cô khiến trái tim cậu khẽ thắt lại. Hishiya không ngờ rằng Shizuka, người luôn tỏ ra vui vẻ và lạc quan, lại có những suy nghĩ như vậy.
"Tớ hiểu." Cậu đáp.
"Tớ cũng từng cảm thấy như vậy. Bị mọi người xa lánh, bị coi thường. Nhưng... Cậu biết không, ít nhất ở đây, cậu không đơn độc."
Shizuka ngẩng đầu lên, nhìn Hishiya với ánh mắt ngạc nhiên pha chút xúc động.
"Hishiya... cậu vừa nói gì vậy?"
"Tớ nói rằng cậu không đơn độc. Tớ biết cảm giác ấy khó chịu thế nào, nhưng giờ đây, chúng ta có nhau. Chúng ta sẽ cùng chiến đấu, cùng sống sót. Tớ sẽ không để cậu cảm thấy lạc lõng thêm một lần nào nữa."
Cô im lặng một lúc, đôi mắt sáng lên trong ánh sáng mờ nhạt.
"Cậu... thật kỳ lạ đấy, Hishiya. Lúc đầu tớ nghĩ cậu là một người lạnh lùng, xa cách. Một tên thảm hại luôn bị mọi người coi thường và bắt nạt. Nhưng giờ tớ thấy, cậu không tệ như tớ tưởng."
"Đó là lời khen hay chê vậy?" Cậu nhướn mày hỏi, cố gắng pha chút hài hước để xua đi không khí nặng nề.
Shizuka cười thành tiếng, một âm thanh ngọt ngào giữa khung cảnh u ám.
"Là lời khen. Tớ thực sự cảm kích vì cậu đã giúp tớ, không chỉ bằng cây giáo này, mà còn vì cách cậu làm tớ cảm thấy được an ủi."
Hishiya cảm thấy má mình nóng lên, không rõ vì xấu hổ hay vì lời nói chân thành của cô.
"Không có gì đâu. Tớ chỉ làm những gì cần làm thôi."
Shizuka nghiêng đầu, ánh mắt tràn đầy tò mò.
"Hishiya, cậu từng nói cậu ghét con người, đúng không? Vậy... bây giờ cậu còn ghét tớ không?"
Câu hỏi ấy khiến cậu bất ngờ. Hishiya nhìn thẳng vào đôi mắt cô, cố tìm ra lời để đáp lại.
"Không," Cậu nói sau một hồi im lặng.
"Cậu khác biệt. Cậu đã chứng minh cho tớ thấy rằng không phải ai cũng xấu xa. Và nhờ cậu, tớ nhận ra rằng có lẽ thế giới này vẫn còn điều gì đó đáng để trân trọng."
Mặt Shizuka đỏ bừng, đôi má cô ấy ửng hồng trong ánh sáng lờ mờ.
"Cậu... Cậu thật là... Sao tự nhiên lại nói những lời như thế chứ? Làm tớ xấu hổ quá."
Hishiya nhún vai, cố giấu đi sự bối rối của mình.
"Chỉ là sự thật thôi. Cậu là người đầu tiên khiến tớ thay đổi cách nhìn về thế giới. Vì vậy, cảm ơn cậu, Shizuka."
Shizuka cắn nhẹ môi, cúi đầu xuống như để che đi nụ cười.
"Hishiya, cậu... Thực sự rất thú vị. Tớ nghĩ, nếu mọi chuyện kết thúc tốt đẹp, chúng ta nên tiếp tục mối quan hệ gắn bó hơn nữa, cậu thấy sao?"
"Tớ nghĩ... Tớ sẽ rất vui nếu điều đó xảy ra."
Cả hai người mỉm cười, một nụ cười hiếm hoi giữa hoàn cảnh đầy nguy hiểm. Lúc ấy, cậu nhận ra rằng, dù thế giới ngoài kia có đen tối đến mức nào, thì chỉ cần có Shizuka bên cạnh, cậu sẽ tìm thấy ánh sáng.
Cặp đôi hoàn cảnh này lại tiếp tục trò chuyện, những câu chuyện nhỏ nhặt, những ký ức cũ và cả những giấc mơ về tương lai. Thời gian dường như trôi chậm lại, và trong khoảnh khắc ấy, cậu chợt quên đi những tiếng rú gào của lũ zombie, quên đi sự chết chóc đang bao trùm khắp nơi.
Shizuka không chỉ là người bạn đồng hành của cậu trong cuộc chiến sinh tồn này. Cô ấy là ánh sáng, là hy vọng, là lý do để cậu tiếp tục bước tiếp, dù con đường phía trước đầy rẫy hiểm nguy.
Shizuka vẫn nhìn Hishiya bằng đôi mắt sáng long lanh, ánh mắt ấy dường như muốn nói nhiều hơn cả những lời thốt ra từ miệng. Trong không gian chật hẹp, cậu có thể cảm nhận được hơi thở của cô, nhẹ nhàng nhưng lại như đang khơi gợi điều gì sâu thẳm trong lòng cậu.
"Hishiya..." Shizuka khẽ gọi tên cậu, giọng cô mềm mại, như thể sợ rằng nếu nói lớn hơn một chút, nó sẽ phá tan sự bình yên hiếm hoi giữa cơn hỗn loạn này.
"Gì vậy?" Cậu đáp lại, cố gắng giữ giọng thật bình thường nhưng nhận ra tim mình đang đập mạnh một cách kỳ lạ.
"Cậu có bao giờ nghĩ rằng... Nếu thế giới này không trở nên kinh khủng như bây giờ, thì cuộc đời chúng ta sẽ khác không?"
Hishiya ngạc nhiên trước câu hỏi của Shizuka. Cô nhìn xa xăm, ánh mắt thoáng buồn như đang hồi tưởng lại một ký ức đã mất.
"Tớ không biết," Cậu trả lời thành thật.
"Có lẽ tớ vẫn sẽ là một kẻ thất bại luôn bị người đời khinh thường, một cuộc sống cô độc chẳng tin tưởng ai. Còn cậu thì sao?"
Shizuka mỉm cười, nhưng nụ cười ấy lại phảng phất nỗi buồn.
"Tớ nghĩ... Tớ sẽ vẫn là một cô gái bình thường, sống một cuộc sống không có gì đặc biệt. Nhưng... Có lẽ khoảng cách giữa chúng ta sẽ không có quá nhiều khác biệt và được ngồi cùng nhau trò chuyện vui vẻ như bây giờ."
"Nhưng tớ không nuối tiếc về bản thân hay cuộc sống ở quá khứ. Ngay bây giờ, được ngồi đây và nói chuyện vui vẻ với cậu đã khiến cho tớ mãn nguyện lắm rồi."
Câu nói ấy khiến cậu sững sờ.
"Tớ... không nghĩ rằng mình đặc biệt đến mức để cậu phải quan tâm." Cậu lúng túng, cố gắng che giấu sự bối rối.
Shizuka bật cười nhẹ, một tiếng cười trong trẻo nhưng mang theo sự dịu dàng.
"Đừng tự hạ thấp mình như thế, Hishiya. Cậu không nhận ra thôi, nhưng cậu thực sự là một người rất quan trọng. Dù cậu có tỏ ra lạnh lùng hay xa cách đến mức nào, thì trong mắt tớ, cậu vẫn là một người đáng tin cậy."
Lời nói của Shizuka như một tia sáng rọi thẳng vào góc tối trong lòng Hishiya. Cậu không biết phải trả lời thế nào, chỉ biết im lặng nhìn cô.
"Cậu biết không," Cô tiếp tục, giọng khẽ run lên.
"Từ lúc cậu giúp tớ làm cây giáo này, tớ đã cảm thấy rằng cậu khác hẳn những người khác. Cậu không giống như họ. Cậu mạnh mẽ, dũng cảm, nhưng lại giấu điều đó sau vẻ ngoài lạnh lùng. Điều đó... khiến tớ muốn hiểu cậu hơn."
Tim cậu đập nhanh hơn khi nghe những lời ấy.
"Tớ... Chỉ làm những gì cần thiết thôi," Cậu đáp, giọng khàn đi.
"Tớ không nghĩ rằng mình đặc biệt như cậu nói."
Shizuka lắc đầu, đôi mắt đầy kiên định.
"Cậu không nhận ra thôi. Nhưng với tớ, cậu thực sự là đặc biệt."
Hishiya cúi đầu, không biết phải nói gì. Cảm giác lạ lùng trong lòng cậu ngày càng lớn hơn, như thể có điều gì đó đang nhen nhóm, một thứ mà cậu chưa từng cảm nhận trước đây.
"Shizuka..." Hishiya ngập ngừng, không biết phải diễn đạt thế nào.
"Ừm?" Cô quay sang nhìn cậu, ánh mắt dịu dàng như thể cô đang chờ đợi điều gì đó.
"Tớ..." Cậu hít một hơi thật sâu.
"Cảm ơn cậu. Vì tất cả. Vì đã ở đây với tớ, vì đã tin tưởng tớ. Tớ không giỏi nói những lời như thế này, nhưng... Tôi rất vui vì có cậu bên cạnh!"
Shizuka đỏ mặt, đôi mắt khẽ dao động. Cô im lặng một lúc, rồi khẽ nở một nụ cười.
"Cậu thật ngốc, Hishiya. Nhưng... Tớ cũng rất vui vì được ở đây cùng cậu."
"Cảm ơn cậu vì tất cả, người hùng của tớ."
Nói xong, cô nghiêng người nhẹ nhàng và hôn lên má cậu.
Trong khoảnh khắc ấy, mọi thứ dường như dừng lại. Hishiya không còn nghe thấy tiếng zombie bên ngoài, không còn cảm nhận được sự đe dọa của thế giới xung quanh. Chỉ còn cậu và Shizuka, hai con người lạc lõng giữa sự hỗn loạn, nhưng lại tìm thấy sự an ủi trong nhau.
Hishiya không biết tương lai sẽ ra sao, nhưng ít nhất, ngay lúc này, cậu có cô ở bên cạnh. Và điều đó là đủ để cậu tiếp tục bước tiếp.
• Còn tiếp •
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro