Phần 1: Khởi đầu của ngày tận thế zombie - Chương 1

Chương 1: Thời điểm trước khi bùng phát dịch bệnh (1)

"Pằng! Pằng! Pằng!" Tiếng súng vang lên chát chúa, xé toạc bầu không khí hỗn loạn.

"Grừ... Grừ..." Những tiếng gầm gừ ghê rợn của lũ zombie vọng lại, khiến máu trong người đông cứng.

"Đoàng! Đoàng! Khỉ thật! Chúng đông quá! Tại sao mọi chuyện lại trở nên tồi tệ đến mức này? Liệu chúng ta có thể tiêu diệt hết bọn chúng không?" Anh cảnh sát hét lên trong tuyệt vọng, bàn tay run rẩy siết chặt khẩu súng.

"Đoàng! Này! Đừng nói nhiều nữa! Tập trung đẩy lùi bọn chúng đi!" Đồng đội của viên cảnh sát quát lớn giữa cơn hỗn loạn. "Đoàng! Đoàng!"

"Chạy mau! Mọi người, chạy ngay đi!" Tiếng hô hoảng loạn vang lên khắp nơi.

"Aaaaaa! Cứu! Cứu tôi với!" Tiếng kêu thất thanh xé nát bầu không khí.

Hàng ngàn, hàng triệu người dân cả nước đang trong tình trạng vô cùng hoảng loạn gào thét, chạy trốn trong vô vọng, cố gắng thoát khỏi cơn ác mộng đầy kinh hoàng này.

Trong khi đó, một bản tin khẩn cấp đột nhiên phát ra từ tivi và radio đã làm chấn động cả nước Nhật Bản.

"Chúng tôi là lực lượng phòng vệ Nhật Bản (JSDF). Tình hình hiện tại ở Nhật Bản đang vô cùng hỗn loạn, do một loại virus kỳ lạ đã bùng phát khắp nơi. Đề nghị mọi người dân hãy tìm nơi trú ẩn gần nhất, không ra khỏi nhà và khóa chặt tất cả cửa ra vào, hoặc di chuyển đến các căn cứ quân sự như Obihiro, Aomori, Nerima... Hay Okinawa để trú ẩn!"

"Xin nhắc lại... Tình trạng hiện giờ tại... Căn cứ... Chúng tôi cầu nguyện cho tất cả mọi người được bình an và... Xin thần linh hãy cứu rỗi đất nước này!" Giọng phát thanh từ radio, tivi vang lên đứt quãng, rồi tắt lịm.

• Ngày 5/1/2024 •

Vào lúc 9 giờ sáng, một đợt bùng phát dịch bệnh kỳ lạ đã lan ra khắp các thành phố lớn trên toàn thế giới. Tất cả mọi người dân đều đang vô cùng bàng hoàng và chạy tán loạn, lo sợ cho sự an toàn của chính mình sau khi chứng kiến những người bị lây nhiễm trở nên hung hãn, có hành vi cắn xé con người như những con thú hoang lâu ngày bị bỏ đói.

Để ngăn chặn đợt bùng phát dịch bệnh đang có tốc độ lây lan chóng mặt, các chính phủ trên toàn cầu đã ban bố tình trạng khẩn cấp quốc gia, đồng thời lập tức cách ly những người có dấu hiệu nhiễm bệnh vào các trại tập trung.

Riêng tại Nhật Bản, chính phủ đã triển khai xây dựng các nơi trú ẩn, bệnh viện dã chiến, và thiết lập các chốt chặn nhằm ngăn chặn sự xâm nhập của dịch bệnh.

Theo quá trình điều tra và nghiên cứu của tổ chức WHO, các chuyên gia đã kết luận rằng, đối với những người trong thời gian ủ bệnh, sẽ có các triệu chứng bao gồm: sốt cao, co giật, nôn ói ra máu. Giống như một vài triệu chứng tương đồng với bệnh cảm cúm.

Nhưng sự khác biệt lớn nhất ở đây là mắt của con người sẽ từ từ chuyển sang màu đen đục với tròng trắng nổi bật, da thịt thì bắt đầu thối rữa, và kèm theo cơn khát máu không thể kiểm soát.

Virus không lây qua đường không khí, nhưng nó có thể lây lan bằng cách tiếp xúc trực tiếp, đặc biệt là qua đường máu. Chỉ cần bị cào nhẹ hay tiếp xúc với máu nhiễm bệnh qua miệng cũng đủ để biến một người bình thường thành kẻ khát máu tàn bạo.

Dù Nhật Bản đã nhanh chóng ban bố tình trạng khẩn cấp, nhưng tốc độ lây lan lại nhanh đến mức chính phủ không thể kiểm soát nổi, đã dẫn đến tình trạng hỗn loạn và bạo loạn trên diện rộng.

Ở Tokyo, cảnh tượng chẳng kém phần kinh hoàng khi bầu trời và mặt đất trộn lẫn vào nhau, tạo thành một bức tranh thảm hoạ của ngày tận thế.

Thành phố Tokyo vốn từng là một trong những thành phố phát triển bậc nhất thế giới, nay đã chìm trong biển lửa, từng tòa nhà thì đổ nát như những tàn tích của một nền văn minh đã sụp đổ. 

Trên những con phố đầy hỗn loạn, các chiếc xe cứu thương đang lao vút hết tốc lực, tiếng còi vang vọng khắp nơi như tiếng khóc than của một thành phố đắm chìm trong cơn ác mộng không hồi kết.

Giữa bầu trời u ám, hàng chục chiếc máy bay trực thăng bay lượn không ngừng nghỉ, ánh đèn cảnh báo nhấp nháy bừng lên như những tia sáng cuối cùng của hy vọng. 

Chưa dừng lại ở đó, những chiếc máy bay phản lực cũng không ngần ngại lao cánh và tung bay trên cao. Mang theo âm vang của tiếng động cơ rít rào và đôi khi là những đợt nổ loằng choàng, như thể chúng đang cố gắng quét sạch cơn ác mộng đang bao chùm lấy từng góc phố Tokyo.

Không chỉ riêng Nhật Bản, nhiều quốc gia khác cũng đang lâm vào tình trạng tương tự, thậm chí một số nơi đã thất thủ trước làn sóng tấn công của zombie.

Và đó chính là khởi đầu cho một ngày tận thế zombie đầy hỗn loạn, nơi con người phải vật lộn để sinh tồn và tìm kiếm thức ăn giữa bầy thây ma khát máu. Virus kỳ lạ này, vì biến con người thành những kẻ khát máu điên loạn, đã được đặt tên là virus zombie (Virus-Z).

• Hiện tại - 2 tiếng trước •

Khoảng hai tiếng trước khi đại dịch zombie bùng nổ lan rộng, tại trường trung học phổ thông Shizuku ở thành phố Tokyo, Nhật Bản. Có một chàng trai tên là Takahashi Hishiya, 17 tuổi, với một quá khứ đầy vết thương vô cùng đau lòng đang bước vào một ngày mới không mấy hứa hẹn. 

Là một kẻ luôn tự cho mình là vô dụng, sống trong sự mặc cảm cùng với chứng trầm cảm nặng nề, khi bị tổn thương tâm lý bởi trong suốt quãng cuộc đời của cậu. 

Thân phận của cậu đối với xã hội này rất tầm thường đến lạ thường. Là sự hiện diện có cũng được, không có cũng không sao cả.

Cậu luôn cảm thấy mình lạc lõng giữa đám đông và mang trong mình nỗi ám ảnh từ những lần bị nhục mạ và chà đạp. Đối với Hishiya, mỗi ngày đến trường đều là một chuỗi cơn ác mộng khi cậu liên tục bị bắt nạt bởi đám côn đồ và sự khinh thường bởi những người xung quanh.

Cuộc sống của cậu chẳng khác nào địa ngục trần gian, đầy tẻ nhạt và bất hạnh. Trong thâm tâm của Hishiya giờ đây đã không còn bất kỳ khao khát niềm hy vọng nào để mà tiếp tục sống tiếp.

Thức dậy như bao ngày khác. Vào mỗi buổi sáng sớm, khi mặt trời vừa ló dạng, Hishiya tỉnh dậy trong bóng tối ngột ngạt của căn phòng nhỏ bé, nơi ánh sáng buổi sớm bị chặn lại bởi tấm rèm dày đặc bụi bẩn và rách nát.

Không gian quanh cậu thì tràn ngập mùi ẩm mốc, cũ kỹ, hòa quyện với sự im lặng đến mức đè nén, như thể chính căn phòng này đang siết chặt lấy cậu, không cho cậu lối thoát. Chiếc futon mỏng manh dưới lưng cậu thì đã sờn rách, mỗi lần cử động là một tiếng kêu cót két yếu ớt, như thể lời than thở được phát ra bởi chính cuộc đời cậu vậy.

Mặc dù đã tỉnh dậy, nhưng Hishiya vẫn nằm im, đôi mắt vô hồn nhìn lên trần nhà loang lổ, những vết nứt trên đó giống như những vết thương chẳng bao giờ lành trong tâm hồn cậu. Mỗi hơi thở là một gánh nặng, như thể lồng ngực cậu bị đè bởi một tảng đá vô hình, khiến cho cậu phải đấu tranh để mà được tiếp tục sống tiếp, dù cho cậu còn không biết mình sống vì cái gì và để làm gì.

Ở trong đầu Hishiya, những suy nghĩ đen tối ấy cuộn trào như một cơn lũ không thể kiểm soát.

"Mình là một kẻ vô dụng. Một thằng thất bại không đáng để mà tồn tại. Tại sao mình không chết quách đi cho xong?"

Câu hỏi ấy dường như không còn xa lạ và đã trở thành người bạn đồng hành của cậu vào mỗi buổi sáng sớm, mỗi đêm tối muộn và mỗi khoảnh khắc đầy bi thương mà cậu vẫn còn thắc mắc lý do tại sao mình lại tiếp tục tồn tại trên cõi đời này.

Hạnh phúc là một khái niệm xa xỉ mà Hishiya không bao giờ dám mơ tới nữa. Ký ức về những ngày tháng tươi sáng, tiếng cười của cha mẹ, sự ấm áp của gia đình giờ đây chỉ là những mũi dao đâm sâu vào trái tim cậu, nhắc nhở cậu về tất cả những gì đã mất. Một gia đình đã tan vỡ và không còn được trọn vẹn như trước nữa.

Người mẹ vì cuộc sống khó khăn đã ly hôn và tạo dựng gia đình mới cho riêng mình, người cha thì gồng gánh mọi thứ sau khi bị vợ ly hôn đã qua đời vì căn bệnh lao lực và ung thư quái ác khi mà cậu vẫn còn rất nhỏ. Để lại cậu với người chú xa cách và một thế giới lạnh lùng, tàn nhẫn vô cùng bất hạnh. Kể từ đó, cuộc sống của Hishiya chỉ là một vòng lặp bất tận của đau đớn, cô đơn, và sự ghê tởm bởi chính mình.

Nằm được một lúc thì cậu lặng lẽ ngồi dậy, cơ thể đau nhức từ những vết bầm tím vẫn còn sót lại sau trận đòn từ hôm qua. Mỗi cử động đều là một lời nhắc nhở về sự yếu đuối, sự bất lực của chính bản thân mình. Hishiya lê từng bước đến chiếc gương vỡ treo trên tường, đối diện với hình ảnh phản chiếu, một thiếu niên 17 tuổi với đôi mắt trũng sâu, quầng thâm đen kịt như bóng tối nuốt chửng linh hồn, và một vết sẹo mới trên trán vẫn còn đang rỉ máu.

Cậu không còn nhận ra chính mình nữa. Người trong gương là một kẻ xa lạ, một cái bóng tàn tạ của quá khứ, một kẻ mà cậu luôn căm ghét đến tận xương tủy.

"Mày là ai? Tại sao thằng khốn thất bại như mày vẫn còn sống?" Cậu tự hỏi, giọng nói trong đầu vang lên lạnh lùng, chế giễu. Nhưng đáp lại chỉ là sự im lặng, và rồi cậu quay đi, không dám đối diện nhìn thêm nữa.

Sau khi rửa mặt và đánh răng xúc miệng xong xuôi, Hishiya khoác lên mình bộ đồng phục học sinh cũ kỹ, vá chằng vá đụp, những đường chỉ lỏng lẻo như chính cuộc đời của cậu.

Trước khi rời khỏi nhà để đi học, cậu bỗng chốc liếc nhìn bức ảnh gia đình được đặt ở trên bàn. Hình ảnh được chụp chung cùng với cha, mẹ, và cậu khi còn nhỏ, cùng với nụ cười rạng rỡ ấy trong một ngày nắng ấm mát mẻ tại công viên khi mà cả gia đình đi chơi với nhau. Đó là những tàn dư cuối cùng của niềm hạnh phúc còn sót lại trong trí nhớ Hishiya. Nhưng giờ đây, nó chỉ khiến cho cậu cảm thấy trống rỗng hơn.

"Tại sao mình lại bất hạnh đến như vậy? Gia đình hạnh phúc ấy, có lẽ sẽ mãi mãi không bao giờ có được nữa rồi."

Cậu quay lưng, khép cánh cửa lại sau lưng với một tiếng "cạch" khô khốc, và bước ra ngoài. vào một thế giới mà cậu biết chắc rằng sẽ chẳng bao giờ dang tay chào đón mình.

Con đường đến trường đối với Hishiya không khác gì một chiến trường đầy rẫy hiểm nguy. Cậu vừa rời khỏi khu phố nhỏ, đôi chân nặng nề lê bước trên vỉa hè ẩm ướt, thì bỗng nhiên một giọng nói lạnh lùng, đầy ác ý vang vọng lên từ phía sau cậu.

"Thấy rồi nha... Này, thằng rác rưởi! Đi đâu mà vội thế hả?"

Hishiya bất chợt quay người lại, tim đập thình thịch trong lồng ngực như muốn vỡ tung. Trước mặt cậu là một đám du côn mà mình gặp từ hôm qua, với Yosuke dẫn đầu, là một gã cao lớn, vai rộng, đôi mắt lấp lánh sự thích thú bệnh hoạn trước nỗi đau của người khác. Nụ cười nham hiểm trên môi Yosuke khiến cho Hishiya cảm thấy lạnh cả sống lưng.

"Này, thằng chó kia! Hôm qua mày ăn no đòn chưa hả? Hahaha!"

"Tôi..."

Không kịp phản ứng, cậu bị Yosuke túm lấy cổ áo, lôi mạnh vào một con hẻm tối tăm gần đó. Mùi rác rưởi thối rữa và nước cống bốc lên nồng nặc, hòa quyện với không khí ẩm ướt, tạo thành một bức màn ngột ngạt bao quanh cậu.

"Xin các người, hãy tha cho tôi! Tôi và mấy người không quen biết gì nhau cả. Chuyện hôm qua đều là do tôi sơ ý làm đổ ly nước vào người anh. Tôi rất xin lỗi, tôi thật sự không có cố ý! Làm ơn, hãy tha cho tôi, tôi còn phải đi học nữa!" Hishiya cố gắng van xin, giọng run rẩy, đôi tay giơ lên trong nỗ lực tuyệt vọng để tự vệ.

Nhưng những lời cầu xin ấy của cậu càng chỉ khiến cho đám du côn ấy phá lên cười, tiếng cười man rợ vang vọng trong không gian chật hẹp như những nhát búa giáng xuống tâm hồn cậu.

"Tha cho mày? Đừng có mơ, thằng khốn!" Yosuke gầm lên, tung một cú đấm mạnh vào bụng Hishiya.

"Ặc... Khụ... Khụ..." Hishiya khuỵu xuống nền đất đầy bụi bậm dơ bẩn, không khí trong phổi bị ép ra ngoài, cơn đau dữ dội khiến cho cậu không thể hét lên.

"Sơ ý cơ à? Bộp! Sơ ý cái đầu mày nè! Bộp! Dám tỏ thái độ với tao nè! Bộp!"

"Hahaha! Nhìn thằng loser này kìa! Chưa gì bị Yosuke cho vài đấm nằm lăn đất rồi! Hahaha! Mày nói nhiều quá đấy loser! Bọn tao thích thì kiếm chuyện thôi!"

"Mày nghĩ mày là ai mà bọn tao phải tha? Một thằng chó chết như mày chỉ đáng để cho bọn tao đập cho vui mà thôi!"

Những cú đá liên tiếp từ mọi phía giáng xuống lưng, vai, chân như một cơn bão không có điểm dừng. Máu chảy ra từ mũi cậu, nhỏ giọt xuống nền đất bẩn thỉu, hòa lẫn với nước mưa còn sót lại từ đêm qua. Nhưng cậu vẫn cố gắng gồng sức đứng lên để mà mau chóng chạy trốn.

"Mày là đồ vô dụng thảm hại! Một thằng hèn không hơn không kém!" Một tên trong đám hét lên, đá mạnh vào đầu gối của Hishiya, khiến cho cậu ngã quỵ rồi nằm lăn xuống đất.

"Nhìn mày kìa, nằm dưới đất như một con chó bẩn thỉu! Cái loại người như mày sinh ra chỉ đáng để bị chà đạp dưới chân bọn tao mà thôi!... Hahaha." Một tên khác cười khẩy vô cùng hả hê.

Tên còn lại thì nhổ nước bọt lên người cậu. "Đồ rác rưởi, mày không xứng đáng sống trên đời này! Sao không chết luôn đi cho rồi?"

Mặc cho bọn chúng có chửi rủa sao về mình, Hishiya chỉ biết nằm tại đấy co người lại, cố gắng bảo vệ khuôn mặt, nhưng điều đó càng chỉ khiến bọn chúng thêm phấn khích hơn. Yosuke túm lấy tóc cậu, kéo đầu cậu ngửa ra sau, và đấm liên tiếp vào mặt cậu tới tấp.

"Mày dám nhìn đểu tao à, thằng khốn? Tao đập cho mày không còn mặt mũi luôn!"

Mỗi cú đấm là một lời nguyền rủa, mỗi lời nói là một nhát dao đâm sâu vào trái tim vốn đã tan nát của Hishiya. Máu cứ trào ra từ miệng cậu, đôi mắt mờ đi vì nước mắt và đau đớn.

"Xin... Xin đừng... Hãy dừng lại đi... Làm ơn..." Hishiya thều thào, giọng lạc đi trong tiếng nấc nghẹn ngào, nước mắt hòa lẫn với máu trên khuôn mặt. Cậu cảm thấy mình như một con thú bị săn đuổi, bị giày vò không thương tiếc, không có lối thoát, không có ai đến cứu. Trong cơn đau ấy, cậu đã tự hỏi chính mình.

"Tại sao lại là mình? Mình đã làm gì để đáng bị như thế này? Mình là cái gì trong mắt chúng? Chả lẽ đúng như bọn chúng nói, mình nên chết đi cho rồi?"

Nhưng những thắc mắc ấy lại không có câu trả lời, mà chỉ còn lại những tiếng cười man rợ của đám du côn và nỗi tuyệt vọng ngày càng nhấn chìm cậu xuống vực sâu.

"Mày học trường nào vậy, loser?"

"Khụ... Trường... Trung học phổ thông... Shizuku..." Cậu cố gắng lấy lại nhịp thở để trả lời câu hỏi của Yosuke, đại ca của đám du côn ấy.

"À, là trường Shizuku à? Tao cũng có đứa em gái học năm nhất ở đó. Còn mày là năm hai đúng không?"

"Khụ... Dạ... Vâng..."

Một chọi năm, đối với một người hèn nhát như Hishiya, cậu không thể phản kháng hay làm được bất kỳ điều gì cả. mà chỉ có thể chịu trận, đợi đến khi bọn chúng chán thì mới được tha.

"Nghe nó nói gì chưa, Yato? Bị ăn đòn xong ngoan như cún. Hahaha!"

"Bọn tao là năm ba trường trung học phổ thông Hokado, là đàn anh của mày đấy. Mày phải biết kính trọng chào hỏi đàn anh chứ. Thấy bọn tao mà dám bỏ chạy à, thằng khốn? Bộp! Bộp!"

Nước mắt của Hishiya cứ không ngừng tuôn trào và cố gắng gào lên hết sức lực cuối cùng để cầu xin lũ côn đồ ấy đừng đánh mình nữa.

"Em xin lỗi... Làm ơn... Bộp... Các anh ơi, hãy tha cho em."

"Chậc... Thứ rác rưởi như mày làm phí thời gian của bọn tao quá. Đi thôi, tụi bây."

Cuối cùng, khi đã chán trò chơi tàn nhẫn này, Yosuke nhổ nước bọt xuống đất cạnh cậu, cười một cách khinh bỉ. "Thằng rác rưởi như mày thì cứ nằm đó mà chết đi cho rồi!"

Đám du côn sau đó đã bỏ đi nhanh chóng, để lại Hishiya nằm bất động tại đó, một đống hỗn độn của máu, nước mắt và sự tan vỡ. Cậu nằm im được một lúc lâu, rồi ngồi dậy phụt ra một ngụm máu tươi từ trong miệng ra và lấy tay lau miệng lại, hơi thở thì yếu ớt, cơ thể thì lại run rẩy không thể kiểm soát. Đau đớn thể xác đã không còn đáng sợ bằng nỗi đau trong lòng, cảm giác bất lực, sự cô đơn, và niềm tin rằng mình là một kẻ thất bại đến mức thảm hại, một cái bóng vô nghĩa không thể thay đổi số phận thảm thương này.

Xong rồi Hishiya nhớ về giải đấu kiếm đạo Morikawa lần thứ năm, được tổ chức tại trường trung học Shizuku, nơi mà cậu đang học là một sự kiện lớn, thu hút hàng trăm học sinh từ các trường khác nhau trên khắp khu vực đến tham dự. Sàn đấu thì được dựng lên giữa sân thể thao rộng lớn vô cùng hoành tráng, được bao quanh bởi khán đài chật kín khán giả.

Đa số đều là học sinh, giáo viên, phụ huynh và một vài hiệp hội Kendo đến dự. Tất cả đều háo hức chứng kiến những màn tranh tài đỉnh cao của các ứng cử viên sáng giá cho chức vô địch cấp thành phố này. Đối với Hishiya, giải đấu này không chỉ là một cuộc thi đơn thuần, mà nó còn là cơ hội cho cậu chứng minh được giá trị bản thân. Và để tiếp nối di sản của ông nội đã để lại cho con cháu, một bậc thầy kiếm đạo từng được mọi người kính trọng.

Cậu đã luyện tập không ngừng nghỉ, đổ mồ hôi và nước mắt trên sàn võ đường, và sau khi đã vượt qua được vòng sơ kết với kỹ năng xuất sắc của mình, Hishiya tiến vào trận bán kết với tất cả niềm tự hào và quyết tâm và đã nhanh chóng hoàn thành một cách đầy ngoạn mục rồi bước vào vòng chung kết mang tính quyết định của giải đấu.

Nhưng định mệnh ấy đã giáng xuống cậu một đòn tàn nhẫn. Trước trận chung kết, trong lúc nghỉ ngơi tại phòng chờ, đối thủ của cậu, một học sinh từ trường khác, nổi tiếng với tính cách gian xảo và thủ đoạn. Đã lén thuê người bỏ chất kích thích vào trong chai nước của Hishiya. Vào lúc đó cậu không hề nghi ngờ gì nhiều, mau chóng uống một ngụm lớn để lấy lại sức, rồi bước ra sàn đấu với tinh thần sẵn sàng.

Nhưng ngay khi trận đấu đã bắt đầu được vài phút, ban tổ chức bất chợt cảm thấy nghi ngờ về những hành vi kỳ lạ của cậu trong suốt thời gian diễn ra. Vì vậy nên họ đã ngay lập tức tạm dừng cuộc thi đấu để tiến hành kiểm tra, sau ít phút xét nghiệm thì chất cấm đã được phát hiện dương tính ở trong cơ thể của cậu. Và rồi Hishiya đứng sững sờ khi nghe được kết quả, trái tim cậu co bóp như bị ngừng đập lại.

"Không! Chuyện này thật hoang đường! Tôi không dùng thứ đó! Tôi không biết gì cả!" Cậu hét lên, giọng lạc đi vì hoảng loạn, cố gắng giải thích với ban tổ chức. Nhưng không ai chịu tin cậu, mà chỉ tin vào cái bản tờ khai xét nghiệm đó. Dưới áp lực từ dư luận và sự phản đối gay gắt của các trường khác, ban tổ chức đã nhanh chóng truất quyền thi đấu của cậu và ra lệnh đuổi cậu ra khỏi sàn đấu.

"Mày là đồ gian lận! Đồ vô liêm sỉ!" Tiếng la ó từ khán giả vang lên như sấm rền, mỗi lời nói là một nhát chém vô hình xé toạc trái tim Hishiya.

Cậu đứng giữa sàn đấu, đôi tay thì run rẩy, nước mắt cứ tuôn trào không kiểm soát.

"Tôi không có làm những chuyện đó! Mọi người phải tin tôi!" Cậu gào lên, nhưng giọng nói của cậu lại bị át đi bởi tiếng hét giận dữ của đám đông.

Những khán giả từng vỗ tay cổ vũ cho Hishiya giờ đây lại nhìn cậu bằng ánh mắt khinh bỉ, những lời chửi rủa độc địa trút xuống như mưa.

"Thằng khốn! Mày đã làm nhục cả giới kiếm đạo!"

"Đồ rác rưởi, mau cút ra khỏi đây đi!"

"Đồ tệ hại!"

"..."

Ngay cả những người bạn, các đàn anh trong câu lạc bộ kiếm đạo của trường Shizuku. Những người từng tập luyện cùng với cậu cũng quay lưng, ánh mắt họ đầy sự thất vọng và xa cách.

Hishiya bị lôi ra khỏi sàn đấu trong sự nhục nhã tột độ, đối thủ lúc đó của cậu thì lại tỏ ra thất vọng tràn trề, đôi chân thì run rẩy đến mức gần như không thể đứng vững. Kể từ đó, cậu đã trở thành kẻ bị ruồng bỏ. Cả trường Shizuku, từ các học sinh, giáo viên đều đồng loạt tẩy chay cậu.

Mỗi ngày đến trường đều là một cơn ác mộng. Những lời thì thầm sau lưng, những ánh mắt khinh miệt, những mẩu giấy ném vào cậu với dòng chữ "Đồ gian lận" hay "Cút đi". Không ai muốn ngồi gần cậu trong lớp, không ai chịu nói chuyện với cậu, và cậu đã trở thành một bóng ma cô độc lang thang ở khắp các hành lang trong trường học.

Trong thâm tâm, Hishiya biết mình vô tội, nhưng sự bất công ấy đã nghiền nát mọi niềm tin của cậu vào công lý, vào con người. Cậu không thể minh oan, cũng không có ai đứng về phía cậu. Giấc mơ về kiếm đạo, niềm tự hào mà ông nội đã để lại, giờ đây tất cả đều tan biến trong chớp mắt. Kể từ ấy Hishiya đã từ bỏ kiếm đạo, khóa chặt bản thân trong một vỏ bọc của sự im lặng và đau khổ, sống như một kẻ thất bại bị cả thế giới khinh rẻ.

Quay trở lại thực tại. Sau khi rời khỏi con hẻm, Hishiya lê bước đến tiệm thuốc gần đó, mỗi bước đi là một thử thách với cơ thể rã rời và tâm hồn tan nát. 

Bên trong tiệm, cậu chọn vội một hộp băng gạc và chai thuốc sát trùng, trả tiền cho ông lão bán hàng với ánh mắt lảng tránh, không muốn ai nhìn thấy sự thảm hại của mình. Khi bước ra ngoài, cậu bất ngờ va phải một bóng dáng nhỏ bé. Bất chợt nhìn xuống, Hishiya trông thấy một cô bé, có lẽ chỉ tám hay chín tuổi, mặc chiếc váy trắng tinh khôi, nổi bật giữa khung cảnh u ám, xám xịt của khu phố nghèo nàn.

"Anh ơi, anh bị đau lắm ư?" Cô bé hỏi, giọng nói nhẹ nhàng, trong trẻo, mang theo một sự chân thành hiếm hoi mà Hishiya đã quên từ lâu. Rồi cô bé ấy vô tình chạm vào vết thương trên tay cậu, khiến cho cậu khẽ rùng mình vì đau đớn, nhưng đồng thời cũng ngỡ ngàng vì đã từ lâu lại có người quan tâm đến cậu.

"Ừm... Chỉ đau một chút mà thôi." Cậu đáp, cố nặn ra một nụ cười gượng gạo, dù trong lòng chỉ toàn bóng tối.

"Nhưng không sao đâu."

Cô bé gật đầu, đôi mắt trong veo nhìn cậu như muốn nói điều gì đó sâu xa hơn.

"Em tên là gì? Tại sao lại lang thang ở giữa phố vào giờ này vậy? Em không đi học sao?" Hishiya hỏi, dù cậu không còn hy vọng gì vào những mối quan hệ mới.

"Em là... Em cũng không nhớ nữa." Cô bé trả lời, giọng hơi ngập ngừng, nhưng rồi mỉm cười nhẹ.

"Còn anh, anh trai tên là gì vậy ạ?" Xong rồi cô nhóc nghiêng đầu tò mò, nhìn cậu trông có vẻ hào hứng.

"Anh tên là Takahashi Hishiya, rất vui khi được gặp em."

Vừa nói dứt câu, cậu liền nhận ra mình sắp trễ giờ học.

"Thôi chết... Anh phải đi đây. Tạm biệt em nhé." Hishiya nhanh chóng chào tạm biệt em ấy, rồi vội vã quay đi.

Nhưng khi vừa bước được vài bước, cô bé đã bất chợt thốt lên một câu. "Hi... shi... ya?"

Giọng nói của em ấy vang lên rõ ràng, mang theo một ẩn ý khó hiểu nào đó, như thể cô nhóc này biết điều gì đó mà cậu không biết. Hishiya bất thình lình khựng lại một giây, nhưng áp lực của thời gian đã khiến cho cậu không thể dừng lại.

Xong rồi Hishiya vội vã rời đi, đôi chân nặng nề bước nhanh trên con phố thưa thớt người. Rồi khi quay lại nhìn, cô bé đã biến mất, như thể chưa từng tồn tại. Trong lòng cậu, một cảm giác kỳ lạ đã bỗng nhiên trỗi dậy, như thể cuộc gặp gỡ này không phải là sự kiện ngẫu nhiên. Nhưng cậu đã nhanh chóng gạt nó đi và tập trung vào mục tiêu phía trước.

Vào mỗi ngày đi học, khi Hishiya thường trở về căn nhà đơn sơ sau những giờ học và làm việc kiệt sức, thì cậu lại đối mặt với sự trống trải đến nghẹt thở. Căn phòng nhỏ nằm ở cuối dãy nhà trọ trong một con hẻm tối tăm, với những bức tường loang lổ vết ẩm, đồ đạc thì cũ kỹ phủ đầy bụi, và không một chút hơi ấm của một gia đình thực sự.

Tiếng bước chân của cậu thì vang lên khô khốc trên sàn gỗ mục nát, hòa cùng tiếng gió lùa qua những khe hở trên những bức tường, tạo thành một bản nhạc u ám của sự cô đơn. Đây là nơi mà cậu và chú sinh sống, nhưng phần lớn thời gian, cậu chỉ có một mình ở nhà.

Chú của Hishiya, một người đàn ông khắc khổ từng ngồi tù vì buôn lậu, hiếm khi có mặt ở nhà. Những ngày chú vắng nhà thường kéo dài hàng tuần, thậm chí cả tháng trời. Để lại Hishiya trong sự im lặng ngột ngạt, không có ai để mà trò chuyện, không có ai để chia sẻ. Cậu thường ngồi một mình trong góc phòng, nhìn ra khung cửa sổ mờ bụi, nơi thế giới bên ngoài dường như đang vận hành và tiếp diễn mà không hề có cậu.

Sự cô đơn ấy đã bóp nghẹt Hishiya từng giây từng phút, như một cái bóng vô hình đeo bám, khiến cho cậu tự hỏi liệu mình có thực sự tồn tại hay chỉ là một hồn ma lạc lối trong chính ngôi nhà này.

Dù vậy, chú ấy vẫn là người thân duy nhất còn lại của cậu, và Hishiya không thể căm ghét ông. Những lúc hiếm hoi chú trở về, họ có những khoảnh khắc ngắn ngủi của sự kết nối về tình thương máu mủ. Chú thường đặt một ít tiền lên bàn, giọng thì có phần hơi cộc lốc.

"Tiền đây, mua gì đó ăn đi, đừng để bị đói." Không lời xin lỗi, không lờ giải thích, nhưng chính cái hành động ấy là quá đủ để cho Hishiya cảm nhận được chút ấm áp từ người đàn ông vô tình và lạnh lùng này. Tuy nhiên, ở sâu thẳm trong lòng, cậu vẫn luôn tự hỏi.

"Liệu chú ấy có thực sự quan tâm đến mình không, hay mình chỉ là gánh nặng mà ông ấy không thể bỏ rơi?"

Những câu hỏi ấy lại là một trong những thứ không bao giờ có lờ giảii đáp, và Hishiya thì vẫn tiếp tục sống trong sự cô đơn, giữa lằn ranh của tình thân và sự xa cách.

Để có thể duy trì cuộc sống hiện tại, Hishiya đã làm tới bốn, năm công việc bán thời gian cùng lúc. Mỗi công việc đều là một thử thách khắc nghiệt bào mòn cả thể xác lẫn tinh thần cậu. Vao mỗi buổi sáng sớm, khi mặt trời vẫn còn chưa sáng, cậu đạp chiếc xe đạp cũ kêu cót két để giao báo qua những con phố dài bất tận.

Ông chủ ở đây là một người đàn ông gầy gò, tính tình cộc cằn và khắc nghiệt, luôn quát tháo cậu không thương tiếc. "Nhanh lên cái chân lên, thằng lười này! Mày muốn tao cắt lương hả? Đồ vô tích sự!"

Mặc dù Hishiya đã cố hết sức, mồ hôi chảy dài trên trán, nhưng những lời mắng mỏ ấy vẫn không ngừng vang lên, như những nhát dao đâm vào lòng tự trọng vốn đã tan nát của cậu.

Rồi tới buổi chiều, cậu tiếp tục làm việc tại một cửa hàng tiện lợi, xếp hàng lên kệ trong khi người quản lý đứng sau lưng, săm soi từng lỗi nhỏ. "Đồ vô dụng, xếp như thế này thì ai mà mua? Mày có não không vậy hả?"

Lời nói cay nghiệt ấy khiến cho Hishiya chỉ biết cúi đầu, cắn chặt răng chịu đựng, đôi tay run rẩy vì mệt mỏi và nhục nhã.

Và cuối cùng là đêm đến, cậu lại rửa bát trong một quán ăn tồi tàn, đôi tay thì nứt nẻ, đỏ rát vì nước lạnh và xà phòng rẻ tiền, trong khi chủ quán thì liên tục phàn nàn về chất lượng công việc của cậu. "Mày chậm chạp như thế này thì làm được gì? Muốn tao mau dẹp tiệm lắm hả? Tao thuê mày chỉ để xem mày ngồi chơi vô tích sự đấy à, cái thằng ngu này?"

Thỉnh thoảng, có những khách hàng khó tính còn trút giận lên đầu cậu, chửi rủa khi món ăn bị chậm trễ. "Này! Thằng phục vụ đâu? Đồ ăn đâu? Mày làm cái gì mà lâu thế, đồ rác rưởi!"

Những công việc này không chỉ lấy đi sức lực mà còn nghiền nát tinh thần cậu từng ngày. Tiền lương thì ít ỏi, đôi khi thường bị cắt xén vô lý nữa, mọi chi tiêu cũng chỉ vừa đủ để trả tiền điện nước và mua những gói mì ăn liền rẻ tiền.

Vào mỗi đêm, khi trở về nhà, Hishiya ngồi trong góc phòng, đôi mắt vô hồn nhìn vào khoảng không, rồi tự nhủ với bản thân.

"Mình sống trên đời này để làm cái gì? Để bị người ta chửi rủa, bị khinh miệt, bị đè bẹp như thế này sao?" Sự trầm cảm ấy ngày càng bóp nghẹt lấy cậu, khiến mỗi ngày trôi qua cũng chỉ là một chuỗi dài của sự tuyệt vọng và kiệt sức vô tận.

Nhưng Hishiya không thể dừng lại. Dù lý do để tiếp tục ngày càng trở nên mơ hồ, thì cậu vẫn phải cắn răng để mà sống tiếp, như một cái máy đã hỏng nhưng vẫn buộc phải chạy hết công suất.

Võ đường của ông nội cậu, nằm khuất sau một con hẻm nhỏ, là nơi duy nhất mà Hishiya tìm thấy chút bình yên giữa cơn bão của cuộc đời. Đã hơn năm năm kể từ khi nơi này bị bỏ hoang sau cái chết của ông nội, nhưng Hishiya vẫn đến đây mỗi ngày, như một nghi thức để níu giữ quá khứ. 

Đôi khi cậu hay bước vào võ đường với đôi chân mệt mỏi, tiếng sàn gỗ cũ kêu cót két dưới từng bước đi, bụi bay lơ lửng trong không khí mỗi khi cậu quét sàn. Các bức tường treo đầy những thanh kiếm gỗ cũ kỹ, từng được ông nội dùng để dạy cậu những bài học đầu tiên về kiếm đạo. Dù mọi thứ đã phai màu theo thời gian, nhưng nơi này vẫn là chốn linh thiêng trong lòng cậu.

Hishiya thường ngồi xuống giữa sàn, tay cầm cây chổi đã sờn, nhắm mắt lại để những ký ức ùa về. Ông nội, với giọng nói trầm ấm và đôi tay chai sạn, từng ngồi cạnh cậu, dạy cậu cách cầm kiếm, cách đứng vững trước mọi thử thách.

"Nghe này Hishiya... Kiếm không chỉ là vũ khí, mà nó còn là tâm hồn của con." Ông nói, ánh mắt nghiêm nghị nhưng đầy yêu thương.

"Hãy giữ nó trong sạch, Hishiya. Đừng để ai lấy đi niềm tin và bản chất thật sự của con." Nhưng giờ đây, tâm hồn cậu đã bị vấy bẩn bởi đau khổ, thất bại, và sự bất công. Những lời dạy của ông nội giờ chỉ còn lại là một khoảng khắc ký ức xa xôi, một lời nhắc nhở về những gì cậu đã đánh mất.

Kể từ biến cố ấy, mỗi lần cầm nắm thứ gì đó có hình thù giống như kiếm, thì một cảm giác sợ hãi đã tuông trào ồ ạt bên trong cậu, khiến cho cậu không thể thở nổi và mất bình tĩnh.

Dù vậy, Hishiya vẫn trân trọng võ đường như một phần không thể tách rời của mình. Cậu lau dọn từng góc nhỏ, nâng niu từng thanh kiếm gỗ, như thể đang chăm sóc chính linh hồn mình. Ở đây, cậu có thể tạm quên đi đám du côn, những lời chửi rủa, và sự cô đơn. Và cũng chính tại nơi này, cậu vẫn là Hishiya của ngày xưa, một cậu bé với ước mơ lớn lao và niềm tin mãnh liệt vào công lý. Nhưng mỗi khi rời khỏi võ đường, thực tại lại kéo cậu trở lại, nhấn chìm cậu vào trong bóng tối sâu thẳm.

Trường trung học Shizuku, nằm tại quận Chiyoda, là một công trình đồ sộ với bốn tầng nhà, sáu tòa nhà liên kết tạo thành một hình vuông khép kín, bao quanh bởi sân thể thao rộng lớn và hai cổng chính uy nghi. Tường gạch đỏ, cửa sổ kính sáng loáng, và những hành lang dài bất tận khiến ngôi trường này trông giống một pháo đài kiên cố. Với nhiều học sinh, đây là nơi nuôi dưỡng tri thức và tình bạn, nhưng với Hishiya, nó là một nhà tù, một địa ngục trần gian nơi cậu bị giam cầm trong sự khinh miệt và cô lập.

Thầy Goudo, giáo viên thể dục, là một trong những người khiến cuộc sống của Hishiya trở nên tồi tệ hơn. Ông ta cao khoảng 1m7, luôn mặc bộ đồ thể thao trắng xanh, với thân hình béo ú trái ngược hoàn toàn với hình ảnh một giáo viên thể dục năng động. Tính tình ông ta nóng nảy, độc đoán, và luôn tìm cách trút giận lên những học sinh yếu thế như cậu.

Mọi chuyện bắt đầu từ một lần trong giờ thể dục, khi Hishiya vô ý làm đổ thùng dụng cụ lên chân thầy Goudo.

"Em nghĩ xin lỗi là xong rồi sao, Hishiya? Em có biết vì những việc này mà tôi không thể tiếp tục công việc giảng dạy của mình hay không?" Thầy Goudo quát tháo, ánh mắt tóe tia lửa giận dữ.

Mặc dù Hishiya đã nhận thức lỗi sai và chủ động đi xin lỗi thầy giáo Goudo rất nhiều lần, nhưng ông ta vẫn phớt lờ và ghim cậu cho đến tận bây giờ mãi không buôn tha. Kể từ ngày hôm đó, ông ta đã biến Hishiya thành mục tiêu để trút giận xả sự căng thẳng của hắn.

Ở trong thâm tâm, cậu không hiểu tại sao mình lại đáng để bị đối xử như vậy. Mọi chuyện đâu phải hoàn toàn là lỗi do cậu, vậy mà lão thầy giáo Goudo ấy lại cứ khăng khăng căm ghét cậu đến thế.

"Này cô kia! Mặc váy ngắn quá đấy! Có biết quy định của nhà trường không hả?"

"Thôi mà thầy, váy như này cũng đâu có ngắn quá đâu. Lần sau em sẽ mặc váy đúng quy định mà, thầy tha cho em lần này nhé."

"Chậc... Lần này thôi đấy! Mau vào lớp đi!"

"Hihi... Em cảm ơn thầy!"

"..."

"Này anh kia! Không được mang mấy vật nhọn nguy hiểm vào trường!"

Tạm gác lại những suy nghĩ về quá khứ, Hishiya lặng lẽ cố gắng đi thật nhanh để tránh phải chạm mặt thầy giáo Goudo. Cậu không hề muốn gây thêm sự chú ý nào với lão ta cả.

"Phù... Mấy đứa học sinh này đúng thật là."

Nhưng thật không may, mặc dù Hishiya đã cố lẻn qua cổng thật nhanh, nhưng ông ta vẫn kịp thời phát hiện ra cậu. Chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến. Lão Goudo vẫy tay về phía cậu, ra hiệu gọi cậu lại gần về phía của lão ta.

"Này, Hishiya! Em đang cố né tránh tôi đấy à? Mau lại đây nhanh lên!"

"Dạ... Vâng ạ..."

Nghe giọng của thầy giáo Goudo quát nạt khiến cho cậu bị giật mình, toàn thân cậu trở nên run rẩy bởi tiếng gọi hô to và đầy uy quyền của ông ta.

Không còn sự lựa chọn nào khác, Hishiya đành phải bước từ từ đến chỗ của thầy giáo Goudo, vừa đi cậu vừa lo sợ và ấm ức muốn khóc không thành tiếng.

"Dạ, thầy Goudo. Thầy gọi em có việc gì vậy ạ?"

Giọng Hishiya nhỏ nhẹ, rụt rè, nói ra vài ba câu lắp bắp không hoàn chỉnh khi đứng trước mặt đối diện với thầy giáo Goudo.

"Tại sao em lại tránh mặt giáo viên của mình như vậy hả? Gặp tôi mà không chịu chào, là có ý gì? Em đang khinh thường giáo viên quèn như tôi đấy ư?"

Ngực Hishiya như bị bóp nghẹt lại, trái tim đập thình thịch, không cách nào có thể kiểm soát được từng nhịp thở. Cậu cố gắng tập trung rồi hít thở để trả lời, nhưng giọng cứ đứt quãng và run rẩy không thể kiềm chế được.

"Dạ... Em... Em xin lỗi... Thầy..."

"Tại sao em lại xin lỗi? Em coi thường giáo viên thể dục như tôi đấy à? Một câu chào thôi mà cũng khó khăn đến thế sao? Người nhà em giáo dục cái kiểu gì mà mất dạy quá vậy hả?"

Ông ta quát thẳng vào mặt Hishiya tới tấp không ngừng nghỉ, khiến cho nước mắt của cậu cứ rưng rưng chảy xuống. Nỗi ấm ức dâng lên trong lòng ngày một nhiều hơn, nhưng cậu không thể làm được gì và cũng chẳng thể phản kháng lại.

"Em xin lỗi thầy, lần sau em sẽ chủ động chào thầy ạ."

"Haiz... Sau tiết thứ ba, nhớ đẩy xe bóng chuyền tới nhà thể chất và dọn dẹp lại nhà kho để đồ cho tôi! Đây là hình phạt vì ban nãy em dám ngó lơ không chào tôi!"

Cũng chỉ vì mong muốn tránh né để vào lớp nhanh hơn của Hishiya, mà giờ đây cậu lại phải làm "lao động khổ sai" cho ông ta. Trong khi nhiều người khác cũng chạy qua cổng như cậu, nhưng chẳng ai bị gọi lại cả. Thật bất công!

"Với lại, hết giờ tan học là phải đến gặp tôi để tôi còn giao thêm việc mà làm đấy nhé! Con trai gì đâu mà vô dụng với lười biếng quá! Tôi phải thay bố mẹ em giáo dục lại mới được!"

"Dạ vâng, em hiểu rồi ạ."

"Chậc... Nhìn cái bản mặt em thôi là tôi đã thấy không ưa rồi! Đúng là cái thằng mồ côi mất dạy mà! Thôi, vào lớp nhanh đi!"

"Dạ."

Sau khi xong màn trách phạt, ông ta cuối cùng cũng tha cho Hishiya. Cậu vội vàng liền chạy thật nhanh để kịp vào lớp học.

• Còn tiếp •

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro