Phần 3: Sự tiến hoá tiếp theo (Giai đoạn hai) - Chương 59
Chương 59: Mở rộng khu vực sinh tồn
• 5 giờ 30 phút sáng - Ngày thứ 13 •
Dưới ánh sáng mờ ảo chói rọi của bình minh, Hishiya cùng với những người đồng đội của mình, tiếp tục bước vào cuộc chiến giành lại bãi gửi xe dưới tầng hầm siêu thị. Nơi mà mỗi chiếc xe tải, xe hơi và xe bán tải giờ đây đều là những công cụ hữu ích trong việc bảo vệ nơi này.
"Này, Hishiya!... Bụp... Còn bao lâu nữa mới xong vậy?" Tiếng kêu gọi bồn chồn vang lên giữa không gian u ám của trận chiến.
Giữa lúc hỗn loạn của chiến trường, đội hình tiên phong gồm có Hishiya, Asahi, Maki, Haru, Hyuga, Hikube và Hiroshi đang gồng mình duy trì vị trí chiến lược trên bãi gửi xe.
Vì nhân lực hiện tại không đủ, cho nên Hishiya đã nhờ đến sự trợ giúp của hai người quản lý hậu cần, cùng với chú Genta, chuyên gia kỹ thuật sửa chữa ô tô, để hợp sức kéo những chiếc xe tải, xe hơi và xe bán tải về làm thành bức tường chắn kiên cố, ngăn chặn lũ thây ma xâm nhập từ mọi hướng vào bên trong siêu thị Seika.
"Chết tiệt! Động cơ bị hỏng nhiều quá!"
Trong khi đó, chú Genta, người phụ trách sửa chữa xe, đang vội vã thao tác dưới làn khói mỏng manh bốc lên từ động cơ cũ kỹ. Ánh mắt lo lắng của Hishiya thì không rời khỏi chú Genta, cậu vừa đứng giữa chiến trường, vừa hối thúc chú ấy.
"Nhanh lên nào, chú Genta! Bọn thây ma đang dần xâm lấn tới đây rồi!" Giọng nói của Hishiya bị dồn nén cả sự căng thẳng lẫn quyết tâm.
"Chú biết rồi! Hãy cho chú thêm ít phút nữa! Chú sắp sửa xong rồi đây!" Chú Genta hét lên khi chiếc xe tải cuối cùng cũng cất bánh xe.
Vài phút trôi qua, cuộc chiến đã trở nên căng thẳng và hồi hộp hơn bao giờ hết. Cả bầy xác sống đang dần lũ lượt ào ạt kéo đến ngày một đông hơn.
"Xong rồi! Nhanh lên, hãy lên xe đi nào!"
Tiếng cơ khí của động cơ, tiếng kim loại va chạm và tiếng gào thét của những tên zombie khát máu, đã hoà quyện thành một khúc ca đầy hỗn loạn chết chóc nhưng cũng đượm hương niềm tin và sự quyết tâm.
Trong huyết quản của mỗi người, adrenaline bùng nổ lên không ngừng, và Hishiya đang cảm nhận dần từng khoảnh khắc sinh tử quyết định trên chiến trường.
Sau những giờ phút chiến đấu ác liệt, cả nhóm đã chinh phục được bãi gửi xe dưới tầng hầm thành công vang dội. Đây không chỉ là đơn thuần giành lại không gian, mà còn mở ra cánh cửa an toàn nối liền với tầng thượng. Mục tiêu của cả trại hiện giờ là mở rộng diện tích sinh sống, tạo nên nơi trồng cây lương thực, và xây dựng một thiên đường nhỏ giữa thế giới hậu tận thế đầy đe dọa và thảm khốc này.
"Mệt thật đấy... Nhưng cuối cùng, chúng ta đã chiến thắng." Hishiya thở hổn hển khi ngước nhìn các thành viên trong nhóm tiên phong, mệt mỏi nhưng ánh mắt vẫn đầy niềm tin sắt đá.
"Đúng vậy, sau bao nhiêu cố gắng nỗ lực chiến đấu không ngừng nghỉ. Chúng ta đã làm được! Và chiến thắng giành lại lãnh thổ của mình!" Asahi cười mệt mỏi, giọng nói pha lẫn sự ngưỡng mộ và nhẹ nhõm.
Khi đội ngũ dần lấy lại hơi thở, Hishiya vội rảo lên tầng thượng để thiêu rụi hàng đống xác chết của thây ma đang chồng chất thành núi. Ngọn lửa bùng cháy trong ánh nắng buổi trưa nóng nực, tượng trưng cho sự tiêu diệt của cái cũ, mở ra hy vọng cho một khởi đầu mới. Tiếng xào xạc của lửa, mùi khói bốc lên hòa cùng hương thơm của sự giải thoát tạo nên bản giao hưởng giữa sự sống và cái chết.
Giữa lúc Hishiya đang miệt mài với công việc thiêu xác chết đang bị thối rữa, thì tiếng châm biếm bỗng chốc vang lên từ phía sau cậu.
"Sao anh chăm chỉ thế, Hishiya? Ôi, Thật là hôi quá đi!"
Giọng nói ấy vang vọng trong không gian lạnh lẽo. Hishiya quay lại, bắt gặp Maki, người đồng đội vốn luôn hoạt bát vui tươi nhưng giờ đây lại lộ ra nét có phần hơi trầm lặng.
"Maki, em lên đây làm gì vậy?" Hishiya hỏi, giọng vừa trách mắng vừa lo lắng.
Maki cười nhẹ, đôi mắt long lanh ánh lên sự quan tâm dịu dàng. "Hihi... Em đến đây chính là để nhắc anh hãy đi nghỉ ngơi đấy. Anh biết không, anh cần phải quan tâm đến sức khỏe của mình nhiều hơn nữa."
Những lời nói giản dị ấy như liều thuốc xoa dịu tâm hồn của Hishiya, khiến mọi phiền muộn, mệt mỏi bỗng tan biến trong giây phút ấm áp. Nhưng chưa kịp tận hưởng khoảnh khắc ấy, Maki bỗng ôm chầm lấy Hishiya, cái ôm đong đầy cảm xúc, rối bời và khó có thể diễn tả bằng lời. Khuôn mặt của Maki ửng đỏ, xen lẫn sự bối rối và lòng xao xuyến, khiến trái tim Hishiya đập thình thịch dữ dội.
"Hishiya... Nếu như một ngày nào đó em biến mất mãi mãi trên cõi đời này, thì anh có còn nhớ đến em không?" Đôi mắt cô long lanh, giọng run rẩy chứa đựng bao lời tâm sự không thể nói nên thành lời.
Hishiya siết chặt vòng tay quanh Maki, cảm nhận từng nhịp đập hòa quyện cùng nhau. "Anh... Sẽ không bao giờ bỏ mặc em đâu, Maki. Em là người mà anh luôn tin tưởng, không chỉ là đồng đội mà còn là người bạn thân thiết nhất luôn kề bên cạnh anh."
Giữa khoảnh khắc ấy, Maki từ từ mở lòng kể ra câu chuyện đượm buồn, chứa chan nước mắt và hối hận.
"Anh có nhớ không? Lời hứa mà chúng ta đã trao cho nhau... Về bọn Shinra, những chủ nợ của công ty idol nơi mà em thực tập. Và sự thật là, em đã bị bọn chúng lợi dụng như những món hàng thế chấp để mà trả nợ, và chỉ nhờ vào ngày tận thế, em mới có cơ hội để mà trốn thoát..." Giọng nói Maki run rẩy, mắt đỏ hoe vì hai hàng nước mắt chảy dài xuống.
"Ước mơ từ nhỏ của em là trở thành một idol. Vì vậy nên em đã cố gắng chăm chỉ học hành, rèn luyện hết mình, nhưng rồi mọi thứ đã sụp đổ."
"Công ty thì nợ nần, và em cùng với người chị gái của mình đã bị bọn họ bán đi như một món hàng. Em xin lỗi anh, Hishiya... Em đã định lợi dụng anh để thoát khỏi tình cảnh đó... Hic... Em không xứng đáng để mà tiếp tục được ở bên cạnh anh nữa."
Mỗi lời kể như một vết dao cắt sâu vào tâm hồn Hishiya, khiến cậu cảm nhận rõ nỗi đau và sự cô đơn của Maki. Trong khoảnh khắc ấy, Hishiya quyết định rằng cậu sẽ không bao giờ để cho Maki phải chịu đựng thêm một giây phút cô đơn hay đau đớn nào nữa.
"Không sao đâu, Maki." Hishiya nhẹ nhàng xoa ve mái tóc cô, giọng nói ấm áp đầy an ủi.
"Quá khứ không làm nên con người em như ngày hôm nay. Anh chỉ quan tâm đến con người của em hiện giờ, với tất cả những gì đã trải qua. Em vẫn là Maki, người con gái xinh đẹp, mạnh mẽ và không bao giờ bỏ cuộc khó khăn ở phía trước."
Từng lời nói của Hishiya như những ngọn lửa sưởi ấm trái tim Maki, khiến cho nước mắt cô dần ngừng rơi. "Hishiya... Hic... Anh thật sự đã tha thứ cho em rồi ư? Ngay cả chuyện em đã luôn lợi dụng anh như thế?" Maki run rẩy hỏi, giọng đầy mong manh.
"Phải, anh tha thứ cho em hết. Và anh cần em, từ nay về sau, cho dù có xảy ra chuyện gì đi chặng nữa, thì hãy mãi mãi luôn ở bên cạnh anh nhé." Hishiya khẳng định, ánh mắt kiên định.
"Chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua mọi khó khăn, không chỉ đối mặt với xác sống, mà còn với cả những tội lỗi và nỗi đau của quá khứ nữa."
Khoảnh khắc ấy kéo dài, trong khi nỗi đau, niềm tin và hy vọng đan xen như những sợi chỉ đỏ kết nối trái tim hai người. Nhưng chẳng bao lâu, tiếng gọi gấp gáp của chú Sadao lại làm gián đoạn không khí ấm áp ấy.
"Này, Hishiya! Chú có chuyện này cần nói với cháu!" Chú Sadao gấp gáp chạy đến, vẻ mặt căng thẳng nhưng vẫn thân thiện.
"Có chuyện gì vậy, chú Sadao?" Hishiya đáp, cố gắng dứt bỏ cảm xúc vừa mới chan chứa để tập trung vào nhiệm vụ.
Chú Sadao sau khi chứng kiến tình cảnh này liền mỉm cười lảng nhảng.
"À... Chuyện nhỏ nhặt mà thôi, hai cháu cứ tiếp tục âu yếm với nhau đi, còn về chuyện kia thì chú sẽ nói sau. Xin lỗi vì đã làm phiền hai đứa."
Hishiya tỏ ra e thẹn rồi vội vã gọi chú ấy lại. "Này chú Sadao, Mọi chuyện không phải như chú nghĩ đâu!"
Nhưng ngay lập tức, không khí giữa cậu và Maki đã trở nên ngượng ngùng hơn. Ánh mắt của cô lẫn chút bối rối xen kẽ giận dữ.
"Em... Em đã định... Nhưng giờ thì... Thôi tạm biệt, cái đồ ngốc nghếch!" Lời nói cuối cùng của Maki vang lên đầy giận dỗi khi cô quay lưng bỏ đi.
Hishiya đứng đó, trái tim vẫn đập rộn ràng, băn khoăn giữa cảm xúc hỗn loạn và nhiệm vụ cấp bách phía trước. Cậu tự hỏi liệu Maki sẽ nhìn nhận cậu như một người đồng đội, một người bạn hay liệu tình cảm của cả hai có vượt lên trên tất cả? Cảm xúc trong lòng cậu dâng trào, muốn bùng nổ theo từng nhịp thở của cuộc sống.
Nhưng ngay khi những tâm tư bủa vây, nhiệm vụ lại gọi tên Hishiya. Cậu nhanh chóng dời tâm trí, bước trở lại phòng họp, nơi một chiến lược mới đang cần được phải bàn bạc. Trong căn phòng rộng rãi, ánh sáng nhẹ nhàng từ các cửa sổ hòa cùng không khí căng thẳng của nhiệm vụ sinh tồn. Cùng với Hishiya là chú Sadao, ông Michio, chú Genta, dì Fuyumi, chị Yumi, Hyuga và Hikaru. Tất cả đều đang tập trung vào một mục tiêu chung mới.
"Cuộc họp bắt đầu thôi nào." Hishiya mở lời, giọng trầm trầm nhưng đầy quyết đoán.
"Chúng ta vừa mới chinh phục được bãi gửi xe dưới tầng hầm. Tuy nhiên, những thách thức phía trước lại không hề nhỏ. Chúng ta cần phải tích trữ thêm nhiều lương thực, nước uống và cải tạo những không gian an toàn để mà sinh sống nữa."
Chú Sadao, với đôi mắt sắc bén, đề cập về một số nội dung cần phải thực hiện. "Kho lương thực của trại hiện nay đã được tích trữ đến mức quá tải rồi. Tôi đề nghị chúng ta cần phải tìm thêm nhà kho mới có sức chứa lớn để lưu trữ ít nhất ba tấn đồ ăn và hàng trăm thùng nước."
Hishiya gật đầu, ghi chép cẩn thận. "Nghe có vẻ khá là hợp lý, cháu sẽ chấp nhận đề nghị này. Chúng ta sẽ tìm kiếm thêm những khu vực an toàn mới để mở rộng kho chứa hàng. Còn ai có ý kiến gì nữa không?"
Xong rồi ông Michio cất tiếng. "Tôi nghĩ rằng cần phải cải tạo lại sân thượng thành vườn trồng cây hoa quả, hiện trạng khá là khả quan, nhưng đất trồng, hạt giống và phân bón vẫn còn thiếu hụt. Nếu bắt được vài con gà, vài con lợn, chúng ta không chỉ có vườn cây mà còn có trang trại chăn nuôi ngay trên sân thượng nữa."
"Vâng ạ... Cháu sẽ thu xếp thời gian để ra bên ngoài tìm kiếm giúp ông."
Tiếng nói của ông Michio như tia sáng dẫn lối cho tương lai của trại sinh tồn. Trong căn phòng này ngoài Hishiya ra còn có chú Sadao và ông Michio với lại còn có thêm chú Genta, dì Fuyumi, chị Yumi, Hyuga và Hikaru nữa.
"Vậy thì... Chú Genta, chú có đề xuất hay muốn nêu ý kiến gì không?"
Chú Genta cũng không ngần ngại đề xuất. "Hishiya, chú đề xuất nhóm tiên phong hãy tiến vào tầng hai. Ở đó có rất nhiều đồ gia dụng, công cụ sửa chữa và các vật dụng cần thiết khác cho việc cải tạo cơ sở vật chất của trại."
"Tái chiếm tầng hai à? Hừm... Cháu sẽ suy xét về vấn đề này sau. À phải rồi chú Genta, đường ống nước sao rồi ạ?"
"Chú đã sửa xong rồi đấy... Hệ thống máy bơm nước vẫn còn hoạt động rất là tốt... Vì thế chú nghĩ là từ nay trại của chúng ta tạm thời sẽ không lo thiếu nước nữa rồi."
Cuộc thảo luận diễn ra vô cùng suôn sẻ, các thành viên trong đội quản lý chủ chốt thì tích cực đưa ra các phương án có ích cho trại.
"Rất tốt... Vậy còn dì Fuyumi thì sao, dì có muốn đóng góp ý kiến nào không vậy ạ?"
"Như anh Genta đã nói... Dì cũng muốn có được một chiếc máy may để mà có thể may nệm, mền và gối cho tất cả mọi người trong trại của chúng ta."
"Vâng... Cháu hiểu mong muốn của cả dì và chú Genta... Cháu sẽ cố gắng triển khai kế hoạch này sớm nhất có thể để chiếm lại tầng hai ạ."
Xong rồi, cậu quay sang hỏi chị Yumi.
"Thế còn chị thì sao, chị Yumi?"
"Hừm... Theo như chị biết thì, vì không có bếp ga để mà nấu đồ ăn ở đây, cho nên mọi người đều thường xuyên phải ăn mì sống... Vì vậy chị muốn có bếp ga mini để mà có thể nấu mì cho mọi người ăn."
"Tôi cũng đồng ý với ý kiến của chị... Vậy còn Hyuga, trong lúc tôi đi vắng thì có chuyện gì xảy ra không?"
"Dạ vâng... Mọi thứ đều vẫn ổn ạ!"
"..."
Với từng ý kiến được đưa ra, Hishiya cảm nhận được sự đoàn kết, lòng kiên trì và tình đồng đội mãnh liệt của tất cả mọi người. Trong bối cảnh thế giới hỗn loạn, họ đều là những chiến binh sinh tồn, không chỉ chiến đấu với xác sống mà còn với số phận.
Những người phụ nữ trong trại, thì luôn được bảo vệ bởi các điều luật nghiêm ngặt, nhằm tránh tình trạng bạo loạn vô tổ chức không cần thiết.
Trong lúc cuộc họp diễn ra sôi nổi, trong tâm trí Hishiya vẫn còn vang vọng hình ảnh Maki rời đi, lời bế tán xen lẫn trìu mến và câu hỏi không lời về tình cảm giữa họ. Trái tim cậu như bị giằng xé giữa trách nhiệm với trại sinh tồn và những cảm xúc cá nhân mà cậu không dám thừa nhận hoàn toàn.
Nhưng nhiệm vụ vẫn phải được tiếp tục. "Trật tự nào mọi người." Hishiya hô to, giọng nói đầy quyết đoán.
"Đối mặt với thử thách không chỉ là phải chiến đấu với thế giới bên ngoài, mà còn là vượt qua những mâu thuẫn, nỗi sợ hãi và vết thương trong lòng của chính mình. Chúng ta, những người đã sống sót trong thời kỳ tận thế hoang tàn này, phải hợp sức đoàn kết lại và cùng nhau vượt lên phía trước."
Ánh mắt của mỗi người trong phòng họp đều ánh lên sự quyết tâm, như muốn nói rằng dù có bất cứ điều gì xảy ra, thì họ cũng sẽ cùng nhau vượt qua từng con đường chông gai, hướng đến một tương lai tốt đẹp hơn.
Hishiya liếc nhìn xung quanh, cảm nhận từng tâm hồn, từng con người với những hy vọng, nỗi đau và khát khao sống mãnh liệt. Trong khoảnh khắc ấy, cậu thầm hứa với chính mình rằng sẽ không để cho bất kỳ ai phải hy sinh một cách vô ích nữa, rằng cậu sẽ luôn là chỗ dựa vững chắc cho từng thành viên và cho cả trại sinh tồn Seika này.
"Và hình như tôi vẫn chưa đặt tên trại cho chúng ta nhỉ?... Hừm... Vậy thì, tên của trại chúng ta sẽ là... Trại sinh tồn Seika."
Cuộc họp vẫn cứ tiếp tục diễn ra. Và ở bên ngoài, cuộc chiến giành lại tổ ấm và cuộc chiến sinh tồn, vẫn đang tiếp diễn không ngừng nghỉ.
• Còn tiếp •
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro