3| Một Malfoy danh dự
Narcissa đứng trên sân ga Chín ba phần tư hồi hộp chờ con tàu cập bến mang theo cậu con trai quý tử về nghỉ lễ Giáng sinh. Narcissa đã nhớ Draco như điên kể từ khi cậu bắt đầu nhập học Hogwarts vào tháng 9, và bà không thể chờ đợi thêm giây phút nào để gặp lại con trai mình nữa. Có lẽ chỉ mới ba tháng rưỡi kể từ khi bà vẫy tay tạm biệt Draco trong chuyến nhập học Hogwarts của cậu, nhưng với Narcissa, nó như thể là vĩnh cửu. Ít nhất khi Draco ở nhà, mọi thứ sẽ bớt trống vắng hơn và bà thậm chí có thể có được tinh thần lễ hội mà mình đã vô cùng thiếu thốn trong năm nay.
Con tàu màu đỏ tươi cuối cùng cũng xuất hiện, Narcissa kiên nhẫn chờ đợi, mặc dù bà không muốn gì hơn là lao về phía trước để nhìn thoáng qua con trai mình. Sau nhiều năm, Narcissa đã biết cách cư xử nơi công cộng và bà biết không ai có mặt ở đó có thể đoán được bà ấy đã phấn khích như thế nào nhưng bà buộc phải kìm nén chúng lại. Ngay cả khi cửa xe lửa mở cửa toa và học sinh bắt đầu xuất hiện, Narcissa vẫn bình tĩnh và đưa ánh mắt cô đảo quanh tìm con trai.
Cuối cùng, Narcissa phát hiện Draco xuống xe lửa cùng với bốn cậu bé khác. Một cậu bé mà cô biết là người bạn lớn tuổi nhất của Draco, Theo Nott. Trong khi hai người khác, Vincent Crabbe và Gregory Goyle, là con trai của một vài người quen của Lucius. Tuy nhiên, cậu bé thứ tư, một cậu bé dễ thương với mái tóc đen huyền và nước da màu ô liu, là một người hoàn toàn xa lạ.
Không muốn làm con trai cảm thấy ngại ngùng, Narcissa vẫn ở nơi bà đang đứng khi Draco nói lời tạm biệt với bạn bè. Khi Draco cuối cùng cũng đi về phía mình, Narcissa nhìn theo ba chàng trai mà bà biết đang hướng về phía cha mẹ của họ. Tuy nhiên, cậu bé bí ẩn kia dường như khá lạc lõng và cậu ấy cứ đứng lặng trên bục, nhìn xung quanh với nét mặt buồn bã.
"Xin chào mẹ," Draco chào Narcissa khi cậu đến bên mẹ mình.
"Draco, con yêu" Narcissa mừng rỡ đáp lại trước khi bà nở một nụ cười và trao cho đứa con trai duy nhất một cái ôm thật chặt. "Mẹ đã nhớ con."
"Mẹ ơi," Draco rít lên, khuôn mặt tái nhợt đỏ ửng khi cậu rút mình ra khỏi tay mẹ và khéo léo chỉnh lại mái tóc gợn sóng của mình để đảm bảo nó vẫn gọn gàng và ngăn nắp.
"Một số thứ không bao giờ thay đổi," Narcissa cười khúc khích. Giống như Lucius, Draco có một thói quen giống như cha mình, đó là họ sẽ không bao giờ rời khỏi nhà mà không trông gọn gàng, tươm tất nhất có thể.
"Một Malfoy luôn phải trông đẹp nhất," Draco nói với mẹ mình, lặp lại một cụm từ mà cha cậu thường sử dụng.
Narcissa trìu mến nhìn con trai khi bà cầm lấy cái rương hành lý của cậu. "Và học kỳ đầu tiên của con thế nào?"
"Không tệ," Draco trả lời. "Kí túc xá rất tuyệt."
"Tuyệt ư?" Narcissa thoáng chút ngạc nhiên. Cá nhân bà luôn thấy những hầm ngục đó thật lạnh lẽo và có chút ngột ngạt. Nhưng con trai bà lại thích thú với những hầm ngục tối tăm và bí ẩn nơi Slytherin cư ngụ tại Hogwarts.
"Vâng, nó rất tuyệt"
"Còn các môn học thì sao?" Narcissa hỏi. "Con đã làm tốt chứ ?"
"Tất nhiên," Draco khoe khoang. "Con là học sinh nam hàng đầu trong năm của chúng con đấy."
"Học sinh nam hàng đầu?" Narcissa đặt câu hỏi, nghĩ rằng câu trả lời của con trai bà có gì đó kỳ lạ.
"Đúng vậy," Draco nói với một cái nhăn mặt nhẹ. "Một cô gái đã đánh bại thành tích của con, mẹ có tin được không?"
"Mẹ chắc chắn cô ấy là một cô gái rất thông minh nếu cô ấy giỏi hơn con," Narcissa nói. Bà biết con trai mình thích trở thành người giỏi nhất trong tất cả mọi thứ, nhưng cá nhân bà nghĩ rằng có thể sẽ tốt hơn khi có ai đó thách thức cậu để cậu không ngừng nỗ lực.
"Cô ấy cực kỳ thông minh," Draco thừa nhận. "Nhưng mẹ đừng nói với bất cứ ai là con nói điều đó", Draco thấp giọng cảnh báo.
"Môi mẹ bị dính lại với nhau rồi", Narcissa thề, che giấu nụ cười khi bà biết con trai mình sẽ không đánh giá cao việc bị cười nhạo. Nhìn xung quanh, bà chợt nhận ra mọi người trong ga gần như đã ra vê hết rồi. "Có vẻ như đã đến lúc chúng ta phải đi."
"Vâng," Draco nói với một cái gật đầu.
Narcissa đưa tay nắm lấy cánh tay của con trai và đưa cậu về nhà, nhưng bà chợt dừng lại khi phát hiện ra cậu bé cùng Draco xuống tàu đang ngồi một mình trên chiếc ghế dài ở phía sau ga.
"Kia là bạn con đúng khôgn?" Narcissa hỏi, chỉ về phía cậu bé đó cho con trai mình thấy.
"Vâng, đó là Blaise Zabini. Cậu ấy là một Slytherin như con," Draco trả lời. "Này Blaise." Draco cất giọng, bắt đầu bước tới chỗ bạn mình. "Mày vẫn còn làm gì ở đây vậy?"
"Tao nghĩ mẹ tao đến muộn", Blaise trả lời với một cái nhún vai. "Bà ấy sẽ đến khi bà ấy nhớ về tao."
"Bà ấy đã quên con ư?" Narcissa hỏi trong sự hoài nghi. Bà không biết làm thế nào bất cứ ai có thể quên đi việc đón con trai của họ.
"Nhiều khả năng là vậy ạ," Blaise nói, giọng nói cho thấy sự muộn màng của mẹ anh không thực sự gây ngạc nhiên cho anh.
"Chà, con không thể ở đây," Narcissa quả quyết. "Về nhà với chúng ta và ăn tối. Ta có thể liên lạc với mẹ của con và bà có thể đến đón con từ nhà của chúng ta."
"Có thật không?" Đôi mắt sáng của Blaise sáng lên trước lời đề nghị của Narcissa, và bà phải tự hỏi liệu cậu bé bị thiếu thốn tình cảm như thế nào.
"Thật đấy," Narcissa xác nhận khi bà cuốn chiếc túi của Blaise vào vòng tay của mình bên cạnh Draco.
Trước khi một trong hai cậu bé có thêm cơ hội để tranh luận, Narcissa đã nắm lấy cả hai và đưa chúng trở lại trang viên. Khi họ hạ cánh, Narcissa đặt cả hai túi hành lý của họ xuống sàn để các gia tinh sắp xếp. Sau khi biết một số chi tiết liên lạc của Blaise cho mẹ mình, bà nói với Draco dẫn bạn cậu đi tham quan nhà của họ.
"Wow, nơi này thật tuyệt," Blaise nhận xét khi anh và Draco rời khỏi phòng khách.
Narcissa đợi cho đến khi hai chàng trai rời đi, trước khi bà lấy thông tin chi tiết Blaise đã đưa cho bà và kết nối mạng lưới floo. Tiếp theo là cuộc trò chuyện bực bội nhất trong cuộc đời của Narcissa. Mẹ của Blaise đã trả lời floo của bà ngay lập tức. Narcissa nghĩ rằng con trai bà luôn là ưu tiên hàng đầu nhưng mẹ của Blaise tuyên bố rằng bà đã không sắp xếp để Blaise trở về nhà, và vì bà ấy sẽ đi nghỉ lễ mên cậu sẽ phải quay lại Hogwarts. Narcissa đã cố gắng giải thích rằng đã quá muộn cho việc đó và Blaise hiện đang ở cùng họ, nhưng mẹ cậu không nghe. Bà đã có kế hoạch cho kỳ nghỉ của mình và sẽ không để con trai can thiệp vào chúng.
"Chà, tôi không bao giờ làm vậy đâu," Narcissa lẩm bẩm, bà đứng dậy từ lò sưởi khi mẹ của Blaise đột ngột kết thúc cuộc trò chuyện.
"Vấn đề gì vậy, Narcissa?" Lucius hỏi khi anh vào phòng thì thấy vợ lẩm bẩm với chính mình.
"Vâng," Narcissa trả lời. "Em không biết anh đã nhìn thấy Draco chưa, nhưng con trai chúng ta đang ở cùng với một người bạn."
"Và đó là vấn đề ư?" Lucius nhăn mặt hỏi. Nghĩ đến việc Narcissa lo lắng về việc Draco kết bạn khi cậu đi học, anh nghĩ thật lạ khi giờ cô lại lo lắng cho việc Draco có một người bạn mới.
"Không, Blaise có vẻ là một cậu bé đáng yêu."
"Vậy vấn đề là gì?"
"Vấn đề là mẹ cậu ấy," Narcissa nói, đóng cửa lại để các cậu bé không nghe lỏm được. "Blaise ở một mình tại sân ga và nói rằng mẹ cậu nhóc sẽ đến muộn. Em không thể để cậu nhóc ở đó một mình được, vì vậy em đã mời Blaise ở lại ăn tối với ý định mẹ cậu bé sẽ tới đón cậu bé sau."
"Điều đó nghe có vẻ rất hợp lý," Lucius nói.
"Đó là trước khi em nói chuyện với mẹ Blaise," Narcissa nói. "Bà ấy có kế hoạch cho kì nghỉ lễ và không bao gồm Blaise. Bà ấy đã nói với em rất nhiều về việc đưa cậu nhóc trở lại Hogwarts."
"Bà ta không đến vì con trai mình sao?" Lucius ngạc nhiên.
"Không," Narcissa trả lời với cái lắc đầu. "Cậu bé đáng thương, làm thế nào để em nói với cậu bé rằng mẹ cậu ấy muốn đi nghỉ lễ hơn là đón Giáng sinh với con trai mình?"
"Không sao, bác Malfoy," cánh cửa bật mở và một giọng nói vang lên. Lucius và Narcissa quay lại, họ nghĩ là Draco và Blaise
"Blaise, con yêu," Nảcissa bối rối trong lời nói, bà cảm nhận về sự tủi thân trong lời nói của cậu nhóc Blaise.
"Không sao," Blaise nói "Con có thể quay lại trường và có một kì nghỉ lễ vui vẻ cùng các bạn ở đó."
"Con không thể làm vậy. Hãy ở lại đây và đón Giáng sinh cùng với gia đình ta"
"Cháu không thể," Blaise lắc đầu, nhỏ giọng nói.
"Chúng ta sẽ rất vui nếu con có thể ở lại, Draco cũng rất cần bầu bạn mà chúng ta thì lại khá bận rộn. Phải không Draco?! " Narcissa đặt tay lên vai Blaise, chân thanh đề nghị.
"Đúng vậy Blaise, ở lại đây với tao. Tao sẽ dẫn mày khám phá những điều thú vị trong trang viên này", Draco nháy mắt tinh nghịch với cậu bạn.
"Có... có thể không ạ?" Blaise rụt rè hỏi.
"Đừng lo lắng gì cả, hãy coi đây như nhà của mình nhé, Blaise!"
"Vâng," Blaise nói. "Cảm ơn, bác Malfoy."
"Blaise, nếu cháu không ngại thì có thể gọi chúng ta là Lucius và Narcissa, không phải ông bà Malfoy," Lucius nói. Cha anh sẽ lật lại ngôi mộ sống dậy nếu ông biết Lucius cho phép bạn bè của con trai anh gọi tên anh, nhưng Lucius không muốn trở thành một nhân vật đáng sợ mà cha anh đã dành cho bạn bè của anh. Lucius muốn bạn bè của Draco cảm thấy thoải mái và được chào đón tại trang viên của họ.
"Chắc chắn rồi, Lucius," Blaise trả lời, nháy mắt với Malfoys một nụ cười hoàn toàn vui vẻ.
Khi hai cậu bé đi lên phòng, Narcissa và Lucius chia sẻ với nhau một cái nhìn thích thú. Blaise chắc chắn là một nhân vật và một cái gì đó mới mẻ với họ. Bạn của con trai họ dường như sẽ trở thành một phần của gia đình. Chắc chắn, Giáng sinh năm đó không chỉ đơn thuần là sự khởi đầu của một tình bạn đẹp và không lâu sau đó, cả Lucius và Narcissa đều xem Blaise như một đứa con trai thứ hai và một Malfoy danh dự.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro