Chương 3: Tiếp tục hành trình
Không còn âm thanh nào ngoài tiếng bước chân lạo xạo của giày da cũ chạm lên nền gạch phủ đầy bụi và rêu mốc. Vault 22 giờ đây chỉ còn là xác rỗng – không còn tiếng gầm rú, không còn mùi mục rữa đậm đặc đến nghẹt thở như trước. Jasper đứng giữa sảnh trung tâm, một tay đặt lên bao súng, mắt lướt qua những xác thể đột biến, trơ trọi như cỏ dại bị nhổ tận gốc.
Hắn đã đi qua toàn bộ các tầng: Khoa học, Sinh học, Kỹ thuật, nơi ở và cả phòng điều hành cấp cao. Từng góc tối, từng căn phòng khóa chặt đều bị mở ra – đôi khi bằng bạo lực, đôi khi chỉ là sự kiên nhẫn. Những ghi chép từ các Terminal cũ mờ, đặc biệt là của tiến sĩ Harrison, đã vẽ lại bức tranh cuối cùng của Vault này: nơi từng kỳ vọng nuôi trồng thức ăn sạch cho toàn Mojave, cuối cùng đã gieo rắc cái chết bằng chính lòng kiêu hãnh khoa học của mình.
Jasper lấy một hơi thật sâu – không phải để thanh lọc không khí, mà là để giữ cho bản thân tỉnh táo. Hắn nhìn xuống chiếc ba lô đựng vài túi hạt giống còn dùng được, thuốc sát trùng, vài hộp Stimpak còn nguyên niêm, và cuộn dữ liệu mà Terminal cuối cùng đã in ra. Không nhiều, nhưng đủ để hắn gọi chuyến đi này là có giá trị.
Hắn đưa tay chỉnh lại găng tay, kéo nhẹ cổ áo che vết sẹo trên má – không phải để giấu, mà để giữ ấm cho đoạn đường tiếp theo. Tấm bản đồ Mojave nhàu nát được mở ra ngay trên mặt bàn điều hành phủ đầy bụi. Một chấm đỏ – Vault 22. Những chấm khác – Camp McCarran, Black Mountain, Hidden Valley, New Canaan Ruins – hiện lên trong đầu hắn như chuỗi điểm nối chưa hoàn thành.
"Tình báo, vũ khí, đồng minh," Jasper lẩm bẩm. "Mỗi vùng đất là một câu trả lời, hoặc một cái bẫy."
Hắn ghi chú nhanh vài dòng vào nhật ký, dùng ký hiệu riêng cho những gì quan trọng: "Có dấu hiệu NCR từng quay lại, nhưng không thành công. Đáng chú ý: Lý tưởng hóa sinh học vẫn tồn tại. Có thể bị tái khởi động nếu rơi vào tay sai người."
Cất bản đồ vào áo khoác, hắn liếc lại lần cuối hành lang Vault. Những ánh đèn xanh yếu ớt nhấp nháy phía xa như những linh hồn mắc kẹt, mãi không chịu rời đi.
Không giống chúng, Jasper có lý do để bước tiếp.
Hắn trèo lên sàn thang máy đã bị kẹt từ trước, kéo chốt Thermic Lance như thói quen phòng vệ, và đẩy cửa thoát hiểm mở ra với tiếng rít kim loại. Bên ngoài, ánh nắng chói chang của Mojave đập vào mặt như một cái tát – chào mừng hắn quay về thế giới hoang phế.
Hắn nhắm mắt lại một giây, rồi bước ra ngoài. Không ngoảnh lại.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro