Chương 13 - Khi lưỡi kiếm cất lời
Sân luyện lớn phía Tây của hoàng cung Camelot hôm nay rực rỡ khác thường. Cờ các vương quốc tung bay, khán đài được dựng tạm thời đã đầy ắp người – từ các đại sứ, quý tộc đến hiệp sĩ và thường dân được mời đến xem.
Arthur – trong bộ áo choàng hoàng gia đen viền đỏ – đứng trên bục cao, cùng Merlin bên cạnh, đang cười nói nhỏ. Đây là buổi giao đấu thân mật giữa các hiệp sĩ, nhưng dưới mắt nhiều người, nó còn hơn cả một nghi thức ngoại giao – nó là cách để họ đánh giá thực lực lẫn nhau.
---
Các hiệp sĩ tiến ra sân
Tên các hiệp sĩ được xướng lên, từng người tiến ra giữa vòng tròn đấu với tiếng hò reo.
Leon, Elyan, Cassian, Percival, Evan, Jude, và cuối cùng là Aldwyn Cynfawr – Thái tử của Bernicia, người mà chỉ cần cái tên thôi cũng khiến đám đông trở nên im lặng.
Và rồi…
“Gwaine của Camelot.”
Tiếng vỗ tay vang lên rộn rã. Nhưng trong lòng Gwaine, mọi thứ như chậm lại. Bởi ánh mắt anh... giao với ánh mắt Aldwyn chỉ trong một khắc. Không dữ dội, không chấn động, chỉ là… một cảm giác nặng nề, quen thuộc, khiến lòng người run rẩy.
---
Trận đấu đầu tiên: Cassian vs Evan
“Người đầu tiên: Cassian của Valemar và Evan của Bernicia!” – người xướng danh cất tiếng.
Cassian bước ra, dáng người cao lớn, thần thái lạnh lùng. Bộ giáp đen ánh thép của anh khiến không ít người xì xào. Trái lại, Evan chỉ mang giáp nhẹ, kiếm đơn thuần, dáng người trầm lặng nhưng không có chút gì là yếu thế.
Louis ngồi trên khán đài, ánh mắt vô tình rơi vào vẻ nghiêm túc hoàn toàn xa lạ trên mặt Cassian – khác hẳn với những lần anh ta chào hỏi mình bằng hoa hay những câu nói nửa đùa nửa thật.
Cassian bước tới, cúi đầu lịch sự.
Evan không đáp, chỉ giơ kiếm.
Trận đấu bắt đầu – Cassian chủ động tấn công trước, những đòn đánh sắc bén và chuẩn xác. Anh không ra đòn kiểu trình diễn, anh thực sự là một chiến binh dày dạn kinh nghiệm.
Evan phòng thủ điềm tĩnh, rồi bất ngờ lật kiếm phản công, tốc độ và sự chính xác khiến nhiều người trên khán đài phải nín thở. Trong vòng vài phút, họ đã giao chiến đến mức mồ hôi ướt áo, mỗi đòn đánh đều mang theo kỹ thuật tinh tế.
Cuối cùng, Cassian chạm nhẹ lưỡi kiếm vào vai Evan – điểm kết thúc tượng trưng.
Tiếng vỗ tay nổ ra. Evan cúi đầu, rồi quay bước rời khỏi sân. Cassian quay về chỗ, ánh mắt vô thức nhìn lên khán đài – nơi Louis đang nhìn anh.
---
Trận đấu tiếp theo: Gwaine vs Aldwyn
“Gwaine của Camelot – Aldwyn Cynfawr của Bernicia!”
Cả khán đài bùng lên. Arthur thoáng cau mày – ông không biết nên thấy hào hứng hay lo lắng.
Merlin, ngược lại, khẽ nghiêng đầu về phía Arthur.
“Trực giác mách tôi rằng... chúng ta sắp chứng kiến một trận đấu không giống những gì ta từng thấy.”
Aldwyn bước ra sân, dáng người thẳng tắp, ánh mắt trầm ổn. Anh không mặc giáp nặng – chỉ là bộ đồng phục Bernicia màu lam bạc, kiếm dài đeo bên hông.
Gwaine, đối diện anh, trông có phần bất an hơn thường lệ. Không hiểu vì sao – cậu cảm thấy không muốn đánh với người này. Không phải vì sợ thua… mà vì có điều gì đó rất quan trọng, rất sâu sắc, sẽ bị khuấy lên.
Aldwyn bước tới trước.
“Chúng ta lại gặp nhau, Gwaine.”
“Phải,” Gwaine cười nhẹ. “Mong là lần này tôi sẽ nhớ được anh sau trận đấu.”
Aldwyn không cười, chỉ nhẹ nhàng gật đầu – như thể anh không tìm kiếm một chiến thắng, mà đang chờ... điều gì khác.
---
Giao đấu
Trận đấu bắt đầu.
Aldwyn không tấn công trước.
Gwaine cũng không.
Một nhịp chờ. Hai người xoay quanh nhau, như thể đo đếm không chỉ khoảng cách, mà cả những điều không lời phía sau ánh mắt.
Rồi Gwaine ra tay trước.
Đòn tấn công nhanh, sắc và đầy bản năng – những cú chém khiến khán giả trầm trồ.
Aldwyn đỡ từng đòn, bước chân anh linh hoạt, không phô trương, nhưng cực kỳ chắc chắn. Những phản ứng của anh không đơn thuần là phản xạ – chúng giống như… đã quen thuộc với phong cách của Gwaine từ lâu.
Merlin, từ trên cao, chậm rãi siết tay. Arthur liếc nhìn ông.
“Cậu ta phản ứng như thể đã từng đấu với Gwaine.”
Merlin không trả lời, nhưng ánh mắt ông thì buồn sâu thẳm.
Bên dưới, trận đấu tiếp tục – mỗi nhịp kiếm, mỗi bước chân... là một bản nhạc trầm buồn của quá khứ.
Cuối cùng, Gwaine trượt kiếm xuống dưới, xoay người tung một đòn từ phía sau. Aldwyn lùi lại nửa bước, không đánh trả, chỉ đưa tay chạm nhẹ lên lưỡi kiếm Gwaine.
Cử chỉ đầy dịu dàng, không hề mang tính chiến đấu.
Gwaine đứng sững.
“Tôi... không muốn làm anh bị thương.”
Aldwyn nhìn cậu rất lâu, rồi chỉ nói:
“Và tôi cũng vậy.”
---
Kết thúc trận
Trận đấu kết thúc trong sự khó hiểu của khán giả, nhưng Arthur ra hiệu dừng lại.
Cassian ngồi im, ánh mắt lặng lẽ nhìn Louis – người đang cúi đầu, tay siết nhẹ lên tay vịn.
Trái tim Gwaine lúc này… đập thình thịch, dữ dội. Cậu không hiểu vì sao. Chỉ là cảm giác… người kia, người tên Aldwyn ấy… từng rất, rất quan trọng với mình.
---
📜 Chương 13 kết thúc tại đây.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro