Chương 2 - "Chim Ưng Đến Từ Phía Bắc"
Cổng thành Camelot mở rộng đón ánh sáng giữa trưa, và xa xa trên con đường đá, một đoàn kỵ sĩ đang tiến đến. Cờ hiệu Bernicia bay phần phật trong gió — màu lam ngọc với hình chim ưng trắng dang cánh giữa bầu trời. Trên lưng ngựa, người dẫn đầu giữ dáng ngồi thẳng lưng, ánh mắt nghiêm cẩn, chiếc áo choàng thêu chỉ bạc lấp lánh như ánh trăng.
Aldwyn không nói một lời trong suốt quãng đường còn lại. Gió thổi qua tóc anh, làm lộ ra chiếc vòng cổ bạc nhỏ đeo kín dưới cổ áo — vật duy nhất anh không bao giờ tháo ra kể từ ngày ấy.
Ngay bên trái Aldwyn là Jude, cưỡi ngựa với phong thái mềm mại nhưng chững chạc. Ở phía bên kia là Evan, trầm mặc như mọi khi, ánh mắt quan sát chặt chẽ từng động tĩnh của thành trì phía trước. Louis đi sau, cưỡi một con ngựa đen cao lớn. Vẻ điềm tĩnh và phong thái chuẩn mực của cậu khiến nhiều lính gác Camelot ngỡ cậu là một hoàng tử đã có hơn hai mươi năm tuổi.
“Đẹp hơn ta nghĩ,” Lily nhận xét, kéo mũ áo trùm đầu để che bớt gió. “Camelot ấy.”
Jude mỉm cười, “Thành trì của những truyền thuyết. Mỗi viên đá đều thấm đẫm những câu chuyện kỳ bí.”
“Và cả những con người kỳ bí.” Louis thêm vào, giọng điềm đạm. “Một phù thủy làm hoàng hậu tương lai. Một hiệp sĩ không ai rõ nguồn gốc.”
Aldwyn siết nhẹ dây cương, ánh mắt vẫn dõi về phía cổng thành. “Đừng lộ vẻ ngạc nhiên quá sớm, Louis. Người ở đây quan sát rất kỹ.”
---
Trên tường thành, Elyan cau mày khi nhìn thấy cờ Bernicia. “Họ đến rồi,” anh quay sang người đứng cạnh. “Gwaine đâu?”
Percival gật đầu về hướng chuồng ngựa. “Anh ấy đang bận chuẩn bị với vài tân binh.”
Elyan nhíu mày. “Arthur sẽ muốn mọi người có mặt để chào đón khách.”
Nhưng thay vì đi gọi Gwaine, Elyan nhìn chăm chăm vào người cưỡi ngựa dẫn đầu đoàn. Có gì đó khiến anh cảm thấy hơi... choáng ngợp. Không phải vì phục trang, hay uy nghi của đội hình — mà vì khí chất toát ra từ người đó. Vững vàng, đầy quyền uy nhưng không lạnh lùng. Một thứ gì đó như... sự trầm tĩnh đã được rèn giũa từ nỗi đau.
“Người đó là Aldwyn,” Merlin nói từ sau lưng, giọng thấp. “Thái tử Bernicia.”
Elyan xoay người. “Anh biết anh ta?”
“Chỉ qua sách vở,” Merlin đáp. “Nhưng… ánh mắt anh ta… lúc nhìn quanh... có gì đó rất kỳ lạ. Và Gwaine cũng vừa phản ứng rất khác thường.”
Merlin ngập ngừng. “Tôi không rõ vì sao, nhưng khi thấy anh ta, Gwaine đã có ánh nhìn... rất khác. Có thể giữa họ từng có điều gì đó trong quá khứ mà cậu ấy không còn nhớ.”
---
Gwaine lúc đó vẫn đang đứng cùng vài hiệp sĩ trẻ ở chuồng ngựa, nói chuyện với vẻ mặt thoải mái. Nhưng đột nhiên, anh dừng lại. Một cơn gió nhẹ thoảng qua, mang theo mùi hương gì đó quen thuộc đến lạ. Gwaine xoay người nhìn về phía cổng thành...
Và trái tim anh như bị bóp nghẹt.
Người đàn ông đó. Ánh mắt ấy. Gương mặt anh chưa từng thấy… nhưng tại sao tim lại nhói lên như vậy?
Gwaine đưa tay lên ngực. Không, là cổ. Vị trí nơi chiếc vòng cổ bạc nhỏ đeo thường xuyên. Anh siết chặt nó qua lớp áo.
Một trong các tân binh hỏi: “Sao vậy, ngài Gwaine?”
Gwaine lắc đầu. “Không sao. Chắc là gió làm tôi chấn động quá.”
Nhưng ánh mắt anh vẫn không rời khỏi người đàn ông đang tiến vào thành Camelot.
Ở một góc khác, Aldwyn đã cảm nhận được gì đó. Lưng anh bỗng lạnh toát. Anh quay đầu sang trái, và trong khoảnh khắc ấy, ánh mắt hai người chạm nhau. Xa. Mơ hồ. Nhưng thật.
Gwaine lập tức quay đi.
Aldwyn sững lại.
“Có chuyện gì sao?” Jude ghé lại hỏi nhỏ.
“…Không. Không gì cả.” Aldwyn đáp, nhưng tay anh bất giác chạm lên sợi dây chuyền quanh cổ.
---
Tại đại điện, Arthur đang chuẩn bị để tiếp đón đoàn Bernicia. Cả đại sảnh phủ lụa trắng, ánh nến lung linh khắp nơi, những đóa hoa phù dung mùa hạ nở đầy bình sứ.
Merlin đứng gần cửa, dõi theo từng vị khách bước vào. Đám đông bắt đầu rì rầm khi nhóm từ Bernicia xuất hiện. Khí chất của họ không giống bất kỳ đoàn nào khác: trầm tĩnh, tự tin, và như thể mang theo sức mạnh mà không cần lên tiếng.
Aldwyn cúi đầu nhẹ với Arthur, đúng theo nghi thức. “Vinh hạnh cho Bernicia khi được có mặt trong lễ cưới của người trị vì Camelot.”
Arthur mỉm cười. “Và vinh hạnh cho tôi khi được đón tiếp một người bạn tài ba từ phương Bắc.”
Ánh mắt Arthur thoáng lướt sang Merlin rồi trở lại Aldwyn. “Tôi hy vọng thời gian lưu lại nơi đây sẽ đem đến cho ngài nhiều điều thú vị.”
Jude, Evan, Lily và Louis cũng lần lượt giới thiệu, phong thái điềm đạm nhưng ẩn chứa sự duyên dáng của những người đã trưởng thành từ nỗi đau và tình thương.
Mọi ánh mắt trong đại sảnh đều đổ dồn về họ.
---
Ở phía cuối sảnh, Gwaine bước vào muộn, chiếc áo choàng hiệp sĩ hơi xộc xệch vì vội vàng. Anh đang lẩm bẩm lời xin lỗi với Leon thì đột nhiên sững lại.
Aldwyn đang đứng giữa đại điện, giữa những ánh đèn và tiếng đàn dây. Trong phút giây đó, mọi âm thanh như biến mất. Không ai nhìn thấy hai người họ nhìn nhau. Không ai nghe tiếng trái tim Gwaine đập mạnh như thể muốn vỡ tung.
Aldwyn không thể rời mắt. Nhưng Gwaine, như một phản xạ, cúi đầu lảng đi, lùi về phía một cột đá lớn.
Anh không hiểu vì sao ánh mắt người kia khiến anh gần như nghẹt thở.
Chỉ biết rằng… nó quen thuộc hơn bất cứ điều gì.
(Chương 2 còn tiếp...)
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro