Chương 25 - Ánh thép và ánh mắt


Hôm ấy, Camelot nắng đẹp. Trời trong, gió nhẹ, như được sắp đặt sẵn để chào đón buổi thị uy đặc biệt – một phần trong lễ hội liên kết vương quốc diễn ra song song với hôn lễ của Arthur và Merlin.

Các vị khách đã tụ về sân đấu lớn. Những khán đài quanh sân được treo cờ hiệu của các vương quốc tham dự, rực rỡ sắc màu. Cung nữ bưng trà ngọt và bánh quy bạc hà đi giữa các hàng ghế, trong khi những hiệp sĩ bên dưới đã sẵn sàng.

Arthur ngồi ở hàng ghế chính với Merlin bên cạnh. Morgana cũng có mặt, hôm nay trông vô cùng thanh lịch và dịu dàng. Cassian ngồi bên trái Louis, ánh mắt kín đáo liếc nhìn cậu từ khi buổi đấu bắt đầu.

---

Hiệp sĩ Bernicia bước ra

Khi cái tên "Thái tử Aldwyn Cynfawr của Bernicia" được xướng lên, cả sân đấu lặng hẳn. Aldwyn sải bước ra sân, áo choàng bạc đơn giản, kiếm treo nơi hông, tóc được buộc gọn sau gáy.

Sự điềm tĩnh của anh khiến mọi người chú ý ngay lập tức. Khi Aldwyn cúi đầu chào Arthur và các khách mời, không ít ánh mắt từ các vị công chúa trẻ tuổi đã hướng về anh — không che giấu sự tò mò lẫn ngưỡng mộ.

Đặc biệt là Công chúa Ilyria của Vương quốc Anwyn, người thậm chí còn khẽ thốt lên với bạn mình:

> “Thái tử gì mà nhìn như tranh vẽ vậy chứ...”


---

Cuộc thị uy bắt đầu

Trận đầu tiên: Aldwyn – đối đầu một hiệp sĩ Camelot.

Cả sân dõi theo từng bước di chuyển của anh. Mọi thứ ở Aldwyn đều toát ra sự tự chủ, tiết chế, chính xác đến từng nhịp chân. Những cú phản đòn anh thực hiện khiến cả khán đài không kiềm được mà ồ lên.

Gwaine đứng gần Leon, mắt không rời khỏi sân.

> “Anh ta…” – Gwaine lẩm bẩm – “Tôi… không biết, nhưng nhìn cách người đó cầm kiếm, tôi thấy… có gì đó rất quen.”

Leon nhìn Gwaine rồi gật đầu chậm rãi.

> “Cậu từng là một trong những người giỏi nhất. Có thể cậu từng đấu với anh ta rồi.”
Gwaine nhíu mày, lòng rối như tơ vò.


---

Evan – Jude – Louis

Sau Aldwyn, Evan bước ra. Trầm mặc, lạnh lùng, nhưng từng đường kiếm của cậu mang sức nặng tuyệt đối. Một hiệp sĩ đến từ vương quốc phía Tây đã bị hạ chỉ sau chưa đầy ba mươi giây.

Jude thì khác — nhẹ nhàng, linh hoạt, thông minh. Cậu khiến người xem thích thú với những cú đánh trông có vẻ lỏng lẻo nhưng lại đầy tính toán. Khi kết thúc trận đấu bằng một động tác "giả thua rồi thắng lại", không ít tiếng vỗ tay bật lên vì ấn tượng.

Cuối cùng là Louis.

Không đấu kiếm. Mà là bắn cung.

Louis bước ra trong chiếc áo choàng xanh đen viền bạc, cầm cung dài từ Bernicia, ánh mắt lạnh như băng.

> “Mục tiêu: 60 bước.”
“Gió Tây nhẹ. Cậu có cần điều chỉnh không?” – Evan hỏi nhỏ trước khi lui về.

Louis không trả lời, chỉ giương cung. Cả sân im lặng.

Vút. Mũi tên lao đi như một tia sáng.

Trúng hồng tâm.

Tiếng vỗ tay vang lên. Nhưng Louis không dừng lại.

Cậu xoay người, bắn liền ba mũi khác — hồng tâm, hồng tâm, và cuối cùng tách đôi mũi tên đầu tiên.

Khán đài bùng nổ. Một hoàng tử trẻ từ phương Đông thốt lên:

> “Đó là ai vậy? Là em út trong nhóm sao?”

Công chúa Ilyria, vừa ngưỡng mộ Aldwyn ban nãy, giờ lại thì thầm:

> “Cậu ta lạnh lùng thật đấy, nhưng ánh mắt đẹp đến nao lòng…”

Cassian đứng lặng.

---

Cassian cảm thấy điều gì đó chênh vênh

Không một lời tán tỉnh nào được nói thẳng trước mặt Louis, nhưng Cassian nghe hết. Cái cách một vài công chúa hỏi nhỏ về cậu, cái cách các quý tộc trẻ vỗ tay mạnh hơn khi Louis đứng dậy cúi đầu.

> “Cậu ấy chưa từng cười với tôi như khi nói chuyện với Aldwyn.”
“Cậu ấy chưa từng liếc mắt nhìn tôi khi bước ngang qua…”

Cassian siết chặt tay.

---

Cuối buổi

Khi buổi thị uy kết thúc, Arthur đích thân đến bắt tay nhóm Bernicia. Ông mỉm cười đầy thiện chí:

> “Tôi hiểu vì sao Bernicia luôn yên bình. Người tài không thiếu, mà bản lĩnh lại thừa.”

Aldwyn đáp lễ một cách chuẩn mực. Nhưng khi ánh mắt anh lướt qua Gwaine đứng cách đó không xa, một thoáng dịu dàng thoáng qua.

Gwaine vẫn không rời mắt khỏi Aldwyn.

> “Aldwyn…”

Tên đó lại hiện lên trong đầu anh như một âm thanh quen thuộc, một mảnh ghép cũ đang chờ ghép vào bức tranh ký ức.

---

📜 Hết chương 25

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #gwaine