Chương 28 - Tiếng vọng từ trái tim



Buổi tiệc đã tàn. Những ngọn đèn mờ dần. Những vị khách dần rút lui, để lại những tiếng bước chân lặng lẽ vang vọng trong hành lang đá cẩm thạch.

Cassian đứng lại bên hiên, nơi gió đêm từ Bắc tràn về, se lạnh.

Cơn gió khẽ lướt qua mái tóc bạc nhạt của anh. Tay vẫn giữ ấm từ khiêu vũ lúc nãy. Từ cái chạm đầu tiên – nhẹ nhàng, dịu dàng, mà lại khiến tim anh đau đớn kỳ lạ.

> “Chết tiệt, mình không nên để cảm xúc dính vào.” – Cassian thầm nghĩ.

Nhưng gương mặt ấy…
Đôi mắt bình tĩnh nhưng không hờ hững. Cử chỉ nhã nhặn nhưng có khoảng cách.
Louis, như một mặt hồ mùa đông – lặng, đẹp và lạnh. Nhưng Cassian… muốn biết dưới mặt băng ấy có gì.

> “Thái tử Cassian?”
Một giọng nói vang lên từ bóng tối. Là Jude.

Cassian xoay người lại, vẫn giữ vẻ bình thản.

> “À, chào ngài Jude.”

Jude mỉm cười, như thể mọi thứ trong mắt cậu đều nhẹ nhàng. Nhưng ánh mắt ấy lại thấu đáo một cách nguy hiểm.

> “Ngài thấy Louis thế nào?”

Cassian thoáng ngập ngừng, rồi đáp:

> “Cậu ấy… rất thú vị.”

Jude không nói thêm gì. Chỉ cúi đầu, chậm rãi rời đi.

Cassian đứng lặng. Trong lòng bỗng thấy lành lạnh hơn cả gió đêm Bắc quốc.

---

Gwaine và tiếng vọng

Gwaine bước lạc trong khu vườn phía Nam. Cơn gió đêm mơn man qua cành lá. Không khí đêm như bao trùm những điều đã mất.

Cậu cảm thấy lạ. Từ sau điệu nhảy đó, từ ánh nhìn của Aldwyn, từ những câu nói tưởng như vô thưởng vô phạt... cậu thấy một điều gì đó không ổn.

> “Gwaine.”
Một giọng nói cất lên trong trí óc. Gần như là vọng lại từ rất xa.

Cậu khựng lại.

Tim đập mạnh.

> “Gwaine… đừng bỏ ta lại.”

Gwaine ôm đầu.

Một thoáng hình ảnh hiện ra trong tâm trí – một căn phòng bằng gỗ, tràn ngập ánh nắng, có tiếng cười, có tiếng chân chạy khắp hành lang…

Rồi biến mất.

Cậu thở dốc. Tay vẫn nắm chặt chuỗi vòng cổ nhỏ quanh cổ mình – cái thứ luôn ở đó, như một phần của da thịt.

---

Aldwyn quan sát

Aldwyn không ngủ. Anh đứng ở hành lang trên cao, tay khoanh trước ngực, ánh mắt nhìn xuống khu vườn.

Anh thấy Gwaine ôm đầu. Thấy cậu run run. Thấy cái cách cậu siết chặt vòng cổ – thứ chính tay anh đã làm tặng từ năm mười sáu tuổi.

Lòng Aldwyn như bị thứ gì đó bóp nghẹt. Anh muốn chạy đến, muốn ôm lấy Gwaine như thuở trước…

Nhưng không được.

> “Hãy để cậu ấy tự nhớ.” – Giọng của Louis, từ phía sau vang lên.

Aldwyn quay đầu. Louis bước đến, tay cầm chén trà nóng.

> “Nếu anh bước đến bây giờ… anh sẽ khiến mọi thứ rối tung.”

Aldwyn gật đầu chậm rãi, nhận lấy chén trà.

Louis nói thêm, ánh mắt vẫn dõi theo Gwaine:

> “Nhưng anh không phải người duy nhất muốn chạy tới đâu.”


---

Cuộc trò chuyện giữa những người bạn

Trong căn phòng nhỏ nơi cả nhóm hay tụ họp, Lily, Evan và Jude ngồi cùng nhau. Họ đã tiễn Louis về nghỉ ngơi.

Lily gấp tay lại, ánh mắt nghiêm túc hiếm thấy.

> “Chúng ta nên bắt đầu thật sự giúp cậu ấy. Gwaine.”

Evan gật đầu.

> “Tối nay cậu ấy hoảng loạn. Dù chỉ vài giây. Nhưng là cảm giác của người đang nhớ lại.”

Jude ngập ngừng.

> “Chúng ta có thể để Gwaine tự tìm lại, như đã hứa với Aldwyn… Nhưng nếu Gwaine chịu áp lực một mình quá lâu…”

> “Ta không định nói thẳng. Nhưng chúng ta có thể tạo điều kiện. Đưa cậu ấy tới nơi quen thuộc. Những đồ vật, những ký ức không lời. Gợi mở.” – Lily nói.

Họ nhìn nhau. Ba người – những người bạn thân từng chia sẻ thời thơ ấu với Gwaine – đều biết rằng: đã đến lúc bắt đầu.

---

Sáng hôm sau – khi ánh sáng trở lại

Cassian đứng đợi bên ngoài phòng Louis.

Cửa mở. Louis mặc thường phục, vẻ ngạc nhiên thoáng qua.

> “Tôi không biết ngài lại dậy sớm như vậy.”

> “Tôi có món quà.” – Cassian giơ ra một hộp nhỏ.

Louis nhận lấy. Bên trong là một… chậu cây nhỏ. Cây lan tuyết, chỉ mọc ở Bắc quốc, tượng trưng cho sự trầm lặng và trung thành.

> “Cây này… đẹp thật.” – Louis chạm nhẹ vào lá.

> “Tôi không mong em trồng nó. Chỉ là… tôi muốn em nhớ đến vùng đất tôi đến.” – Cassian cười nhẹ.

Louis không trả lời. Nhưng ánh mắt cậu mềm hơn một chút.

> “Vậy… cảm ơn.” – Giọng cậu dịu lại.

Và Cassian hiểu — đây là lần đầu tiên Louis thực lòng nói cảm ơn anh.

---

📜 Hết chương 28

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #gwaine