Chương 3 - Lặng giữa ngàn ánh nến

Buổi tiệc vẫn tiếp diễn.

Tiếng nhạc du dương của đàn lia và sáo gỗ vang vọng khắp đại sảnh, tiếng ly chạm nhau, tiếng cười nói dịu dàng hòa vào không gian, tạo nên một khung cảnh đậm chất lễ hội. Nhưng trong tâm trí Gwaine, mọi âm thanh đều trở nên mờ nhạt.

Anh đứng nép sau một cột đá lớn, lặng lẽ quan sát những vị khách phương xa. Đặc biệt là người đó.

Người có ánh mắt khiến trái tim anh run rẩy.

Aldwyn.

Chỉ mới nghe tên từ lời giới thiệu của Arthur, nhưng Gwaine thấy tim mình siết chặt lại như thể linh hồn anh đang vật lộn giữa ký ức và hiện tại. Gương mặt ấy, đôi mắt ấy… Tại sao lại khiến anh cảm thấy… mất mát? Rung động? Thậm chí… có gì đó như… tiếc nuối?

Gwaine lắc đầu, tự bật cười thành tiếng nhỏ. “Mình bị gì thế này…” Anh nhấp một ngụm rượu mật ong, mong vị ngọt át đi những cảm xúc mơ hồ đang cuộn trào trong lòng.

Ở phía đối diện, Aldwyn đang đứng cạnh Jude và Lily. Anh không nói gì từ khi bước vào sảnh.

Không ai nhận ra ánh mắt anh vẫn âm thầm tìm kiếm… Gwaine.

Không phải là anh tưởng tượng. Đó thật sự là Gwaine. Vẫn đôi mắt ấy. Vẫn dáng người ấy. Nhưng ánh nhìn… trống rỗng. Không có lấy một tia nhận ra.

Aldwyn nhắm mắt một lúc. Lồng ngực anh thắt lại. Bao nhiêu năm mòn mỏi tìm kiếm, bao nhiêu lần đi khắp nơi chỉ vì một tia hy vọng mờ nhạt… Giờ đây, người anh yêu đang đứng ở kia, bằng xương bằng thịt, nhưng lại nhìn anh như người xa lạ.

“Cậu… thật sự không nhớ tôi sao?”

---

Không khí trong sảnh tiệc ấm dần lên khi các vị khách dần trò chuyện, làm quen. Ánh mắt nhiều người bắt đầu hướng về đoàn đại biểu Bernicia.

Những cái tên như Aldwyn, Jude, Louis, Lily… không xa lạ, nhưng rất ít ai từng được nhìn thấy họ ngoài chiến trận hay hội nghị. Họ không ồn ào, không phô trương, nhưng vẻ ngoài cùng khí chất điềm tĩnh, mạnh mẽ khiến nhiều người không thể rời mắt.

Arthur tiến lại gần Aldwyn, mỉm cười:
“Ta có cảm giác vương quốc của ngài là nơi sản sinh toàn những chiến binh lặng thầm nhưng sắc bén. Cả đại sảnh đều đang dõi theo các ngài.”

Aldwyn khẽ cúi đầu:
“Chúng tôi chỉ làm điều nên làm, thưa Bệ hạ.”

Arthur nhìn lướt về phía Gwaine ở xa, rồi quay lại:
“Gwaine có vẻ… chú ý đến đoàn của ngài.”

Aldwyn dừng một nhịp, ánh mắt nheo lại, rồi đáp chậm rãi:
“Có thể… cậu ấy từng nghe nói về Bernicia.”

---

Gần khu vực dành cho khách quý từ phương Bắc, Cassian — Thái tử của vương quốc Velanthyr, một quốc gia lạnh giá nhưng giàu truyền thống — đứng lặng, ly rượu trong tay vẫn chưa chạm môi.

Anh cao lớn, vai rộng, gương mặt mang nét góc cạnh của người phương Bắc, nhưng không mang theo vẻ kiêu hãnh hay khinh bạc như một số vương tử khác. Ngược lại, anh bình tĩnh và dè dặt, thường nép mình vào góc quan sát hơn là bước ra chiếm spotlight.

Chỉ trừ một điều khác lạ tối nay.

Ánh mắt anh chưa từng rời khỏi Louis.

Cassian không hiểu nổi vì sao mình bị thu hút mạnh đến vậy. Khi vừa bước vào đại sảnh, ánh mắt anh lướt qua bao nhiêu người, nhưng đến khi nhìn thấy Louis đang cười nhẹ với Lily, anh đã đứng sững lại. Một nụ cười dịu dàng, tự nhiên, ánh lên nét gì đó thân thuộc như thể… anh đã từng thấy cậu trong mộng.

Rồi sau đó, Louis ôm lấy Evan từ phía sau, gọi khẽ một tiếng “anh Evan” với giọng trầm mà mềm mại, Cassian nhận ra một điều khác: cậu hoàng tử ấy không hề giống vẻ ngoài của mình.

Trên bàn tiệc ngoại giao, Louis lạnh lùng, điềm tĩnh, dùng từ ngữ chuẩn xác và giọng điệu không chút sơ hở. Nhưng chỉ cần quay lưng đi, ở cạnh những người anh chị kia, cậu lại là một người khác hẳn — gần gũi, dịu dàng, chân thật, và ấm áp như một bếp lửa trong đêm tuyết.

Cassian không định tiến tới. Anh không giỏi các trò tán tỉnh, càng không thích các cuộc dạo chơi tình ái giữa các hoàng gia. Nhưng anh biết… mình muốn hiểu người con trai ấy. Ít nhất là hiểu vì sao ánh mắt mình không thể nhìn về phía khác.

---

Gwaine vẫn đứng bên rìa đại sảnh, tránh ánh nhìn của mọi người. Anh không biết tại sao mình vẫn lặng lẽ quan sát đoàn người từ Bernicia. Từng cử chỉ của họ. Từng lời nói. Tất cả đều khiến anh có cảm giác thân quen đến nghẹt thở.

Và rồi… ánh mắt Gwaine bắt gặp ánh nhìn của một người.

Louis.

Cậu nhìn Gwaine một thoáng, rồi khẽ mỉm cười.

Một nụ cười rất nhẹ. Rất dịu dàng. Nhưng trong khoảnh khắc ấy, Gwaine đã thấy điều gì đó rất lạ — giống như… cậu ấy từng cười với anh như thế từ rất lâu rồi.

---

Sau tiệc, khi các vị khách lần lượt rời đại sảnh để nghỉ ngơi trước ngày lễ tiếp theo, Aldwyn đứng lặng trên lan can tầng thượng, nhìn ánh đèn rực sáng phía dưới.

Tiếng bước chân vang lên phía sau.

Jude xuất hiện, tay cầm một tách trà ấm.
“Anh không ngủ sao?”

Aldwyn không quay đầu. “Cậu ấy… ở ngay trước mắt.”

Jude im lặng vài nhịp.

“Nhưng lại xa đến lạ, phải không?”

Aldwyn không trả lời. Chỉ nắm chặt chén rượu trong tay.
Nếu Gwaine thực sự đã quên tất cả… thì anh sẵn sàng đợi thêm bao nhiêu năm nữa?

Chỉ cần… cậu còn sống. Chỉ cần ánh mắt ấy còn tồn tại.

---

📜 Chương 3 kết thúc tại đây.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #gwaine