Chương 31 - Đường kiếm và mũi tên
---
Giấc mơ trước bình minh
Gwaine mở mắt giữa đêm. Ngực cậu phập phồng, mồ hôi lạnh dính bết trên cổ. Cậu vừa mơ — không phải ác mộng, mà là một đoạn ký ức rời rạc, xa xôi.
Một vườn hoa tím. Tiếng cười vang vọng. Một chàng trai đứng dưới giàn dây leo, mỉm cười và nói:
> “Dù có chuyện gì xảy ra, em vẫn sẽ tìm thấy anh. Đừng bao giờ quên.”
Cậu không thấy rõ mặt người ấy. Nhưng cái tên... cái tên...
Gwaine bật ngồi dậy, bàn tay siết chặt vào ga trải giường.
> “Tại sao… mình lại muốn khóc?”
---
Sáng hôm sau – sân huấn luyện phía Tây
Bầu trời Camelot xanh trong. Sân huấn luyện được dọn sạch, kiếm gỗ xếp gọn ở một bên, trường cung phía xa cũng đã dựng bia.
Arthur khoác áo giáp nhẹ, đứng cạnh Merlin. Khi thấy Aldwyn cùng Jude, Evan, Louis, Lily bước đến, anh nở nụ cười thân thiện.
> “Ta nghe đồn kỹ năng kiếm thuật của ngươi rất đáng nể, Thái tử Aldwyn. Có hứng thú đấu một trận biểu diễn chứ?”
Aldwyn hơi nghiêng đầu, ánh mắt điềm tĩnh:
> “Nếu điều đó khiến buổi sáng thêm phần thú vị, thì rất sẵn lòng.”
---
Lưỡi kiếm – nơi khí chất bộc lộ
Trên sàn cát trắng, Aldwyn đối đầu với Sir Leon — một trong những hiệp sĩ mạnh nhất Camelot. Đám đông các khách quý, hiệp sĩ và cả một vài công chúa, hoàng tử hiếu kỳ đứng xung quanh.
Gwaine đứng ở rìa xa. Cậu không rõ vì sao ánh mắt cậu không thể rời khỏi Aldwyn.
Trận đấu diễn ra trong im lặng. Mỗi cú chạm kiếm đều chính xác. Aldwyn không tấn công quá nhiều, nhưng mọi đòn phản đòn của anh đều sắc bén, như thể nhìn thấu chuyển động đối phương.
Arthur cười nhẹ:
> “Phong cách của Aldwyn rất quen... Gwaine, cậu có thấy giống ai không?”
Gwaine nhíu mày. Cậu không biết. Nhưng trong lòng có một cảm giác ấm áp kỳ lạ.
---
Cung tên và những cái nhìn khó hiểu
Ở phía xa, khu vực bắn cung cũng đã khai cuộc. Louis và Cassian được xếp cùng tổ. Cả hai đều điềm đạm, chính xác, và gây ấn tượng mạnh với các quan sát viên.
Đến lượt Louis bắn tên vào mục tiêu di động, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía cậu — kể cả một công chúa trẻ đến từ Serithia. Nàng ta mặc áo choàng bạc, ánh mắt lấp lánh như kim cương.
> “Hoàng tử Louis thật sự rất... tuyệt vời.” – nàng nói lớn, đủ để Cassian nghe.
Cassian mím môi. Khi Louis quay lại sau lượt bắn, nàng công chúa tiến đến gần, đưa một khăn tay thêu:
> “Cho ngài. Thay lời khen.”
Louis hơi ngập ngừng, lịch sự nhận lấy.
Cassian đứng gần đó, cố giữ nụ cười bình thản nhưng tay siết cung chặt đến trắng knuckles.
---
Kết thúc buổi huấn luyện
Sau trận giao hữu, Aldwyn cúi đầu lịch sự trước Leon. Anh hơi đổ mồ hôi, nhưng nhịp thở vẫn ổn định. Nhiều người vỗ tay khen ngợi, và vài quý tộc trẻ thì... thì thầm về ánh mắt lạnh lùng nhưng quyến rũ của Thái tử Bernicia.
Merlin quay sang Arthur:
> “Cậu thấy chưa? Từ phong thái đến kỹ thuật… hắn không chỉ là một Thái tử giỏi — hắn sinh ra để lãnh đạo.”
Arthur gật đầu, nhưng ánh mắt anh lại dừng nơi Gwaine.
Còn Gwaine? Cậu chỉ đứng đó, lòng rối bời. Ánh mắt của Aldwyn khi đấu kiếm — ánh mắt cậu từng thấy… ở đâu đó. Trong giấc mơ?
---
Cuối ngày – một cuộc trò chuyện nhỏ
Louis quay lại phòng cùng nhóm bạn. Khi họ đi ngang qua hành lang phía sau thư viện, Lily khẽ nói:
> “Công chúa đó… khá bạo dạn nhỉ?”
Jude mỉm cười:
> “Chịu nổi không, em trai?”
Louis nhún vai, mắt đảo nhẹ.
> “Chỉ là phép lịch sự ngoại giao.”
Evan bật cười:
> “Cassian trông không vui lắm đâu.”
Louis hơi quay đi.
> “Thì kệ chứ.”
Aldwyn nhìn Louis, không nói gì, chỉ vỗ nhẹ vai cậu.
---
📜 Hết chương 31
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro