Chương 32 - Tầng sâu trong từng đòn đánh


---

Buổi sáng sương mỏng – sân huấn luyện phía Đông

Gwaine đang lau thanh kiếm của mình thì Merlin tiến đến, chìa tay ra:

> “Arthur muốn cậu tham gia một buổi tập riêng. Với Aldwyn.”

Gwaine chớp mắt.

> “Là... kiểu kiểm tra khả năng của khách mời hả?”

> “Không. Là kiểm tra khả năng phối hợp.” – Merlin mỉm cười đầy ẩn ý.


---

Giao kiếm – nhưng không chỉ là giao kiếm

Sân huấn luyện phía Đông vắng người. Gwaine đứng đối diện Aldwyn, tay cầm kiếm, tư thế thoải mái như mọi lần. Nhưng bên trong… cậu cảm thấy gì đó không giống những buổi tập bình thường.

Aldwyn không nói nhiều. Anh chỉ nhẹ gật đầu, và thế là trận đấu bắt đầu.

Từng tiếng kim loại va nhau vang lên.

Gwaine tấn công đầu tiên – một cú quét ngang tốc độ, rồi lập tức chuyển sang đâm chéo.

Aldwyn chặn tất cả. Mỗi cú đỡ không chỉ chính xác, mà còn giống như anh đã biết Gwaine sẽ làm gì tiếp theo.

> “Sao… anh biết được?” – Gwaine thốt lên giữa trận.

Aldwyn không trả lời. Anh chỉ nhìn cậu — ánh mắt không lạnh lùng, mà dịu dàng, một cách lạ lùng.

Gwaine bước lùi. Ngực cậu nóng lên, dù chưa thấm mệt. Có thứ gì đó… thắt lại.

---

Từ góc nhìn của Jude và Lily

Jude khoanh tay đứng dưới gốc cây, ánh mắt dõi theo từng chuyển động trên sân.

Lily thì thầm:

> “Aldwyn không hề đấu như mọi khi.”

Jude gật đầu:

> “Anh ấy đang cố kiềm chế. Và quan sát...”

> “Không phải chỉ kiếm thuật đâu.” – Lily lặng lẽ nói – “Mà là cảm xúc.”

Cả hai nhìn nhau rồi nhìn về phía Gwaine, người đang siết chặt chuôi kiếm, ánh mắt dao động rõ rệt.

---

Một khoảnh khắc ngập ngừng

Aldwyn bất ngờ hạ kiếm. Gwaine ngạc nhiên:

> “Sao vậy?”

Aldwyn tiến tới một bước, nhẹ giọng:

> “Cậu... vẫn giữ thói quen xoay cổ tay nhẹ sau mỗi đòn thứ ba. Thói quen đó… ngày xưa tôi từng nhắc nhở rất nhiều lần.”

Gwaine đứng chết trân.

> “Anh… anh nói như thể…”

Aldwyn mỉm cười, không trả lời, rồi lùi lại.

> “Buổi tập kết thúc. Cậu làm rất tốt, Gwaine.”


---

Cassian và Jude – một cuộc trò chuyện không ngẫu nhiên

Chiều hôm đó, Cassian bước vào thư viện phụ phía Tây – nơi Jude đang đọc tài liệu về lịch sử liên minh giữa các vương quốc.

> “Jude xứ Bernicia?”

Jude ngẩng đầu, nụ cười quen thuộc:

> “Gọi tôi là Jude thôi. Có việc gì à, điện hạ Cassian?”

Cassian không vòng vo:

> “Louis… là một người thú vị.”

Jude khẽ nghiêng đầu, vẫn giữ nụ cười:

> “Cậu ấy là em trai tôi. Và là một trong những người được bảo vệ nhất Bernicia.”

Cassian nhíu mày.

> “Tôi chỉ muốn biết liệu cậu ấy… có đang bị áp lực bởi các mối quan hệ ngoại giao.”

> “Không đâu.” – Jude đáp, vẫn dịu dàng – “Cậu ấy đủ bản lĩnh để phân biệt điều gì là chính trị, và điều gì là thật lòng. Tôi chỉ muốn nhắc ngài điều này.”

> “Người ta có thể đến gần Louis bằng lời lẽ. Nhưng nếu không chân thành, thì nên dừng lại.”

Cassian im lặng.

Rồi anh gật đầu, nhẹ:

> “Cảm ơn vì lời khuyên.”

Khi Cassian quay bước, Jude thầm thở ra. Cậu không ghét Cassian — nhưng với Louis, cậu cùng mọi người đều rất... cẩn thận.

---

Buổi tối – khi không ai nói thành lời

Gwaine ngồi bên cửa sổ, nhìn ánh trăng đổ xuống mái nhà.

Chiều nay, cậu đã định hỏi Aldwyn: “Chúng ta từng quen nhau sao?”

Nhưng cậu đã không thể nói ra.

Trong lòng cậu, một dòng nước vừa lặng lẽ chảy qua – âm ấm, lấp lánh, và… xa xưa.

---

📜 Hết chương 32

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #gwaine