Chương 33 - Bản nhạc đầu tiên
---
Tiếng đàn vang lên trong cung điện
Đêm buông xuống, rực rỡ và sang trọng. Đại sảnh của Camelot khoác lên mình tấm áo choàng ánh vàng của đèn và nến. Những dải lụa đỏ sẫm giăng ngang trần, bàn tiệc được sắp xếp chu đáo, và âm nhạc du dương bắt đầu ngân lên.
Đây là buổi khiêu vũ đầu tiên trong chuỗi tiệc cưới của Arthur và Merlin, dành để chào mừng các vương quốc đến từ phương xa.
Louis, trong trang phục màu bạc điểm xanh biển, đứng lặng bên một cột đá lớn, mắt dõi về phía dàn nhạc. Cậu rõ ràng chưa có ý định bước vào sàn nhảy.
---
Một bàn tay chìa ra
> “Em có thể dành bản nhạc đầu tiên cho ta không?”
Giọng Cassian trầm, nhẹ nhưng không mất đi sự kiêu hãnh quen thuộc. Anh mặc áo choàng đen viền bạc, cổ tay có thêu huy hiệu phương Bắc — một con chim ưng giữa cơn bão tuyết.
Louis quay sang nhìn. Ánh mắt Cassian không ép buộc, cũng không quá tha thiết — chỉ là một lời mời lịch sự, như đúng mối quan hệ của họ.
> “Được.” – Louis đáp khẽ.
Cậu đặt tay lên bàn tay đeo găng của Cassian, giữ khoảng cách vừa đủ, không quá thân mật, cũng không lạnh nhạt. Trên sàn nhảy, cả hai trông như một cặp đôi quý tộc hoàn hảo — chỉ là ánh mắt của Louis... không bao giờ ngẩng lên khỏi bờ vai người đối diện.
---
Ở một góc khác – ánh mắt không rời
Aldwyn đứng gần lối vào, nơi Jude và Lily đang trao đổi vài câu chuyện với công chúa của vương quốc Velmora. Nhưng ánh mắt của anh... không dừng lại ở bất kỳ ai ngoại trừ người đang đứng gần cột đá ở rìa phòng.
Gwaine.
Cậu không khiêu vũ, không trò chuyện — chỉ đứng yên, ánh mắt lơ đãng, cho đến khi... một người con gái tiến lại gần Aldwyn.
---
Người thứ ba trong ánh mắt thứ hai
Công chúa Reona của Delysia, một người nổi tiếng với tài khiêu vũ và trí thông minh, mỉm cười với Aldwyn:
> “Thái tử Aldwyn. Bản nhạc kế tiếp, chăng?”
Jude nhíu mày nhẹ. Lily thì quay sang liếc Gwaine — người vừa bất ngờ quay đi, như thể cậu chẳng quan tâm gì hết.
Aldwyn do dự một giây.
> “Tất nhiên.” – anh đáp, lịch sự, như một người quân tử.
Reona đặt tay lên tay anh, bước ra sàn với nụ cười rạng rỡ. Nhưng trong suốt cả điệu nhảy, Aldwyn không nhìn nàng quá ba giây.
Ánh mắt anh dừng lại ở phía bên kia sảnh, nơi Gwaine giờ đã quay lại nhìn mình.
---
Một điều gì đó – đang lớn dần
Gwaine không hiểu tại sao cậu lại thấy... bực.
Cậu không yêu gì người kia — cậu còn chẳng biết rõ anh ta là ai, chỉ là một người khách, một Thái tử. Nhưng có điều gì đó trong cách Aldwyn khiêu vũ cùng cô gái kia... khiến lòng Gwaine thấy trống rỗng một cách khó chịu.
Cậu quay người đi.
---
Ở rìa sàn – Jude thì thầm
> “Anh ấy không nhìn nàng ta.”
Lily gật đầu.
> “Gwaine nhìn thấy rồi.”
> “Gwaine… cảm nhận được.”
Cả hai không nói thêm. Nhưng trong ánh mắt họ, có chút ấm áp, và cả chút hy vọng.
---
Và ở sàn nhảy – một cặp đôi khác
Cassian nhẹ nhàng xoay Louis theo nhịp nhạc, tay anh đặt đúng nơi được cho phép — không hơn, không kém.
> “Em vẫn giữ khoảng cách.” – anh nói khẽ.
Louis không nhìn anh.
> “Vì em muốn thế.”
Cassian cười nhẹ, có chút cay trong giọng:
> “Em không thích ta sao?”
Louis đáp:
> “Em chưa biết rõ ngài để quyết định việc đó.”
Cassian gật đầu. Anh có thể tạm chấp nhận điều đó.
---
Kết thúc bản nhạc
Tiếng vỗ tay vang lên. Các cặp đôi rời khỏi sàn nhảy.
Gwaine lặng lẽ bước về phía cửa. Nhưng Aldwyn đã đứng đó trước — như thể… anh biết cậu sẽ đến.
> “Cậu không khiêu vũ sao?” – Aldwyn hỏi nhẹ.
Gwaine nhún vai:
> “Không hợp với mấy chuyện nhạc nhẽo kiểu này.”
Aldwyn nhìn cậu một lúc lâu.
> “Ngày trước... cậu là người nhảy giỏi nhất trong bọn.”
Gwaine nhíu mày.
> “Lại một chuyện tôi không nhớ à?”
> “Có thể.” – Aldwyn đáp, giọng bình thản. “Nhưng có những điều... không cần ký ức để trái tim vẫn nhớ.”
Gwaine ngẩng lên nhìn anh. Trong mắt cậu thoáng hiện điều gì đó – lạ, và... đau.
---
📜 Hết chương 33
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro