Chương 36 - Trong tách trà là những ánh nhìn

---

Chiều hôm đó – sảnh kính phía Tây của lâu đài

Arthur, với sự gợi ý đầy ẩn ý từ Merlin, đã cho chuẩn bị một buổi trà chiều thân mật tại sảnh kính – nơi có mái vòm lớn, ánh sáng đổ xuống qua lớp kính màu, phản chiếu khắp gian phòng một màu vàng ấm.

Chỉ có những người được mời mới được tham dự: nhóm bạn thân của Gwaine từ Bernicia, Cassian, một vài công chúa, hoàng tử đến từ các vương quốc khác, và các hiệp sĩ thân thiết của Arthur như Leon, Percival, Elyan. Morgana và Gwen cũng có mặt, cùng một vài vị khách được chọn kỹ.

---

Gwaine và cảm xúc mơ hồ

Gwaine bước vào cùng Leon và Elyan. Khi ánh mắt cậu lướt qua Aldwyn đang đứng cạnh cửa sổ, cậu lại cảm thấy một điều gì đó lạ lẫm. Không đau, không rõ... chỉ là trống rỗng một cách quen thuộc.

Gwaine không hiểu cảm giác ấy. Nhưng rồi khi ánh mắt Aldwyn dừng lại trên cậu, nụ cười rất nhẹ ấy – ánh nhìn như thể anh đang nhìn thấy cả thế giới chỉ trong một người – khiến tim cậu bỗng lỡ một nhịp.

Gwaine quay đi, tự lẩm bẩm:

> “Làm ơn đừng nhìn tôi như thế nữa…”


---

Louis và món quà từ Cassian

Cassian, từ đầu buổi, vẫn giữ khoảng cách đúng mực với Louis, dù ánh mắt anh thường dừng lại trên cậu lâu hơn mức cần thiết. Khi buổi trà gần kết thúc, Cassian nhẹ nhàng đến bên Louis và chìa ra một chiếc kẹp nhỏ bằng bạc khắc hình cây sơn trà – quốc hoa của xứ Bernicia.

> “Tôi biết em thường không cài gì vào áo choàng. Nhưng… tôi nghĩ nó hợp với em.”

Louis hơi khựng lại. Cậu cầm lấy món quà, vuốt nhẹ lên những đường khắc tinh tế.

> “Cảm ơn. Nó rất đẹp.” – Louis vẫn giữ giọng điềm tĩnh. Nhưng ánh mắt cậu mềm hơn một chút.
“Anh cũng tinh tế hơn tôi nghĩ.”

Cassian cười nhạt:

> “Em vẫn giữ khoảng cách với tôi, đúng không?”

> “Tôi chỉ cẩn trọng. Không phải tất cả khoảng cách đều là rào chắn.” – Louis đáp, mắt không rời món quà.

Cassian im lặng. Nhưng trong ánh nhìn anh, có một tia hy vọng lặng lẽ được thắp lên.

---

Những ánh mắt đổ dồn – và ghen ngầm

Trong lúc đó, một công chúa từ vương quốc Estwyn tiến đến gần Aldwyn.

> “Thái tử Aldwyn... kiếm thuật hôm qua thật ấn tượng. Người khiến tôi nhớ đến những câu chuyện cổ tích…”

> “Cảm ơn lời khen của công chúa.” – Aldwyn nhẹ nhàng đáp, lịch sự nhưng không thân mật.

Ở một góc khác, một hoàng tử từ phương Đông đang trò chuyện với Louis, đôi mắt sáng lên khi Louis mỉm cười vì một câu nói vui.

Cassian siết nhẹ tách trà, ánh mắt u tối một thoáng.
Gwaine, đang ngồi cạnh Evan, liếc thấy cảnh đó. Cậu không rõ mình đang cảm thấy gì… nhưng thấy cổ họng nghẹn lại.

---

Giao lưu ngầm – ánh sáng giữa những người bạn

Evan đang kể cho Elyan và Percival về một vài kỹ thuật kiếm độc đáo ở Bernicia. Lily thì nói chuyện cùng Morgana và Gwen, đặc biệt là về các loại thảo mộc quý mà cô mang theo.

Jude, dịu dàng như thường, đang dẫn dắt một cuộc đối thoại giữa các vị khách về chính trị và ngoại giao – cách nói của cậu khiến người ta cảm thấy như đang trò chuyện cùng người thân, không phải một nhà ngoại giao trẻ.

Merlin thì thầm với Arthur:

> “Chúng ta có thể học được rất nhiều từ họ. Nhất là sự gắn kết.”

Arthur gật đầu, ánh mắt liếc qua nhóm bạn Bernicia.

> “Họ như một đội quân im lặng – nhưng mỗi người đều là một thanh kiếm lấp lánh.”


---

Gwaine và Aldwyn – khoảnh khắc riêng

Buổi trà kết thúc. Mọi người bắt đầu rời đi dần. Gwaine đứng lại gần cửa sổ, ánh mắt mơ màng.

Aldwyn bước đến, dừng lại bên cạnh, không nói gì.

Sau vài giây, Gwaine lên tiếng:

> “Anh luôn nhìn tôi như thể biết điều gì đó mà tôi không biết.”

Aldwyn đáp khẽ:

> “Tôi chỉ… không muốn lãng quên điều gì cả.”

Gwaine nhìn anh. Một chút buồn bã không tên trong ánh mắt.

> “Tôi không nhớ… nhưng tôi cảm thấy như mình đã từng đánh mất một thứ rất quan trọng.”

Aldwyn mỉm cười, dịu dàng.

> “Em chưa đánh mất đâu. Em chỉ tạm để quên thôi.”


---

📜 Hết chương 36

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #gwaine