Chương 44 - Những Mảnh Vỡ Trong Gió
.
---
🌙
Sau buổi “Thử thách Đồng đội”, cả sân luyện rơi vào im lặng như thể ai đó vừa đổ cơn mưa nặng hạt lên bầu không khí. Người người rời đi, những tiếng bước chân vang vọng giữa hành lang đá cổ kính của Camelot, nhưng không ai trong đội số 2 nói thêm lời nào.
Gwaine, từ lúc buột miệng gọi Cassian là “Aldwyn”, đã trở nên trầm lặng bất thường. Cậu tránh ánh mắt của tất cả – kể cả Aldwyn, kể cả Merlin.
Chỉ có một người dám ngồi xuống cạnh cậu khi cậu ngồi một mình trên bậc thềm trước khu vườn thảo mộc.
> “Anh gọi nhầm tên rồi,” – Merlin lên tiếng, nhẹ nhàng như một làn gió.
Gwaine bật cười khẽ, nhưng chẳng có chút hứng thú nào trong nụ cười đó.
> “Chuyện đó rõ ràng mà.”
“Không, ý tôi là… cái tên ấy không phải ngẫu nhiên.”
“Tôi không biết nữa, Merlin. Tôi cảm thấy… có điều gì đó sai sai với trí nhớ của mình.”
Merlin im lặng. Cậu nhìn thấy Gwaine đang siết chặt sợi dây chuyền bạc có khắc tên mình — thứ cậu vẫn luôn đeo theo bản năng suốt bao năm.
> “Tôi chưa từng hỏi cậu về Bernicia, đúng không?” – Gwaine chợt hỏi.
“Chưa. Cậu không bao giờ nhắc tới nó.”
“Vậy… nơi đó như thế nào?”
Merlin khẽ nghiêng đầu, ngẫm nghĩ.
> “Là một vương quốc đẹp. Yên bình. Giống như một nơi người ta sẽ muốn gọi là ‘nhà’.”
Một khoảng lặng.
> “Cậu nghĩ,” – Gwaine nói khẽ, – “tôi có thể… đến từ nơi đó không?”
Merlin nhìn cậu một lúc thật lâu, rồi khẽ gật đầu.
> “Tôi nghĩ, nếu cậu đi, có lẽ ký ức sẽ tìm về. Nhưng Gwaine này…”
“Gì vậy?”
“Đừng ép bản thân. Cậu không phải vội vàng.”
---
🐎 Khoảng thời gian lặng lẽ bên nhau
Buổi chiều hôm đó, Louis cùng Cassian được mời đi kiểm tra các vườn hoa hoàng gia cùng một công chúa đến từ Vương quốc Estrelia. Cô nàng có vẻ đặc biệt quan tâm tới Louis, hỏi han cậu không ngừng.
Louis tuy vẫn giữ được vẻ điềm tĩnh lịch thiệp thường ngày, nhưng ánh mắt cậu… thỉnh thoảng lại nhìn về phía Cassian.
Cassian, ban đầu là người luôn giữ bình tĩnh, lần này lại cảm thấy một chút… khó chịu.
> “Công chúa Alyra hỏi ngài Louis chuyện gì đó về cung tên,” – cô thị nữ nói nhỏ.
“Tôi thấy rồi,” – Cassian đáp, ngắn gọn, – “và tôi đang cố… đừng nổ tung.”
Sau chuyến đi vườn, Louis mệt, quay về nghỉ trước. Cassian không theo, chỉ đứng tựa vào hành lang đá, nhìn về phía sau bóng áo choàng tím nhẹ bay.
> “Sao em ấy lịch sự với người ngoài đến vậy, mà với tôi lại luôn giữ khoảng cách đến lạnh lẽo…” – Cassian lẩm bẩm.
Phía sau anh, một giọng nói vang lên.
> “Louis là đứa em út của tụi tôi. Em ấy không dễ mở lòng đâu.”
Lily. Bên cạnh cô là Evan và Jude, cả ba đều khoanh tay nhìn Cassian như thể đang thẩm định một ứng viên hoàng gia.
> “Các người đang xét nét tôi à?” – Cassian cười nhạt.
“Không,” – Evan nói, – “bọn tôi chỉ muốn biết… anh có thực lòng không.”
Cassian nhìn thẳng vào mắt họ.
> “Tôi không biết em ấy có bao giờ để ý đến tôi hay không. Nhưng nếu em ấy cho tôi một cơ hội… tôi sẽ trân trọng nó.”
Lily nhướng mày, rồi mỉm cười khẽ. Jude gật đầu.
> “Tốt,” – Lily nói. – “Chúng tôi sẽ quan sát thêm.”
---
🌲 Gwaine và khu rừng quen thuộc
Chiều muộn, Gwaine lặng lẽ rời khỏi lâu đài. Không ai đi cùng.
Chỉ một mình, cậu bước vào cánh rừng nhỏ bên sườn phía Tây, nơi các hiệp sĩ thường luyện tập.
Từng bước chân đặt trên lá khô, cậu bất giác dừng lại trước một tảng đá lớn phủ đầy rêu.
Ở đó, có một cành cây gãy, đổ xéo xuống như chiếc ghế nhỏ.
Cậu ngồi xuống.
Và… ký ức lại ùa về.
Một giọng nói trầm ấm vang lên như vọng từ xa xưa:
> “Gwaine, đừng ngồi đó. Em sẽ bị muỗi đốt mất.”
“Kệ muỗi đi, anh Aldwyn. Ở đây mát…”
“Em lúc nào cũng ngang như vậy…”
Cậu bật dậy, thở gấp.
Bàn tay run run siết sợi dây chuyền.
“Aldwyn.”
---
🕯️ Cùng lúc ấy, trong thư phòng của Aldwyn
Aldwyn đang đọc bản đồ ngoại giao thì cánh cửa khẽ mở.
Louis bước vào.
> “Anh, hôm nay Gwaine…”
“Anh biết,” – Aldwyn ngắt lời. – “Anh nhìn thấy hết.”
Louis tiến lại, đặt tay lên vai anh trai.
> “Anh vẫn còn yêu Gwaine, đúng không?”
Aldwyn không trả lời ngay. Rồi sau một lúc im lặng, anh gật đầu.
> “Yêu nhiều hơn cả trước kia.”
---
Hết chương 44.
--
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro