🌿 Chương 47 - Giữa hương cỏ và kỷ niệm


Buổi sáng hôm ấy, Camelot như dịu đi sau những ngày lễ hội nhộn nhịp. Những đám mây mỏng nhẹ trôi qua bầu trời xanh thẳm, nắng rọi từng vệt vàng ấm xuống khoảng sân lát đá.

Gwaine không có nhiệm vụ gì hôm nay. Sau buổi tập luyện chiều qua, Arthur đã cho phép các hiệp sĩ nghỉ ngơi. Cậu cũng không thực sự có hứng thú với những bữa tiệc hay các buổi họp ngoại giao đầy những lời hoa mỹ. Thế nên, đôi chân đã đưa Gwaine tới nơi mà cậu thậm chí không ý thức mình đang hướng đến – khu vườn y thuật phía Nam, nơi trồng thảo mộc cho các thầy thuốc trong lâu đài.

Khi chạm tay vào tán lá bạc hà, một mùi thơm quen mà lạ xộc vào mũi, khiến Gwaine khựng lại.

> “Mình từng ngửi thấy mùi này ở đâu rồi…” – cậu lẩm bẩm, rồi ngẩng đầu lên.

Một dáng người quen thuộc hiện ra giữa luống cây: Lily – đang ngồi xổm, nhẹ nhàng dùng dao cắt một nhánh cỏ dài màu xanh sẫm, gương mặt nghiêng nghiêng thanh tú lặng lẽ giữa nắng sớm.

> “Lily?” – Gwaine gọi khẽ, chính cậu cũng bất ngờ vì mình lên tiếng.

Cô quay lại. Nụ cười dịu dàng nở ra như ánh mặt trời buổi sớm.

> “Chào anh, Gwaine.”
“Tôi không nghĩ sẽ gặp cô ở đây.”
“Tôi hay đến đây lắm. Ở Bernicia cũng có một khu vườn thế này, nhưng ít gió hơn.”
“Cô là thầy thuốc à?”
“Không chính thức. Nhưng tôi biết đủ để không làm ai chết vì sai liều lượng.” – cô nháy mắt đùa, rồi chìa ra một bó cỏ.

Gwaine nhận lấy, đưa lên mũi ngửi. Một thứ hương vừa ngọt vừa đắng len lỏi trong đầu.

> “Cái này là gì?”
“Maltwin – cỏ giúp ngủ ngon. Anh từng rất ghét nó.”
“…Tôi từng?”
“Ừ.” – giọng Lily trầm xuống. – “Anh từng là người khó ngủ nhất trong nhóm.”

Cả hai im lặng trong vài giây. Gwaine nhìn Lily. Có điều gì đó trong ánh mắt cô – vừa ấm áp, vừa xa xăm – khiến tim cậu nhói lên.

---

🌼 “Em nhớ anh rất nhiều”

Lily ngồi xuống ghế đá bên bồn nước, tay vẫn nhẹ nhàng cầm bó thảo mộc.

> “Tôi biết tôi từng quen các người. Nhưng mọi ký ức cứ như sương mù. Tôi không nhớ nổi điều gì cụ thể.”
“Không sao.” – Lily nói khẽ. – “Chúng em chưa từng trách anh. Chỉ cần anh còn sống… là đủ.”

Gwaine ngẩng đầu nhìn cô. Có một tia sáng khác lạ trong đôi mắt nâu ấy – dịu dàng, kiên định, và buồn.

> “Cô từng rất thân với tôi?”
“Anh là một phần trong gia đình em. Cả nhóm bọn em đã từng sống như thế.”

Gwaine quay mặt đi, không dám nhìn thẳng.

> “Tôi… cảm thấy mình như một kẻ dối trá. Cô nhớ tôi, biết tôi, còn tôi thì—”
“Không.” – Lily ngắt lời, giọng vững vàng. – “Anh không cần gượng ép gì cả. Ký ức sẽ trở lại nếu nó muốn. Còn cảm xúc... chúng vẫn ở đó. Em biết mà.”

Gwaine thở ra, đôi mắt lạc về phía khóm hoa tím.

> “Cô tin... tôi sẽ nhớ ra tất cả?”
“Em tin.” – cô đáp không do dự. – “Vì dù anh không nhớ gì, anh vẫn giữ chiếc vòng cổ ấy.”

Gwaine sững người. Cậu vô thức đưa tay chạm vào chiếc vòng cổ có khắc tên Aldwyn – “thứ duy nhất đi cùng cậu từ trước khi ký ức tan biến”.

---

🏹 Ở sân tập bắn cung

Louis đang cẩn thận chỉnh lại mũi tên trong khi Cassian lặng lẽ quan sát từ xa. Mọi thứ ở cậu hoàng tử Bernicia nhỏ tuổi ấy đều thu hút: sự điềm tĩnh, ánh mắt sắc sảo, từng cử chỉ khoan thai như nước chảy – nhưng rồi, Cassian nhận ra, khi Louis quay sang trò chuyện với Evan, cậu hoàn toàn khác.

> “Em thấy huynh ngắm Cassian hơi lâu đấy, Louis.” – Evan trêu nhẹ.

Louis nhướng mày, cố giữ nét mặt bình thản.

> “Em chỉ đang... đánh giá đối thủ.”
“Vậy là em cũng thấy cậu ta là đối thủ?”
“Em không biết. Nhưng chắc chắn là không dễ gần như vẻ ngoài đâu.”

Evan mỉm cười bí hiểm.

Từ xa, Cassian vẫn dõi theo hai người – và chợt thấy trong lòng dâng lên cảm giác gì đó rất lạ. Ghen, nhưng cũng ngưỡng mộ – và cả... tò mò.

> “Louis Cynfawr…” – anh lẩm bẩm, “cậu đúng là chẳng giống ai cả.”


---

🌇 Ghen… một cách trầm lặng

Aldwyn đang đi dọc hành lang đá thì nhìn thấy Gwaine và Lily vừa bước từ khu vườn ra. Họ đang cười – một nụ cười nhẹ nhàng, không to tiếng, không sôi nổi, nhưng khiến không gian xung quanh như ấm hơn.

Anh dừng bước. Tay vô thức siết nhẹ.

Gwaine rất hiếm khi cười như vậy với ai đó trong những ngày gần đây. Và dù biết đó chỉ là Lily – người bạn thân thiết từ nhỏ, người em gái bé bỏng từng cưỡi ngựa cùng mình suốt chiều – nhưng lòng Aldwyn vẫn nhói lên.

> “Aldwyn?” – Gwaine bất ngờ khi thấy anh.
“Hai người đi dạo à?”
“Ừ.” – Gwaine gật đầu, rồi quay sang Lily – “Cô ấy là người dễ nói chuyện.”

> “Phải.” – Aldwyn đáp, nụ cười hơi gượng. – “Lily luôn khiến người khác cảm thấy thoải mái.”

Lily hơi nghiêng đầu, ánh mắt lướt qua hai người đàn ông. Cô thấy rõ điều gì đó trong ánh nhìn của Aldwyn – nhưng cô không nói gì. Chỉ khẽ cười, rồi cáo lui.

> “Em còn phải chuẩn bị cho buổi tập chiều. Hẹn gặp sau nhé.”

Khi chỉ còn lại hai người, không khí trở nên… khó hiểu.

Gwaine cảm thấy có điều gì đó khác thường, nhưng không thể gọi tên.

> “Aldwyn, anh ổn chứ?”
“Tôi ổn.” – anh nói, giọng thấp.

Và rồi, cả hai cứ đứng lặng bên nhau, dưới nắng chiều đổ dài trên bậc thềm.

---

Hết chương 47

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #gwaine