🌟 Chương 48 - Những ánh nhìn đan xen
Chiều hôm đó, tại đại sảnh phía đông, một buổi tiệc trà nhẹ đã được tổ chức để các khách mời từ nhiều vương quốc có cơ hội giao lưu trong không khí thoải mái hơn so với yến tiệc trang nghiêm.
Không có âm nhạc ồn ào, cũng không có những lễ nghi căng thẳng – chỉ là trà thảo mộc, trái cây và những cuộc trò chuyện rải rác quanh các bộ bàn nhỏ. Nhưng với một số người, không khí lại dường như... quá tĩnh để che giấu những cảm xúc thật sự.
---
🎭 Những vị khách mới
Công chúa Delenn của Ebrauc, một cô gái cao và kiêu hãnh với mái tóc đỏ được tết cầu kỳ, đang mỉm cười duyên dáng khi tiến về phía nhóm Bernicia. Dù cô đã được giới thiệu từ trước, nhưng hôm nay mới là lần đầu cô nói chuyện trực tiếp với Aldwyn – và ánh mắt cô gần như không rời khỏi chàng thái tử ấy.
> “Thái tử Cynfawr,” – Delenn cười nhẹ, “tôi đã nghe rất nhiều về tài năng của ngài. Giờ tận mắt thấy thì… quả là danh bất hư truyền.”
Aldwyn gật đầu nhẹ, lịch thiệp.
> “Công chúa quá lời rồi. Tôi chỉ là một người đang cố làm tốt vai trò của mình.”
Delenn nghiêng đầu, cười khẽ.
> “Một người đang cố làm tốt vai trò mà vẫn có thể khiến cả phòng im lặng khi bước vào – không phải ai cũng làm được điều đó.”
Ở một bàn gần đó, Gwaine đang cùng Elyan và Percival trò chuyện. Nhưng ánh mắt cậu, không hiểu vì sao, cứ vô thức liếc về phía Aldwyn – đặc biệt khi Delenn nhẹ nhàng chạm tay lên tay áo Aldwyn để nhấn mạnh điều gì đó.
Gwaine nhíu mày. Elyan nhìn theo ánh mắt bạn mình và bật cười nhẹ:
> “Gwaine, đừng nói là cậu đang... ghen?”
“Ghen cái gì? Tôi chỉ đang... quan sát.”
“Ừ, kiểu quan sát đặc biệt chỉ dùng cho một người thôi ấy à?” – Percival tiếp lời, giọng trêu chọc.
Gwaine không đáp. Nhưng khi nâng ly trà lên uống, cậu cầm hơi quá mạnh, suýt làm sánh nước ra bàn.
---
💫 Cassian – không vui lắm
Ở phía xa, Louis đang trao đổi với Hoàng tử Dareth của Laconia – một người trẻ tuổi tóc đen, có đôi mắt biết cười và phong cách nói chuyện cởi mở, hài hước. Dareth dường như rất giỏi khiến người khác bật cười, kể cả Louis – người thường giữ dáng vẻ điềm tĩnh trước người ngoài.
Cassian đứng ở gần đó, dựa lưng vào cột đá. Anh không xen vào – nhưng ánh mắt sắc như dao đang găm chặt vào cách Dareth nghiêng người thì thầm điều gì đó khiến Louis bật cười khẽ, một nụ cười thật lòng hiếm thấy ngoài nhóm thân thiết.
> “Ta tưởng cậu không thích trà.” – Jude đột ngột xuất hiện bên cạnh Cassian.
Cassian giật mình khẽ.
> “Ta không.”
“Thế mà vẫn đứng đây cả nửa canh giờ, chỉ để uống... gió?”
“Cũng có thể là để quan sát.”
“Giống Gwaine quan sát Aldwyn à?” – Jude mỉm cười, không thèm giấu ý châm chọc.
Cassian lặng thinh.
> “Đừng lo.” – Jude nhẹ giọng. – “Louis sẽ không dễ bị cuốn theo lời đường mật. Nhưng... nếu cậu thật lòng, thì nên cho em ấy thấy điều đó một cách chân thành.”
Cassian nhìn sang. Dareth vừa khẽ chạm vào vai Louis khi kết thúc câu chuyện. Louis vẫn mỉm cười, nhưng ánh mắt cậu nghiêng về phía Cassian – như thể đang đo lường điều gì đó.
---
🍂 Một mảnh ký ức bất ngờ
Khi buổi trà kết thúc, Gwaine lặng lẽ đi ra vườn. Cậu không muốn ở lại đại sảnh thêm nữa. Cảm xúc trong lòng cậu không tên – chỉ biết có gì đó như gai nhọn châm vào lồng ngực khi thấy Aldwyn cười xã giao với ai khác.
Và rồi – trong khoảnh khắc khi bước ngang qua cánh cổng rợp dây leo, Gwaine dừng lại.
Một mùi hương thoảng qua – mùi dầu mộc lan – khiến cậu choáng váng. Đầu óc như lạc vào hư vô. Hình ảnh mờ ảo vụt hiện lên:
Một khuôn mặt thiếu niên, đôi mắt nâu sáng dưới ánh nắng – tay cầm một lọ nhỏ.
> “Đây là dầu mộc lan mẹ ta thường dùng, nhưng ta nghĩ nó hợp với em hơn.”
“Thật không?”
“Thật. Em không biết đâu, nhưng mùi này... khiến ta nhớ đến buổi sáng có nắng đầu tiên sau mùa đông ở Bernicia.”
Gwaine ngã khuỵu xuống ghế đá gần đó. Mắt mở to, tay bấu chặt lấy đầu gối. Cậu không biết ai đã nói câu ấy – nhưng giọng nói ấy, cảm xúc ấy, rõ ràng là thật.
---
🕯️ Và ở một nơi khác
Tối đó, trong căn phòng riêng, Aldwyn ngồi trước bàn, tay xoay nhẹ chiếc nhẫn bạc trên ngón áp út. Anh nhớ rõ biểu cảm của Gwaine lúc nhìn Delenn – và nụ cười dịu dàng của cậu dành cho Lily sáng nay.
Không, anh không ghen với Lily – nhưng… với bất kỳ ai có thể chạm vào Gwaine mà không bị từ chối.
Aldwyn nhắm mắt.
> “Em có biết không, Gwaine… từng chút một, em đang trở về. Và ta… thì vẫn yêu em như ngày đầu.”
---
Hết chương 48
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro