Chương 5 - Đôi Mắt Không Nhớ, Nhưng Tim Vẫn Đau

Khán đài đông kín người.

Tiếng trống trận vang lên đều đều như tiếng tim đập của cả sân thi đấu. Đám đông dần im lặng khi hai cái tên cuối cùng được xướng lên:

> “Từ Camelot – hiệp sĩ Leon của Hội Bàn Tròn!”
“Từ Bernicia – Thái tử Aldwyn Cynfawr!”

Gwaine ngồi ở hàng trên cùng, khuỷu tay chống gối, mắt dõi theo từng bước chân của Aldwyn. Ánh sáng ban trưa rọi xuống tấm áo giáp bạc nhạt của Aldwyn khiến anh trông như một pho tượng sống – đẹp, lạnh, và sắc nét.

“Anh ta…” Gwaine lẩm bẩm, “…thật sự rất quen.”

Bên cạnh anh, Merlin quay sang – mắt ánh lên chút lo lắng.
“Gwaine. Nếu cảm thấy không ổn, cậu không cần phải ở lại—”

“Không,” Gwaine ngắt lời. “Tôi muốn xem. Tôi… cần xem.”

---

Dưới sân, hai người đàn ông bước tới trung tâm, cúi chào nhau.

Leon mỉm cười lịch sự: “Vinh hạnh.”

Aldwyn gật đầu. “Tôi sẽ không nương tay.”

Họ rút kiếm.

Tiếng kim loại rít lên trong không khí như tiếng nhạc báo hiệu trận đấu thật sự bắt đầu.

Và trong vài giây ngắn ngủi, tất cả mọi người đều nín thở.

Leon là một trong những kiếm sĩ tốt nhất của Camelot, nhưng ngay cả anh cũng phải bất ngờ với phong cách chiến đấu của Aldwyn. Không một động tác thừa, không một bước chân vô ích. Mọi đường kiếm của anh đều như đã tính trước.

Aldwyn không hùng hổ. Anh điềm tĩnh, uyển chuyển như thể đang múa, nhưng ẩn sau đó là sức mạnh chém ngang cả cơn gió.

Khán giả xung quanh vỡ òa sau mỗi đòn phản công chính xác.

Gwaine vẫn không thể rời mắt.

Từng cú xoay người ấy… từng động tác né đòn ấy… anh đã từng thấy. Không chỉ một lần.

Anh siết chặt lấy chuôi ghế. Trán rịn mồ hôi. Một giọng nói thì thầm trong đầu anh – “Em không cần phải thắng… Chỉ cần đừng quên cách cười khi cầm kiếm.”

Gwaine giật mình. Anh đưa tay lên đầu.
“Là ai…? Ai đã nói vậy với mình…?”

---

Trận đấu kết thúc.

Leon cúi đầu, mỉm cười thật lòng: “Tôi rất vui vì trận này không phải diễn ra trong chiến tranh.”

Aldwyn chỉ gật đầu, ánh mắt thoáng nhìn lên khán đài – nơi Gwaine vừa đứng dậy, khuôn mặt vẫn còn bất định.

---

Chiều cùng ngày – trong khu vườn nhỏ phía Nam đại sảnh

Cassian đang đi dạo, như thường lệ, với tách trà nóng. Anh không thích chen vào đám đông. Anh quen với việc quan sát từ xa – và từ nơi đó, anh có thể nhìn thấy Louis rõ hơn.

Hôm nay, Louis ngồi một mình trên chiếc ghế đá, lật một quyển sách nhỏ có bìa màu chàm. Dáng cậu nghiêng nghiêng, gió thổi nhẹ làm vài sợi tóc rủ xuống trán.

Cassian dừng lại một lúc. Rồi tiến tới – bước chân đủ để gây chú ý, nhưng không quá bất ngờ.

Louis ngẩng lên. “Thái tử Cassian.”

“Không có ai ở đây, cậu có thể gọi ta là Cassian.” Anh mỉm cười.

Louis khép sách lại, gật đầu. “Vậy thì ngài có thể gọi tôi là Louis. Nhưng tôi vẫn muốn giữ một ít nghi thức.”

Cassian không ngồi xuống ngay. “Ta không định làm phiền. Chỉ là… ta nghe có người nói rằng ở khu vườn này có trồng loại cây hiếm chỉ nở vào lúc chiều muộn. Ta muốn nhìn tận mắt.”

Louis liếc nhìn bụi hoa gần đó, cánh hoa bắt đầu hé nở – thứ hoa tím nhạt từ vùng cực Bắc Bernicia.
“Thật trùng hợp. Đó là giống hoa mà mẹ tôi rất thích. Tôi mang hạt giống đến trồng ở đây khi còn nhỏ.”

Cassian quay sang, lần đầu tiên hỏi một câu chẳng liên quan gì đến ngoại giao:
“Cậu có hay cười không, Louis?”

Louis hơi nhíu mày. “Tôi nghĩ đó là câu hỏi khá riêng tư.”

“Vậy… cho ta hỏi lại.” Cassian chỉnh lại tông giọng, nhẹ hơn. “Cậu có hay cười như hôm qua, khi đứng cùng người anh tên Evan không?”

Louis hơi sững lại, rồi cười – nhưng lần này là nụ cười có chút sắc bén:

“Có vẻ ngài đang quan sát tôi nhiều hơn tôi tưởng.”

Cassian thành thật: “Ta không có ý xấu. Chỉ là… ta nghĩ cậu nên cười như vậy nhiều hơn.”

Louis im lặng.

Cassian toan nói gì thêm thì — giọng Lily vang lên sau lưng họ, đanh lại nhưng vẫn lịch sự:

“Louis. Em không sao chứ?”

Louis ngẩng lên: “Em ổn, chị.”

Cassian quay lại – và nhìn thấy cả Evan, Jude, và Aldwyn đang bước đến. Họ không cau mày, không tỏ thái độ công khai, nhưng ánh mắt cả bốn người đều rõ ràng như đang… thẩm định anh.

Jude lịch thiệp gật đầu. “Thái tử Cassian. Hân hạnh gặp ngài.”

Cassian cũng cúi đầu. “Hân hạnh, Công tử Jude.”

Aldwyn không nói gì. Nhưng ánh mắt anh vẫn chưa rời khỏi Louis – ánh nhìn pha lẫn sự dịu dàng của một người anh và bản năng che chở của một người đã mất đi quá nhiều.

Evan bước tới gần Louis: “Muộn rồi. Chúng ta nên quay về chuẩn bị cho tiệc tối.”

Louis đứng dậy, khẽ khàng. “Vâng. Cassian, cảm ơn vì buổi trò chuyện.”

Cassian chỉ kịp gật đầu – rồi nhìn theo dáng Louis rời đi, được bao quanh bởi bốn người như bốn bức tường bất khả xâm phạm.

Anh thở dài. Thật không dễ để chạm đến một người… khi xung quanh cậu ấy là cả một gia đình.

---

Đêm ấy – Tầng cao nhất của tháp phía Tây

Gwaine bước ra ngoài ban công, tay vẫn nắm lấy sợi dây chuyền bạc.

Anh vừa có một giấc mơ. Trong đó, anh đứng giữa một cánh đồng rộng, ánh hoàng hôn rực lửa, và ai đó đã quay lưng lại, đưa tay ra chờ anh nắm lấy.

Anh không thấy mặt người đó.

Nhưng anh biết – đó là người anh đã yêu.

Và điều duy nhất Gwaine nghe được là một giọng nói mơ hồ:

> “Chúng ta có thể quên, nhưng tim sẽ luôn nhớ…”

---

📜 Chương 5 kết thúc tại đây.

---

📌 Gợi ý chương 6 (nếu bạn muốn mình viết tiếp):

Arthur và Merlin bắt đầu nhận ra sự thay đổi rõ rệt trong ánh mắt Gwaine khi nhìn Aldwyn.

Aldwyn tìm cách tiếp cận Gwaine thông qua một hoạt động chung (ví dụ: luyện kiếm, tuần tra?).

Cassian âm thầm tìm hiểu thêm về Louis – nhưng lại vô tình bị Lily "chặn đường" bằng một cuộc trò chuyện kín đáo nhưng mạnh mẽ.

Gwaine bắt đầu mơ về một chiếc vòng cổ đôi…



Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #gwaine