50

"Lisa, lâu rồi không gặp."

Lisa híp mắt, cong môi nở nụ cười, "Mina, lâu lắm không gặp. Cậu lại xinh đẹp hơn xưa rồi."

Myoui Mina cười vô cùng duyên dáng với người đang đứng bên cạnh cô ta, "Bác sĩ Kim, đây là chị em lâu năm của tôi. Có dễ thương không?"

Anh chàng bác sĩ Kim kia có gương mặt lạnh như tiền nhưng vô cùng anh tuấn. Hơn nữa, anh ta còn chẳng buồn liếc mắt nhìn Mina và Lisa lấy một lần. Đôi mắt đó như thể muốn xé Jisoo ra làm trăm mảnh. Đã thế, càng trêu ngươi hơn là, quý ông này bởi vì quá giận dữ, cơ mặt căng cứng nên một bên má còn xuất hiện lúm đồng tiền... Tưởng tượng một chút, giống như Diêm La Vương bỗng dưng mọc thêm má lúm đồng tiền vậy.

Jisoo chỉ biết cười khan trốn tránh ánh mắt của anh ta.

Lisa còn chưa kịp chào hỏi, anh ta đã nói: "Xin lỗi, tôi có chuyện muốn nói riêng với Kim Jisoo."

Jisoo cứ thế ngơ ngác bị anh ta lôi ra ngoài.

Lisa nhìn bóng dáng hai người xa dần, vô cùng sâu sắc đồng cảm với cô nàng Jisoo. Sau đó, cô quay người, đưa mắt nhìn thẳng vào Mina trước mặt. Từ sau khi vì Mingyu mà từ mặt nhau, hai người chưa từng liên lạc lại, bao nhiêu năm không gặp, ngay cả tìm kiếm một chủ đề để trò chuyện với nhau cũng vô cùng gượng gạo.

Mina thì khác, cô ta điềm nhiên như không, kéo chiếc ghế vừa nãy Jisoo ngồi ra, "Lisa, sao thế? Bây giờ đang làm gì rồi?"

Lisa đắn đo một lát nói thẳng, "Mingyu mở công ty, mình đang ở đó giúp cậu ấy."

Mina cười, tỏ ra vô cùng phóng khoáng, "Cậu vẫn ở bên Mingyu cơ à? Đúng là không dễ dàng gì."

Năm đó Lisa và cô ta quá thân thiết. Cô biết, chỉ cần cô ta thấy không vui, khi nói chuyện âm cuối sẽ hạ thấp xuống.

Lisa còn chưa kịp nói gì, Mina đã cướp lời: "Không sao đâu. Mình tha thứ cho hai người từ lâu rồi."

"Đâu có, mình và cậu ấy không ở bên nhau. Mình có bạn trai khác rồi." Nói xong, tự cô cũng thấy chán nản. Cái gì gọi là bạn trai khác chứ? Sao nghe cứ lăng nhăng thế nào ấy nhỉ?

Mina như thể đang cười trên nỗi đau của cô, "Mình đoán ngay mà. Tên Mingyu kia làm sao có thể ở bên ai lâu dài được cơ chứ?"

Lisa lảng sang chuyện khác, "Bây giờ cậu đang làm ở đâu?"

Mina cười duyên dáng, giơ bàn tay trái lên huơ huơ nói: "Bà nội trợ."

Lisa cười híp mắt, "Viên kim cương to quá. Chói hết cả mắt mình rồi."

Mina cười đắc ý, "Bây giờ cậu có bạn trai không? Hay vẫn còn dây dưa với Mingyu? Đừng có dây dưa với cậu ta nữa. Để mình bảo ông xã giới thiệu bạn trai cho cậu nhé? Bạn bè của anh ấy toàn những nhân vật trị giá hàng tỷ đấy."

Lisa chẳng buồn đính chính. Cô chỉ thầm than vãn trong lòng rằng, không biết hàng tỷ là mấy con số 0? Sau đó thầm nhẩm tính, ôi mẹ ơi, hàng tỷ không biết có thể mua được bao nhiêu tấm vé máy bay sang Mỹ nhỉ? Đáp án là không biết, bởi vì cô dốt Toán.

Mina thấy Lisa không nói gì, tưởng cô bắt đầu dao động, bèn nói thêm: "Có điều, người có tiền cũng kén chọn lắm. Cậu đừng ôm quá nhiều kỳ vọng."

Lisa nghe thế chỉ cười. Cô không còn là cô bé nha hoàn ngốc nghếch luôn lẽo đẽo theo sau cô ta năm nào nữa rồi. "Mình có bạn trai rồi. Đối với mình thì tình yêu quan trọng hơn tiền bạc nhiều."

Sắc mặt Mina thoáng thay đổi, cầm chiếc túi xách hàng hiệu đặt lên mặt bàn, sau đó lấy điện thoại ra, nói: "Số điện thoại của cậu là bao nhiêu? Khi nào rảnh rỗi thì cũng nhau đi ăn một bữa. Nhưng mà mình không tới mấy chỗ như KFC này đâu. Lúc nãy mình chỉ đi ngang qua, bác sĩ Kim nói là nhìn thấy bạn nên mới bước vào thôi."

Lisa kiềm chế không bĩu môi. Cô đọc số điện thoại của mình cho cô ta.

Mina nháy vào máy của Lisa. "Mình dùng ba số điện thoại. Số điện thoại ở máy này mình dùng để liên lạc với bạn bè thân thiết, thông thường không cho người ngoài đâu."

"Mình chỉ dùng có một số thôi, he he."

Mina đưa tay lên, nhìn chiếc đồng hồ đeo tay lấp lánh toàn đá quý, "Mình nghĩ chắc bác sĩ Kim sẽ không quay lại nữa đâu. Thôi mình gọi điện kêu lái xe tới đón vậy. Cậu định đi đâu? Tiện đường mình đưa cậu đi."

Lisa lắc đầu, "Không cần đâu. Mình phải đợi Jisoo. Jisoo chính là cô gái lúc nãy đi ra ngoài cùng bạn của cậu đấy."

Mina nhún vai, "Tùy cậu thôi. Lần sau đưa cả bạn trai tới nhé, mình kiểm duyệt giúp cậu."

Lisa gật đầu, "Được, bye bye."

"Bye bye."

Lisa ngồi lại quán KFC đợi một lúc thì nhận được điện thoại của Jisoo. Cô nàng nói có việc phải đi trước. Thế là Lisa lại đi dạo phố một mình, tự sắm cho bản thân một đôi giày, mua cho Jungkook một chiếc áo len, sau đó về nhà.

_________________________

Về tới nơi, đối diện với cả căn nhà trống trải, Lisa nhất thời cảm thấy cô đơn. Cô do dự dây lát liền quyết định khoan dung độ lượng một lần, gọi cho Jungkook trước.

"A lô." Điện thoại rất nhanh có người bắt máy, nhưng giọng nói của anh vẫn lạnh lùng vô cùng.

"Anh đang làm gì thế?"

"Viết báo cáo."

"Thế à?"

...

Lisa nghĩ thầm, anh chàng này vẫn còn đang làm mình làm mẩy đây mà. Đúng là quá hẹp hòi.

"Hôm nay em đi mua sắm cùng dồng nghiệp."

"Đồng nghiệp nào?"

"Kim Jisoo. Người này là nhân viên thiết kế của công ty."

"Nam hay nữ?"

"Nữ."

"Ừm."

"Em mua cho anh một chiếc áo len màu trắng gạo."

"Ừm. Cảm ơn."

...

Lisa chu môi, "Anh vẫn còn giận à?"

"Không."

"Rõ ràng là có."

"Cho dù anh giận em cũng có nghe lời anh đâu. Thế thì anh giận làm gì?"

"Chuyện em với Mingyu đã từ đời tám hoánh nào rồi. Hơn nữa, em cũng thành vợ anh rồi còn gì."

"Mingyu đâu có biết là em và anh đã kết hôn."

"..."

"Không còn gì nữa thì anh cúp máy đây."

"Anh cúp máy thử xem?"

"..."

"Rốt cuộc anh muốn thế nào?"

"Em thôi việc."

"Nếu em không thôi việc thì sao?"

"LaLisa, em cố tình gọi điện để cãi nhau với anh phải không?"

"Em ở đây làm việc cảm thấy rất vui vẻ. Sếp cũng chẳng dám thay đổi sắc mặt gì với em. Jisoo rất tốt bụng, tranh cô ấy thiết kế đẹp lắm. Em không muốn thôi việc. Em ghét anh."

"Anh còn ghét em hơn."

"Anh đàn bà thế?"

"LaLisa, em ngứa da phải không?"

"Ừm đấy, hay anh gãi cho em đi."

"Không được phép đơn độc đi công tác, tăng ca hay đi ăn cùng Mingyu."

"Biết rồi, đồ nhỏ mọn."

"Anh cúp máy đây."

Lisa làm nũng, "Đừng có cúp máy mà. Người ta muốn nói chuyện với anh..."

"LaLisa, em thật sự không thích hợp với phong cách nũng nịu đâu."

Lisa tức giận cúp điện thoại, lôi chiếc áo len từ trong túi ra, vần vò rồi ném mạnh lên sofa. Lặp đi lặp lại mấy lần không biết mệt mỏi. Cùng lúc đó, tiếng nhạc chuông cài đặt riêng cho Jungkook cứ không ngừng reo vang bên cạnh.

Khoảng năm phút sau, Lisa thấy hả giận mới nhận điện thoại, hậm hực nói: "Chuyện gì?"

Giọng Jungkook mang theo ý cười, mềm mỏng nói: "Bà xã, đừng giận nữa mà. Em rất thích hợp với việc làm nũng. Ở trong giới làm nũng em là độc nhất vô nhị."

"Xì."

"Hay em thử làm nũng nữa xem nào. Để anh thu âm lại, ngày nào cũng nghe giọng nói của em để chìm vào giấc ngủ."

"Em sẽ lấy cái áo len mua cho anh đem tặng Mingyu."

"Em dám!"

"Em dám đấy."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro