61
Càng về cuối năm, công ty của Mingyu dần dần đi vào quỹ đạo, nhưng nhân lực có hạn nên Lisa cùng Jisoo bận tới tối mắt tối mũi. Lễ Giáng sinh, Tết Nguyên đán, Tết Nguyên tiêu, Lễ tình nhân... những ngày lễ tết liên tiếp khiến công ty thiết kế bao bì tặng phẩm mini của bọn họ từ trên xuống dưới loạn hết cả lên, Lisa có kinh nghiệm làm quảng cáo, bèn viết mấy câu slogan cho các sản phẩm bao bì quà tặng. Và thế là, Lisa vừa phải làm kế toán, vừa phải làm công việc xây dựng nội dung. Nhà tư bản quả nhiên là những con quỷ hút máu, cho dù đó là bạn của bạn cũng không ngoại lệ. Sự mặt dày vô sỉ của ông chủ vĩnh viễn vượt xa tầm tưởng tượng có hạn của nhân viên.
Lisa thường viết những câu văn ngắn gọn như: Mong sao ánh nắng sớm mai luôn chiếu lên khuôn mặt anh; Mong rằng em sẽ ngửi thấy hương thơm lan tỏa; Hy vọng cuộc điện thoại mà bạn muốn gọi sẽ được kết nối; Hy vọng bạn không để lỡ chuyến xe của mình; Bạn có phát hiện ra không? Hôm nay tóc bạn lại dài thêm một chút rồi; Ngày mà bạn nhận được món quà này, chắc chắn thời tiết sẽ trong lành hơn mọi ngày...
Nói ra cũng thật lạ kỳ, những câu chúc không đầu không đuôi mà cô nghĩ ra kết hợp với những chiếc túi mang màu sắc ấm áp do Jisoo thiết kế lại nhận được rất nhiều lời khen ngợi từ phía các đối tác, khách hàng, vì thế ngày càng có nhiều người đặt hàng. Mingyu cười không khép được miệng, chỉ có Lisa và Jisoo là đáng thương, bận rộn tới mức khóe mắt sắp hình thành nếp nhăn luôn rồi.
Lại là một buổi tối phải tăng ca, Lisa cùng Jisoo nằm bò lên bàn giãy đành đạch, Mingyu đi mua đồ ăn đêm về, cười vô cùng dè dặt, lấy lòng, "Hai vị đại mỹ nữ thân yêu, tiểu nhân đã mua đồ ăn về cho hai vị rồi đây. Còn việc gì cần tiểu nhân làm xin hai vị cứ nói, tiểu nhân dù có phải dùng hết sức mọn này cũng quyết làm cho bằng được."
Lisa cùng Jisoo chẳng buồn ngước mắt, vẫm bất động trên bàn.
Mingyu đặt đồ ăn xuống, lấy lòng: "Lili, cậu muốn ăn gì?"
"Tôi muốn về nhà."
Mingyu vờ như không nghe thấy, quay đầu hỏi Jisoo: "Jisoo, cô muốn ăn gì?"
"Tôi cũng muốn về nhà. Tôi tăng ca suốt một tuần nay, sắp phát điên rồi."
Mingyu cười an ủi, "Thế này đi, qua tháng này, hết bận, chúng ta nghỉ Tết sớm, nghỉ Tết thêm hẳn một tuần."
Lúc này hai người kia mới miễn cưỡng lấy lại tinh thần, lục tục ngồi dậy ăn đêm rồi làm việc tiếp.
_____________________
Lisa gần như bay ra khỏi công ty. Jungkook giữ lấy thân hình đang lao ra của cô, nhíu mày nói: "Hơn một giờ rồi đấy."
Lisa tựa hẳn vào vai anh, "Em chẳng còn sức mắng sếp nữa rồi, anh cõng em về nhà đi..."
Jungkook thở dài khom người cõng cô, ước lượng một chút rổi tự lẩm bẩm, "Chết tiệt, lại gầy đi rồi."
Lisa thều thào: "Nhà khoa học à, em nghe thấy anh chửi bậy rồi đấy."
"Em bám chắc vào, nhắm mắt ngủ đi." Jungkook bực bội nói.
"Ừm..." Lisa rất nghe lời. Anh cõng cô đi từng bước, từng bước, cảm giác giống như đang ru vậy, thế là Lisa chìm vào giấc ngủ say.
Mingyu kéo mành cửa sổ, thở dài rồi quay người, không ngờ khuôn mặt đầy oán hận của Jisoo đang kề sát khiến cậu ta giật mình sợ hãi. Cậu ta vuốt ngực, nói: "Kim Jisoo, cô định dọa chết tôi đấy à?"
Jisoo không có biểu cảm gì, chậm rãi buông từng từ, "Là do tự anh nhìn trộm người ta đưa đón tình tứ, tới mức nhập tâm quá nên mới không phát hiện ra tôi."
Mingyu ai oán: "Không phải cô cứ nằng nặc đòi về nhà à, sao còn chưa đi?"
Jisoo chậm rãi nói: "Tốt xấu gì tôi cũng là một cô gái, khuya thế này rồi, anh lại có xe, đưa tôi về chắc cũng không coi là quá đáng chứ?"
"Thế trước kia mỗi lần tăng ca cô về kiểu gì?"
Mặt Jisoo không biến sắc, thong thả nói: "Gọi xe."
"Thế thì bây giờ cũng gọi xe về là được rồi."
Jisoo giữ nguyên tốc độ nói chuyện: "Đắt lắm. Hay anh thanh toán cho tôi?"
Mingyu cầm chìa khóa trên bàn, nói: "Biết rồi, tôi đưa cô về."
"Cảm ơn."
Mingyu nghiêm túc nhìn cô nàng, "Kim Jisoo, cô làm ơn đừng có trưng ra cái khuôn mặt như xác chết sau núi ấy có được không?"
Mặt Jisoo vẫn không biến sắc, giọng nói chậm rãi hơn, "Chịu thôi, tôi có một ông chủ vô lương tâm, mệt tới nỗi chẳng có nổi biểu cảm nữa rồi."
Mingyu như thể nuốt phải ruồi bọ, "Tôi sai rồi."
Hết mùa làm ăn, Lisa cùng Jisoo vui vẻ tận hưởng kỳ nghỉ phép.
Lisa ở lì trong nhà nguyên một ngày. Hôm đó, Jungkook hầu hạ cô không khác gì hầu hạ Lão Phật Gia, sau đó, tới buổi tối, anh thản nhiên buông một câu thông báo, "Anh nói với mẹ anh rồi, ngày kia chúng ta sẽ về."
"Chúng... chúng... chúng ta?" Lisa hễ cứ kích động là bắt đầu lắp bắp.
Jungkook nhìn cô bằng ánh mắt kỳ quặc, "Có phải em chưa từng gặp bố mẹ anh đâu, kinh hãi như thế làm gì?"
Lisa gấp tới mức xoay mòng mòng, líu ríu nói: "Khác nhau mà, khác nhau mà, lần này khác mà..."
Jungkook bị cô lải nhải nhức cả đầu, "Em căng thẳng gì chứ?"
Lisa khóc không ra nước mắt, "Em cũng chẳng biết em đang căng thẳng gì nữa..."
Jungkook nhún vai, "Tùy em thôi, cho dù em căng thẳng cũng phải đi, không căng thẳng vẫn phải đi. Anh đã nói với họ rồi."
Hai ngày sau, Lisa bị Jungkook áp tải lên máy bay. Lúc máy bay hạ cánh xuống Busan, Lisa lạnh tới nỗi chỉ muốn đứng một chỗ quay vòng tròn. Jungkook đứng bên cạnh cười, "Đã bảo quê anh lạnh lắm, em phải mặc nhiều vào mà em không chịu nghe."
Lisa mặc một bộ váy liền màu trắng ngà, tất chân màu đen và đi boots màu nâu, trông vô cùng trẻ trung đáng yêu. Mặc dù phong cách ăn mặc này bị Jungkook nhận xét là: Liều mạng già để níu kéo chiếc đuôi của tuổi thanh xuân, nhưng cô vẫn một lòng tin tưởng rằng phong cách này có thể lấy được ấn tượng tốt đẹp trong mắt bố mẹ anh, nhất là một người nghiêm nghị, cổ điển như bố của Jungkook, phải để ông thấy thế nào mới là sức sống của tuổi trẻ.
Lisa không ngờ còn chưa gặp được bố mẹ của Jungkook, cô đã sắp đóng băng đến nơi rồi. Một người lớn lên ở Thái Lan như cô không sao tưởng tượng được cảm giác lạnh lẽo này, cái lạnh phát ra từ tận xương cốt. Cô đưa mắt nhìn xung quanh, cảm thấy mình cứ như người bị đóng băng đột ngột vậy.
Ban đầu Jungkook còn cười nhạo cô, sau đó anh thấy cô lạnh đến nỗi phản ứng cũng chậm chạp mất vài phần thì ôm lấy cô, để cô chui vào trong áo khoác của mình, "Có đến mức như thế không? Lên xe sẽ không lạnh nữa, mẹ anh đã bảo tài xế tới đón chúng ta rồi."
Lisa muốn hỏi vì sao tài xế vẫn chưa tới, nhưng môi đang run lập cập, đành vùi mặt vào trong lồng ngực ấm áp của Jungkook, hai tay ôm chặt lấy eo của anh.
Jungkook cười rung bả vai, giọng nói lọt vào tai Lisa chỉ là những tiếng "ong ong" không rõ ràng. Anh nói: "LaLisa, hóa ra mấy trò của em cần phải có không khí lạnh mới trị được."
Tới nhà Jungkook, Lisa cứ tưởng bố mẹ anh đã chờ hai người từ lâu rổi, không ngờ chỉ có một người giúp việc là dì Han đợi ở cửa.
Lisa vừa húp canh gừng do dì Han chu đáo chuẩn bị, vừa đánh giá nhà của Jungkook, vô cùng lớn, vô cùng sang trọng, nguy nga, là một ngôi biệt thự riêng biệt, nhưng hình như chẳng có chút hơi người.
Canh gừng nóng hổi giúp Lisa lấy lại cảm giác ở đầu lưỡi, cô nói: "Nhà anh lạnh lẽo quá."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro