chương 2 (p3)
Không có thời gian để phí. Tôi đứng dậy.
.
Có một viên ngọc màu đỏ. Được trang trí như một mặt dây chuyền
>để đó
>lụm
.
.
Tôi chọn lụm. Rồi sau đó biến thẳng về nhà
.
Một lát sau
.
-hahh..hahh..về đến rồi..
.
.
Tôi dùng sức để chạy thẳng về nhà
.
.
.
Dùng tay đẩy cửa ra. Bên trong vẫn là căn nhà của gia đình Emiya như mọi ngày
.
Tôi bước vào
.
-May mà miệng vết thương không mở ra. Nếu không thì nguy
.
.
Trong nhà không có gì bất thường. Đúng hơn là không có gì ở nhà cả. Fuji-nee và Sakura cũng không... May là họ không có ở đây...
.
.
Tôi nằm xuống sàn nhà. Giờ là 8h tối. Và tôi đang ở trong phòng.
.
-Bình tĩnh nào. Hắn sẽ đến vào bất cứ lúc nào. Cần chuẩn bị thật kĩ thôi...
.
.
Đúng lúc đó. Tay tôi nắm lại. Hình ảnh trong đầu tôi thay đổi.
.
.
Tiếng gió thổi vào tai tôi
.
Tôi nhìn về hướng của ngọn gió
Hình ảnh về một bầu trời xanh. Ngay phía trên đống đổ nát. Nơi đó có một chiến binh đang đứng thẳng người, tay nắm một ngọn giáo. Quay lưng về phía tôi
.
.
Ngọn gió to lớn đó như bị chặn lại hoàn toàn bởi một thân hình đồ sộ
.
.
Anh ta to lớn, dữ tợn nhưng cũng có phần mềm yếu...như một chú chó giữ cửa...
.
Chỉ nhìn thôi cũng đã thấy sự đau khổ mà anh đã trải qua. Và giờ cái cơ thể đó. Linh hồn đó không còn cảm thấy gì nữa.
.
.
Ngọn giáo anh ta đang mang chứa sự đau khổ đen tối. Thứ đã gọn gàng lấy đi mạng sống của 2 người quan trọng trong đời anh. Biết thế, nhưng anh vẫn nắm chặt nó trong tay. Cây thương nguyền rủa. Geá bolg.
.
.
-trace...
Cây thương màu đỏ như máu. Luôn ngắm vào tim. Bị nó ngắm vào là không thể thoát khỏi cái chết
-ON!!!
.
.
NGỌN GIÁO ĐÓ! TÔI SẼ CÓ NÓ!
.

.
Tôi sẽ cầm nó trong tay và chống lại kẻ thù của tôi. Tôi không thể chết ở đây được. Tiến lên nào!!!
.
.
-Kết cấu cơ bản...xác định!

.
Hình ảnh bắt đầu rõ hơn. Các mạnh ma lực đang nhảy múa điên cuồng trong mọi mạch máu của tôi
.
-...Chất liệu kĩ thuật...xác định

Các cơn đau bắt đầu xuất hiện hiện. Dù quá trình sử dụng có hoàn hảo đến đâu. Nó vẫn là ma thuật. Mà ma thuật nếu xài vượt quá khả năng của bản thân thì không bao giờ mang lại cái gì tốt đẹp cả
.
.
-Kết cấu ma lực...arrrrr!!!!
.
.
Khác với các projection trước đây. Cái này là một noble phantasm. Không thể nào mà tôi có thể tạo ra một bản mạnh ngang với bản gốc được.
Cơn đau có thể làm gián đoạn nên tôi lờ nó đi.
-...Xác định...

-grr...hình thể...t...ổng...qua...n..
Các cơn đau lan ra khắp cơ thể. Mặc cho tôi cố lờ nó đi
.
-...X...ÁC...ĐỊNH!!!

Và bước cuối cùng!!!


-AAAAAARRRR!!!!!!!!!!

-...hahh...hahh...thành công rồi...?
Đúng vậy. Bằng cách nào đó mà đống ma lực đầu ra của tôi lại đủ để giữ cho ngọn giáo này thành hình...
Lúc trước. Mỗi lần muốn thực hiện ma thuật thì tôi lại mở một mạch ma thuật tạm thời ( đồng thời là đây thần kinh của tôi). Việc này rất nguy hiểm vì khó thực hiện và khi thất bại thì sẽ chết ngay lập tức. Và không thể làm những việc phức tạp với chúng được. Nhưng sau này tôi đã mở ra cả 27 mạch ma thuật này. Không thể tin được là tôi lại có đến ngần này mạch. Vì được mở sớm và luyện tập đúng cách. Tôi bằng cách nào đó có thể hoàn thành được các projection phức tạp
.
*reng*
Tôi mở mắt ra...
-Đến rồi
Đến rồi. Kẻ địch.... Chiến đấu nào
.
.
Dựa lưng vào tường. Toàn thân thả lỏng. Không để lỡ bất kì khoảnh khắc nào cả.
Khi thời điểm đến. Tôi sẽ phản công
Đầu tiên cần phải tấn công bất ngờ. Yếu tố bất ngờ sẽ quyết định trận đấu sẽ hướng theo chiều nào
.
-hự!
*Vụt*
Tôi thấy một bóng đen. Lao xuống từ trần nhà.
Dồn nhiều mana hơn nữa vào đỉnh giáo. Tôi hướng ngọn giáo về phía bóng đen đó
.
0.2 giây
.
Bóng đen dần hiện rõ ra. Một màu xanh đậm. Ánh mắt đỏ rực như một con sói săn mồi. Cái màu đỏ đó cũng nằm ngay trên hai bàn tay của nó
.
0.5 giây
Hai ánh mắt chạm nhau
Tôi cường hóa chân trái, mắt trái và tay phải với ma lực
Tôi không có thừa mana nên nhiêu đó là quá đủ rồi
.
0.7 giây
Tôi nghiêng qua bên phải một ít để tránh đòn tấn công với tốc độ cao.
1 giây
Ngọn giáo trong tay tôi như thể đợi cho đến thời khắc này. Theo cánh tay tôi đi thẳng lên như một viên đạn được bắn với góc 90° thẳng lên trời
KENGGG
Trúng không? Câu hỏi được đặt ra trước cả khi tôi đẩy cây giáo lên. Tất cả diễn ra quá nhanh. Chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi mà lại diễn ra nhiều sự kiện như thế.
Quay lại câu hỏi trước. Câu trả lời là...không
.
1.4 giây
.
Hắn đã chặn được đòn tấn công của tôi dù nó đã được chuẩn bị cẩn thận...chưa! Vẫn còn
.
1.8 giây
.
Chỉ một giây. Trễ là mình chết.
.
-HAAAAAAAAA!!!!!!
2 giây
tôi dùng hết sức. Tuy dù đã chặn được nhưng hắn vẫn còn ở trên không. Tôi đập đỉnh ngọn giáo cũng là nơi vừa va chạm, xuống theo hình vòng cung. Hướng về cửa vách ngăn với phòng kế bên.
*vù...*
*soạt*
Cái bóng đen văng vào trong cánh cửa giấy
.
Đúng lúc đó. Tôi dồn hết mana còn lại vào chân. Cấp tốc lao ra cửa phòng.
*xoạt*
*xoảng*
Đà của cú nhảy làm tôi đi xuyên qua cánh cửa gỗ mỏng. Qua hành lang rồi xuyên qua tấm cửa kính bên mặt trong của căn nhà.
-Hự!!
Tôi đứng dậy. Bước chân tiếp theo sẽ đáp ngay ở giữa sân. Tôi sẽ có đủ khoảng trống để chiến đấu.
*Bịch*
Tôi giờ đang ở giữa sân sau nhà. Giờ thì tôi sẽ chặn mọi đòn tấn công đến từ kẻ thù...
*vụt*
Trong căn phòng. Hắn ta dần hiện ra.
.
Tiếng bước chân...hắn đi từng bước một. Rồi đến đối diện tôi. Cả hai cách nhau 10m
.
Cả hai nhìn nhau...
.
.
.
Một khoảng im lặng. Rồi cũng bị phá bởi một bên.
.
.
-không ngờ cậu nhóc lại giỏi đến vậy. Khá khen cho một con người có thể làm được điều như cậu nhóc đấy.!
-Ngươi là ai...
Tên đó trơ mắt nhìn tôi.
-... Đừng trêu ta. Thứ nhóc đang cầm trong tay đã nói lên tất cả rồi.
Hắn nói với giọng nhẹ nhàng. Trầm và có chút tức giận
.
-À thì...ta không hỏi tên ngươi hay gì...ta hỏi ngươi là cái gì và tại sao lại tấn công ta thôi?...
.
.
.
Tôi cố gắng kéo dài thời gian hết sức có thể để cho tôi kịp củng cố hình dạng cho ngọn giáo lại. Sau cú va khi nãy, nó đã bị cong nhẹ.
.
.
-Nếu ngươi không biết gì từ đầu thì nó hơi khó để giải thích. Thôi thì ngươi sắp chết rồi nên cũng chẳng cần phải giải thích làm gì.
.
.
Hắn ta nói với một giọng vui vẻ...nhưng cũng đầy sát khí trong đấy. Tay trái tôi nắm chặt không rời cái khả năng sống sót duy nhất này.
.
.
.
-Ngươi không thấy bất ngờ vì ta đang cầm vũ khí của ngươi trên tay sao?
.
.
"Ha!" tên đó bật cười một tiếng rồi gật đầu vài cái
.
.
-Có chứ. Chỉ nhìn vào thì hẳn không thể nhận ra được. Nhưng ta. Người đã gắn bó với ngọn giáo này hơn ai hết. Không thể không nhận ra sự khác biệt được.
.
.
Khác biệt? Tôi tự hỏi sự khác biệt đó là gì.
-...vậy...tiếp tục?
Tôi yêu cầu tiếp tục trận đấu. Không phải tôi bị ngu hay gì. Nhưng tôi muốn thử xem cái "khác biệt" mà hắn vừa nói là như thế nào
.
.
-hah...Ta rất có hứng thú với nhóc đấy biết không? Nhưng tiếc là Master của ta đã ra lệnh rồi. Dù ngươi đã nhận ra danh tính của ta. Miễn là ta chưa giải phóng Noble phantasm thì vẫn chưa thể về được. Tiếc cho nhóc. Ừ, tiếp tục nào.
Hắn thở dài. Mệnh lệnh mà Master của hắn đưa ra hẳn là "nếu buộc phải dùng đến Noble phantasm thì phải rút lui ngay" hoặc tương tự.
.
.
Tôi im lặng.
"Vùuuụt"
Tôi lao đến. Trong tư thế cúi người. Tôi cầm cây giáo ngang hông. Tiếp theo tôi sẽ ra một đòn chém. Tôi không đủ mana để cường hóa cơ thể. Và ngọn giáo này sẽ biến mất ngay trong vòng 4-6 phút nữa. Tôi cần phải nhanh lên
.
.
-HAaaaaAaaaAaAAAAaAa..!!!!!!
(Sr tuy nói là dài nhưng chỉ đến được đây thôi. Sr anh em)
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro