CHAP 3
Jeongguk rủa thầm khi đang chật vật cởi bỏ chiếc quần jean bó khốn nạn mà Jimin bắt cậu phải mặc. Cậu đang cân nhắc việc đốt chiếc quần ngu ngốc này thành tro vì ít nhất nó có thể mang lại cho cậu một niềm vui nào đó.
Và tất cả những điều này sẽ dễ dàng hơn, thực sự, nếu Jimin không bắt cậu thay đồ trong xe. Họ có thể về nhà trước, Jeongguk thậm chí sẽ giặt quần áo của anh thật thơm tho trước khi trả lại, nhưng Jimin thì lại 'say no', anh ta muốn bộ đồ ngay bây giờ.
Thật không công bằng, sao anh ta có thể cởi bộ đồ dễ dàng đến vậy.
Tự càu nhàu với bản thân, Jeongguk tựa cằm vào vô lăng và ngắm nhìn những ngôi sao trong giây lát.
À, thế giới này ghét mình.
"Được rồi, Brocks vừa gửi cho tôi dữ liệu", Jimin nói từ ghế phụ, hoàn toàn không để ý đến màn thay đồ chậm chạm của Jeongguk. "Tôi sẽ chuyển mọi thứ sang USB"
Khi họ ra khỏi công ty và quay lại xe của Jeongguk, Jimin đã gọi cho một trong những đồng nghiệp của mình để giải mã dữ liệu họ vừa lấy được từ thẻ SIM. Vì Jimin dự kiến sẽ trả lại toàn bộ thiết bị cho trụ sở vào sáng mai, nên việc chuyển dữ liệu vào ổ cứng phải được thực hiện càng nhanh càng tốt. Và theo anh, họ luôn có một bộ phận để làm nhiệm vụ này.
"Chả người đàn ông Hàn Quốc nào để cái tên Brocks cả", Jeongguk nhận xét, cuối cùng cũng có thể cởi chiếc quần bó đáng nguyền rủa ra khỏi mắt cá chân và ném chúng ra băng ghế sau.
"Ai nói Brocks là người Hàn Quốc? Hay là đàn ông?" Jimin nhướn mày một cách đầy thách thức, và Jeongguk muốn đấm vào mặt anh ta...bằng đôi môi mình.
"Chà, đó vẫn là cái tên kì quặc"
Jimin đảo mắt, "Đó là bí danh, đồ ngốc"
Điều này kích thích sự quan tâm của Jeongguk. Vì một lý do nào đó mà cậu chẳng hề quan tâm đến mấy biệt danh nhảm nhí, nhưng giờ khi Jimin đề cập đến, cậu lại thấy thích thú đến lạ kỳ. "Vậy anh cũng có hả?"
"Tất nhiên là tôi có. Tôi sẽ không đi làm những việc bất hợp pháp với tên của mình. Cậu nghĩ tôi ngốc như cậu sao?"
"Nó là gì?" Jeongguk nhếch mép khi Jimin kiên quyết giữ kín môi mình, tỏ vẻ không quan tâm. Cậu nghiêng người sang phía bên ghế phụ, trong giây lát đã quên mất bản thân không mặc quần để trêu chọc Jimin. "Sao vậy? Nó xấu hổ lắm à? Đến mức anh không dám nói với tôi?"
"Cậu thật đáng ghét"
"Vậy thì sao? Để tôi đoán xem, tên gì đó liên quan đến Edna Mode? Anh biết đúng không, trong Gia đình siêu nhân ấy? Vì anh, anh đó, phiền phức, bé xíu, già và là mối đe doạ với tôi"
*Edna Mode là người thiết kế thời trang trong Gia đình siêu nhân, ảnh mình để trên đầu chap*
Trong một khoảnh khắc, trông Jimin có vẻ sẽ thẳng tay chặt đi cậu em của Jeongguk, và cậu đang cân nhắc giữa việc bỏ chạy quanh khu phố với tình trạng bán khoả thân nếu muốn giữ cây gậy của mình toàn vẹn, nhưng cậu cũng muốn Jimin phá hỏng mình, vì vậy cậu không thể chắc lựa chọn tốt nhất là gì. Nhưng thay vì dùng dao đuổi theo thằng em thân thiết của Jeongguk, anh lại ném quần áo vào mặt cậu.
"Tôi không nói chuyện với cậu, Jeon. Mặc quần áo"
"Èo", Jeongguk bĩu môi.
Cậu quay trở lại vật lộn với đống quần áo còn Jimin đặt máy tính lên trên bảng táp lô, đợi nó chuyển các tập tin trong khi dỡ các thiết bị khỏi túi áo gió và cẩn thận cất vào trong chiếp cặp đen mà anh đã để trên xe Jeongguk trước đó.
Rõ ràng là Jeongguk đã mất quá nhiều thời gian, bởi vì Jimin đang bắt đầu mất dần kiên nhẫn ở bên cạnh, không ngừng gõ ngón tay xuống đầu gối mình. Nhưng Jeongguk chẳng quan tâm đâu, đáng lẽ đồ cáu kỉnh đấy phải cho cậu thay đồ ở nhà. Lỗi của Jimin cả.
"Cậu đã xong chưa hay cần tôi mặc giúp quần áo?"
Không cần suy nghĩ, Jeongguk trả lời luôn, "Tôi nghĩ sẽ tốt hơn nếu anh giúp tôi cởi quần áo"
Jimin đứng người trong một vài giây, nhìn vào cậu với đôi môi hé mở. Từ từ, khoé miệng anh bắt đầu cong lên, không ngờ những lời đó lại phát ra từ Jeongguk.
Jeongguk cũng sốc.
Ngọn lửa bùng cháy trên má không là gì so với ngọn lửa đang bắt đầu sôi sục trong ruột, và cậu suýt hét lên khi anh nhướn lại gần. Jeongguk đã nghĩ rằng Jimin sẽ hôn mình, nhưng anh ấy chỉ nghiêng đầu sát bên má của cậu và thổi một luồng khí nhẹ vào tai khiến Jeongguk rùng mình từ ngón chân lên đến tai.
“Có lẽ tôi sẽ mê cậu. Còn phải tùy vào những gì cậu định làm sau đó", anh thì thầm với tông giọng trầm, và Jeongguk ghét cách nó khiến cậu trở nên thèm muốn nhiều hơn.
Cứ như thể Chúa trời đang chơi The Sims ngày hôm nay và Jeongguk chính là nhân vật tội nghiệp mà Ngài đã quyết định hành hạ. Bởi vì ngay lúc này, dạ dày của Jeongguk chọn phát ra âm thanh cá voi chết lớn nhất trong lịch sử loài người và chưa bao giờ cậu đau khổ như bây giờ.
*The Sims: trò chơi mô phỏng cuộc sống*
Jimin cười thẳng vào mặt Jeongguk, quay lại chỗ ngồi với nụ cười toe toét trong khi cậu đưa tay ôm mặt. "Có vẻ như chúng ta cần phải dừng đâu đó trước khi về nhà."
Ramen lúc hai giờ sáng luôn ngon hơn bình thường vì một lý do nào đó. Đó cũng chính xác là lý do tại sao Jeongguk muốn không lãng phí thời gian và nuốt chửng thức ăn của mình ngay khi Jimin vừa đặt cốc mì xuống trước mặt cậu.
Những tiếng xì xụp ồn ào vang lên khắp cửa hàng tiện lợi mà họ đang ngồi, và Jeongguk rên rỉ dữ dội sau ba lần cắn đầu tiên. Thực sự không có gì tuyệt vời hơn khi ăn ramen vào giữa đêm.
Jeongguk cứ nghĩ Jimin sẽ im lặng ăn bên cạnh mình, nhưng trước sự ngạc nhiên của cậu, anh điệp viên cũng ồn ào không kém và cũng rên lên một tiếng đầy thỏa mãn khi anh ấy nhai miếng ăn của mình. Jeongguk cười một mình, không hiểu sao lại vui đến kỳ lạ khi nhìn thấy biểu cảm này của anh, và cậu lại cắn một miếng lớn khác.
Cửa hàng có mỗi hai người và một thằng nhóc thu ngân chán nản dựa vào quầy trong khi đang chơi điện thoại, thậm chí còn không thèm giả vờ làm một nhân viên tử tế vào giờ này. Jeongguk không trách cậu nhóc. Khi còn bé, cậu luôn nghĩ rằng những người làm ở cửa hàng tiện lợi sẽ chết một mình, ở đó, một nơi cô đơn lạnh lẽo.
Đường phố bên ngoài cũng vắng tanh như trong này, để dành cho vài con mèo hoang láng lượn và những ánh đèn đường chập chờn đầy ám ảnh, mọi thứ trông như đã chết. Jeongguk vô hồn nhìn ra cửa sổ, ngắm rõ một đêm điên cuồng mà cậu sắp bỏ lại sau lưng.
Cậu chưa bao giờ tưởng tượng mình sẽ leo tận năm tầng của một toà nhà chọc trời, đột nhập vào đó, phá két an toàn, suýt nữa bị bảo vệ bắt và ôm ấp cộng sự của mình trong tủ sắt chỉ trong hai tiếng. Cậu vẫn không thể tin rằng mình đã làm được điều đó. Mà không bị bắt!
Và đó là một điều kỳ diệu khi xét đến chuỗi ngày tầm thường của Jeongguk.
Jeongguk cảm thấy mãn nguyện, ngồi ngay đây, trong một cửa hàng tiện lợi ở một khu phố xa lạ, ăn ramen lúc hai giờ sáng. Mặc dù Jeongguk không thừa nhận đâu, nhưng cậu cảm thấy hơi thích anh cộng sự này rồi.
Có gì đó đang thay đổi giữa họ. Mặc dù họ vẫn còn cãi nhau, nhưng đã đỡ sắc cạnh hơn trước. Jimin đang dần coi trọng cậu, điều mà anh ấy đã thiếu trước khi họ đi vào toà nhà đó. Jeongguk không chắc mình đã làm gì để có được sự tin tưởng của anh điệp viên, nhưng rõ ràng cậu đã làm được. Và Jimin cũng thế. Sau khi quan sát anh làm việc, cậu cũng đã có cách nhìn khác. Anh ấy không phải loại người tệ hại như cậu từng nghĩ.
Tuy nhiên, Jimin vẫn là một tên khốn và cậu không nghĩ điều đó sẽ thay đổi đâu.
Thứ gì đó đang lăn trên bàn kéo Jeongguk ra khỏi dòng suy nghĩ, cậu hướng mắt tới quả trứng luộc mà Jimin vừa lăn về phía mình. Cậu háo hức cầm lấy, gõ gõ vài cái để vỏ nứt và nhanh chóng bóc nó ra.
"Lòng trắng hay lòng đỏ?" Cậu hỏi, hoàn toàn ngẫu nhiên.
Jimin gần như bị mắc nghẹn với đống mì ramen sau khi nghe xong, "Jeon Jeongguk, cậu đang hỏi tôi muốn món trứng buổi sáng của tôi thế nào à?"
*Đây là một câu tán tỉnh, ý nói hai người sẽ ở qua đêm với nhau đến sáng hôm sau*
Đôi má Jeongguk ngay lập tức bốc hoả, bắt đầu khua tay múa chân một cách điên cuồng, "Không! Không phải như vậy! Tôi chỉ tò mò thôi!"
Một nụ cười lén lút thoáng qua trên gương mặt của Jimin. Và khi biết rằng Jimin lại vừa trêu mình, Jeongguk nghĩ bản thân thực sự cần phải luyện khuôn mặt mình thật lạnh lùng, nếu không người đàn ông này sẽ vẫn tiếp tục trêu đùa cậu không ngừng.
Jimin nhanh chóng hạ cốc mì xuống bàn, bặm môi để thưởng thức chút dư vị còn sót lại sau khi vừa xử lý một cách no nê. "Lòng đỏ trứng". Cuối cùng thì anh cũng trả lời, chống khuỷu tay xuống bàn và đặt cằm lên bàn tay mình, anh nghiêng đầu nhìn Jeongguk cẩn thận bóc trứng. "Lòng trắng ăn như cao su ấy. Cậu thì sao?"
"Tôi thường chỉ ăn lòng trắng", Jeongguk nói, nhẹ nhàng tách quả trứng và lấy lòng đỏ ra bằng đũa. Cậu lặng lẽ đặt nó lên bên nắp cốc mì của Jimin, cố gắng tỏ ra thật ngầu và phớt lờ đi cái nhìn của anh dành cho mình. "Lòng trắng là protein và nó rất tốt cho cơ bắp, vậy nên tôi đâu cần lòng đỏ"
Bất chấp cái nhìn kì quái, Jimin vẫn gắp quả trứng lên và cho vào miệng. Nó mang lại cho Jeongguk một cảm giác thoả mãn kỳ lạ mà cậu không muốn thừa nhận.
"Tôi không thích tập luyện lắm. Ít nhất cũng không muốn như một cỗ máy cơ bắp trong phòng tập"
"Hm? Hay anh sợ các khớp của mình sẽ đau nhức?" Jeongguk trêu chọc, cười toe toét khi thấy Jimin cau có với mình.
"Cậu biết tôi cũng không thực sự già mà? Tôi mới hai chín..."
Không phải Jeongguk không biết điều đó. Cậu sẽ không đột nhập vào máy tính của sếp tại phòng làm việc và xem qua hồ sơ của Jimin mà không để làm gì. Nhưng chỉ là do cậu lo lắng về công việc sắp tới mà thôi.
Có lẽ Jimin nên đưa ra một câu trả lời thích hợp thấy vì "Tùy cậu" mỗi khi Jeongguk hỏi ý kiến của anh về cách giải quyết nhiệm vụ.
"À, có khi là do anh cứ gọi tôi là nhóc đấy, Chú à. Hoặc có thể do khớp anh đau thật, ai biết được"
Jimin đảo mắt, nhổm người định bóp mũi Jeongguk nhưng cậu dễ dàng tránh được. "Gọi tôi là Hyung, đồ nhãi ranh"
"Ahh, tôi nghĩ chúng ta chưa đủ thân để làm điều đó", cậu ngâm nga, nhanh chóng né được một cái đánh khác từ Jimin. Jeongguk cười một cách đắc chí cho đến khi Jimin nắm được tai cậu và kéo mạnh, khiến cậu hét lên.
"Cậu đang khiến tôi nghĩ rằng cậu muốn bị đánh đòn đấy"
"Chú!" Cậu giả vờ kêu lên với đôi má bỏng rát.
Jimin giận dỗi buông tai Jeongguk, dùng lòng bàn tay đẩy mặt cậu ra, và Jeongguk nhìn thấy nụ cười nhỏ mà anh cố giấu sau lon bia của mình. Anh ấy có một nụ cười rất đẹp, nó khiến cậu tự hỏi đến bao giờ mới có thể thực sự nhìn thấy nụ cười của anh ấy.
Trong khi nhấm nháp lon nước của mình, Jeongguk cẩn thận quan sát Jimin, hy vọng rằng anh không nhận ra. Có điều gì đó ở Jimin rất hấp dẫn, chỉ cần Jeongguk để ý thêm một chút, anh lại bộc lộ ra nhiều khía cạnh mới. Ngay từ đầu Jimin đã là một người bí ẩn. Cậu không chắc chính xác công việc của Jimin là gì, còn Jimin thì không chia sẻ, anh ấy vốn khép kín. Đó cũng có thể là lý do tại sao anh luôn che giấu nụ cười của mình, hoặc ép chúng xuống, giống như anh không muốn thể hiện những cảm xúc một cách sâu sắc hơn, như thể anh sợ Jeongguk sẽ sử dụng chúng để chống lại mình.
Hoặc có thể đó là tính cách của anh, nhưng Jeongguk không đề cao lý do này. Cậu tin rằng, phải cảm nhận Jimin nhiều hơn là một cái chạm mắt, và cậu muốn ở lại, muốn gần gũi với anh hơn để xem liệu mình có đúng.
Nhưng trước tiên, họ có một trường hợp cần phải giải quyết.
"Vậy kế hoạch bây giờ là gì?" Jeongguk hỏi trong khi đang thu dọn rác trên bàn, nhét mọi thứ vào cốc Ramen rỗng của mình.
Jimin lại nhướn mày một cách đáng nguyền rủa, "Không ngờ cậu lại muốn tiếp tục việc dang dở vừa nãy đấy"
Phải rồi. Jeongguk đã quên đi câu nói xấu hổ của cậu khi ở trên xe, nhưng Jimin thì không dễ dàng bỏ qua như vậy.
"Ý tôi là kiểm tra dữ liệu, Chú à"
"Chúng ta không làm điều đó tối nay"
Cái gì?
"Ý anh là chúng ta không làm điều đó tối nay?" Jeongguk cau có quay về phía Jimin, "Tôi thực sự đã leo lên một toà nhà chết tiệt chỉ để lấy thông tin. Anh đâu có nói tôi không được phép biết"
Nhưng Jimin không dễ bị thuyết phục. Trên thực tế, anh ta tự phụ đến mức ngay cả khi Jeongguk có tranh luận đàng hoàng, anh vẫn sẽ nói không chỉ vì anh ta quá cứng đầu để thay đổi quyết định của mình. Và Jeongguk biết điều này, họ đã có những cuộc tranh cãi cả tuần trời chỉ vì mấy lý do vớ vẩn.
Giờ thì cậu đang hy vọng mọi thứ sẽ khác.
"Sẽ ổn thôi", Jimin nói, uống cạn ít bia còn lại.
Jeongguk chế giễu, "Đừng đánh giá thấp ông ta, ông ta đang sở hữu cả một tập đoàn lớn đấy"
"Đúng. Nhưng tôi thích giấc ngủ hơn công việc của mình. Tôi sẽ không phiền nếu có thể nằm dài trên giường cả ngày mai như thường lệ. Nhưng vì tôi là một thám tử tầm thường nên trông tôi phải thật đoan trang. Chúng ta sẽ xem xét nó vào ngày mai"
Lon bia xoay tròn trên bàn, âm thanh rỗng tuếch do tác động của mặt gỗ vang lên, đập vào tai Jeongguk. Cậu ghen tị vì Jimin được uống một lon bia, đặc quyền khi không phải lái xe, nhưng đồng thời cậu cũng vui vì có một cái cớ để không phải uống. Jeongguk rất dễ say, và cậu cảm thấy được bộ não của mình cho rằng việc để Jimin nhảy sexy trên đùi của mình khi cậu uống một giọt rượu là ý kiến không tồi.
Tuy nhiên, không phải lúc này.
"Có vấn đề gì khi tôi nhìn nó?" Jeongguk hỏi, bắt đầu khó chịu, "Anh có thể về nhà lúc tôi đang xem mà"
Tại sao người đàn ông này cứ kiên quyết phải để ngày mai? Anh ta muốn ngủ một giấc cũng được, nhưng Jeongguk chỉ muốn giải quyết cho xong vụ này. Họ đã lẵng phí quá nhiều thời gian để đi rón rén xung quanh trong khi biết rõ thủ phạm là ai, cậu không muốn kéo dài thời gian thêm nữa.
"Sáu tiếng thì làm được gì?" Jimin hỏi vặn lại, "Nó sẽ không giúp được cậu bắt thủ phạm nhanh hơn, vậy nên hãy làm cậu bé ngoan và đợi đến sáng mai đi"
Jeongguk định phản bác lại điều gì đó, nhưng Jimin không thèm nghe. Anh chỉ đơn giản là cầm rác của họ và đứng dậy đi tìm một cái thùng, để lại một Jeongguk đang há miệng và một ngón tay trên không.
Nhưng Jeongguk sẽ không để Jimin có nó. Ngay sau khi anh rời đi để trả tiền cho một đồ uống khác, Jeongguk mở khóa áo khoác của điệp viên và rút USB từ túi bên trong. Anh cẩn thận nhét ổ vào túi quần mình, còn cẩn thận nhìn ra phía sau để chắc chắn rằng Jimin không nhìn thấy.
Jimin và cái vẻ đẹp chết tiệt khi đang ngủ của anh ta, cậu sẽ tìm ra điều mà Jeong Sangwoon đang che giấu. Đêm nay.
Anh sẽ phải trợn tròn mắt mà nhìn tôi.
Jeongguk đang bối rối. Bối rối và thất vọng.
Cái quái gì thế này?
Cậu không hề mong đợi thứ này sẽ xuất hiện trong USB.
Không có ảnh khoả thân, cảm ơn Chúa. Ít nhất Ngài cũng nhân từ với cậu.
Trước tình hình hiện tại, có một vài điều bỗng thoáng qua trong đầu Jeongguk về quá trình phá án. Họ đã có một vài đối tượng tình nghi trong danh sách, cho nên khi ông sếp của cậu đã chắc chắn Jeong Sangwoon là kẻ đứng sau vụ giết Lee Taewoo, thì Jeongguk vẫn luôn để mắt và tìm kiếm những khả năng khác. Một số điều đã quá dễ nhận biết, cậu không muốn đi sâu vào tìm hiểu trường hợp dẫn đến ngõ cụt, và nhận ra mình đã sai ngay từ đầu.
Tuy nhiên, trong suốt cuộc hành trình này, chưa một lần cậu ngừng nghi ngờ Jeong Sangwoon. Lee Yongpil? Đã nghĩ đến. Anh ta là con trai đầu lòng của Lee Taewoo và là người tiếp tục kế thừa sự nghiệp. Anh ta sẽ có được rất nhiều lợi ích từ việc giết cha mình, đặc biệt là những khoản nợ mà người đàn ông này đang gánh chịu. Nhưng khi chứng kiến anh ta bị suy sụp trong chuyến đi thăm thì họ dễ dàng loại ra khỏi danh sách. Jeongguk không mù quáng trước nỗi đau, cậu cảm nhận được nó.
Nhưng con trai út của Jeong Sangwoon? Chưa từng.
Cậu ta sẽ được lợi gì từ việc giết Lee Taewoo? Không phải tiền của ông ta và chắc chắn cũng không phải vị trí trong công ty. Theo như Jeongguk biết, Seungsoo thậm chí còn không phải là người thừa kế của DeLaLuxe. Cậu nhóc mới mười tám tuổi, còn chưa biết nộp đơn vào đại học nào. Và với hai người anh trai đều có bằng kinh doanh loại giỏi, cậu ta không có khả năng thừa kế công việc kinh doanh của cha mình. Giết Lee Taewoo không mang lại giá trị gì cả.
Trong khi Jeongguk nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, chủ yếu là vô số bức ảnh tự sướng của đứa nhóc nói trên, cậu tự hỏi liệu điều này có liên quan gì đến vụ án hiện tại. Nhưng những tập tin không nói dối. Bởi vì trong lịch sử đã xoá của chiếc điện thoại, là cuộc trò chuyện bằng văn bản giữa Seungsoo và Giám đốc điều hành đã qua đời của Lee Enterprises, cho cậu biết chính xác những gì cậu nhóc định làm với ông ta nếu ông ta không xuất hiện trước cuộc hẹn của họ. Văn bản được ghi lại trước hai tuần khi thi thể được tìm thấy, trùng với khoảnh thời gian tử vong mà pháp y đề cập.
Các bằng chứng phạm tội ở đó, rất kỳ lạ. Jeongguk rất thắc mắc tại sao Lee Taewoo không báo cho bất kì ai khi nhận được chúng. Tất cả những gì cậu có thể nghĩ được là do Seungsoo chắc chắn đã có thứ gì đó khiến CEO phải ngậm miệng.
Tất nhiên cũng sẽ có khả năng cậu ta không phải là thủ phạm, nhưng khi đó sẽ là ai? Tại sao Seungsoo lại phải đe doạ đối thủ của cha mình, dụ ông ta tới một nhà hoang vắng và không phải là thủ phạm? Jeong Sangwoon tịch thu điện thoại của con mình để tránh gây rắc rối, đó là một khả năng, nhưng tại sao phải giữ lại SIM? Sẽ khó khăn cho đội điều tra hơn nếu ông ta đốt cả cái điện thoại?
Giờ nghĩ lại, họ không hề tìm thấy điện thoại của Lee Taewoo. Ngay cả đội ngũ điều tra cũng không tìm ra nó, chắc chắn là đã bị phá hủy.
Vậy tại sao phải giữ cái này? Sangwoon thừa tiền mua cho con trai mình một cái điện thoại mới mà.
Dù Jeongguk có nghĩ đi nghĩ lại bao lần đi chăng nữa, thì cậu cũng không thể đưa ra một lời giải thích hợp lý nào. Sau khi xem qua máy tính thêm một giờ và không tìm thấy lịch sử nào giữa nạn nhân và con trai của nghi phạm nữa, cậu chỉ có thể đưa ra một kết luận.
Jeong Sangwoon đã bắt cậu nhóc làm điều đó. Không có cách nào khác. Tại sao lại phải làm bẩn tay con mình bằng một thứ kinh hoàng như vậy? Chỉ cần một thứ gì đó nhỏ nhặt thôi cũng có thể hủy hoại cuộc sống của cậu nhóc, chứ đừng nói là giết người.
Jeongguk vẫn mắc kẹt trong vòng lặp cũ. Bởi vì mặc dù cậu đang nắm giữ bằng chứng, thì cũng không thể sử dụng chúng để dụ Seungsoo thú nhận.
Trên thực tế, Jeongguk hoàn toàn không thể sử dụng thông tin này. Không có lời nói rõ ràng nào chỉ ra Jeong Seungsoo, hay ít nhất là chỉ ra cậu ta là nghi phạm. Họ không có lý do gì để nghi ngờ con trai út của Jeong Sangwoon, hoặc bất cứ những đứa con khác của ông ta. Cậu sẽ phải nghĩ ra một cái gì đó thực sự thông minh để làm cho nó sáng tỏ.
Nhưng làm thế mẹ nào để Jeongguk có thể dồn một đứa trẻ trong khi cậu còn chẳng thể nói cho nhóc biết tại sao mình nghi ngờ cậu ta?
Thật đau đầu!!!
Tiếng chuông cửa chói tai kéo Jeongguk ra khỏi dòng suy nghĩ miên man, cậu để máy tính xách tay xuống bàn sau khi vừa rút chiếc USB ra khỏi máy và nhét vào túi quần, đi ra mở cửa. Jeongguk không thể tin rằng cửa hàng pizza trên trung tâm vẫn giao đồ ăn lúc 4 giờ sáng, nhưng cậu sẽ không thắc mắc điều gì đâu. Vì giờ Jeongguk đang rất đói và một chiếc bánh pizza Hawaii chính là thứ cậu cần lúc này.
Với một tay cầm pizza, tay kia cầm điện thoại di động, Jeongguk đóng cửa lại. Cậu gửi một tin nhắn nhanh cho Taehyung, phàn nàn về việc muộn giờ làm và đau lưng, và quay trở lại nhà bếp. Cậu chắc chắn sẽ gửi thêm một bức ảnh tự sướng, chỉ vì đồng nghiệp của cậu ghét nó khi Jeongguk nhắn tin cho anh ấy vào lúc nửa đêm.
Jeongguk hy vọng rằng anh ấy đã quên để chế độ im lặng cho điện thoại mình.
Cậu khui một lon nước ngọt khác, vứt vài tờ tiền còn thừa vào túi quần khi chuẩn bị ngồi xuống ghế. Jeong Seungsoo trên màn hình lại nhìn cậu với một nụ cười xấu xa, làm phiền cậu thám tử bằng đôi mắt đờ đẫn như vô tội của mình.
Trông cậu nhóc không được vui, Jeongguk ghi chú trong khi tay còn lại mở hộp bánh pizza của mình.
Giống như một kẻ nghiện thuốc, cậu nghiêng đầu lại gần thức ăn của mình, hít sâu một hơi để cảm nhận mùi vị.
Pizza dứa.
Jeongguk chuẩn bị xâu xé miếng pizza đầu tiên như một con sư tử đói thì chuông cửa lại reo ầm lên. Cậu liếc nhìn miếng bánh pizza đang cầm trên tay và cánh cửa trong vài giây, rên rỉ trong sự đau đớn tuột cùng. Cậu nhanh chóng nhét một nửa miếng pizza vào miệng và nhai như một cái máy tốc độ trong khi bước vội ra phía cửa.
Có lẽ Jeongguk nên lo lắng khi có ai đó bấm chuông cửa vào lúc bốn giờ sáng – người nào đó không làm việc ở Pizza Prairie – nhưng cậu mệt mỏi tới mức không thèm bận tâm đến.
Cậu mở cửa, quyết định việc sẵn sàng chửi bới bất cứ ai làm phiền mình vào sáng sớm là một ý kiến tuyệt vời. Song, cậu suýt nữa mắc nghẹn thức ăn khi thấy Park Jimin đang đứng dựa vào bức tường đối diện.
Jeongguk thậm chí còn không thể phát ra một âm thanh bối rối nào trước khi Jimin đẩy mình ra khỏi bức tường và từ từ lại gần cánh cửa. Màu sắc u tối trong đôi mắt nhỏ của anh khiến Jeongguk bị mất cảnh giác. Một ngọn lửa bỗng nhen nhói trong họ, mãnh liệt đến mức cậu muốn nhìn đi nơi khác, nhưng lại không thể. Buông lỏng bản thân, cậu nhìn Jimin bước lại gần mình, cẩn thận đóng cánh cửa sau lưng.
Trong một khoảnh khắc, hai người họ chỉ im lặng nhìn nhau. Jeongguk vẫn đang ngậm miếng pizza trong miệng, còn Jimin thì bị bao vây bởi không khí lạnh lùng và đôi mắt rực lửa.
“Tôi đã thay đổi quyết định,” Jimin cuối cùng cũng nói. Giọng nói của anh nhẹ tênh, nhưng nó mang một sức mạnh tiềm ẩn và sự thống trị mà không cần phải tính đến.
Sau một lúc lâu, Jeongguk mới nhai hết được miếng bánh pizza của mình, chớp mắt một cách ngu ngốc với anh điệp viên. "Gì?"
Jimin nhanh chóng vòng lấy thắt lưng và kéo cậu lại gần hơn, đôi mắt quyến rũ nhìn chằm chằm vào linh hồn thứ hai của Jeongguk khi đôi môi của họ lướt qua nhau.
"Tôi không muốn ngủ."
Trước khi Jeongguk kịp xử lý được câu nói, cậu đã hôn lên môi Park Jimin. Dường như Jimin cũng đang mong đợi điều này, anh biến thế bị động thành chủ động, đẩy Jeongguk vào tường và áp sát người cậu. Một âm thanh rên rỉ vang lên trong cổ họng Jeongguk, ngay lập tức bị đôi môi nóng bỏng của Jimin nuốt xuống. Jeongguk cảm thấy như cả bầu trời rơi xuống trước mắt, khiến cậu loạng choạng, tay bám vào tường để đứng vững trên đôi chân mình.
Park Jimin đang hôn cậu.
Trên môi. Trong căn hộ của cậu.
Jeongguk không biết phải làm gì.
Jimin kéo cả hai ra khỏi nụ hôn, nhoẻn miệng cười tươi rói. Anh ấy nhìn lên với đôi mắt chứa đầy dục vọng khiến đầu gối Jeongguk như muốn khuỵu xuống.
"Hôn lại tôi đi", Jimin thì thầm dưới cằm cậu, đôi môi lướt quá xương quai hàm, "Tôi biết cậu muốn"
Và cứ như vậy, Jeongguk mất hết cả lý trí. Cậu ôm lấy khuôn mặt của Jimin bằng cả hai tay, kéo anh lại và môi họ chạm vào nhau. Jimin rên rỉ, đẩy nửa dưới của họ vào nhau một cách vô liêm sỉ.
Một nụ hôn bẩn thỉu, nó không giống như những gì Jeongguk từng trải qua. Ướt át và dơ bẩn, điều mà cậu chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ thích thú. Vậy mà cậu đang ở đây, ngấu nghiến Jimin như thể anh ấy là quả táo cuối cùng trên cái cây chết tiệt và cậu muốn nhiều hơn.
Jimin rà đầu lưỡi qua kẽ răng Jeongguk, đưa vào miệng cậu và rên rỉ một cách dâm đãng. Jimin mút nhẹ môi dưới của cậu, nhấm nháp chút da thịt trước khi rời đi. Anh ấy không rời xa, đủ để họ nhìn vào mắt nhau.
"Phòng ngủ", là tất cả những gì anh nói.
Họ tiếp tục nụ hôn khi trải bước vào phòng, va chạm với vô số đồ đạc của Jeongguk, và may mắn là họ tìm thấy giường của cậu sau vài lần cố gắng. Jimin không muốn lãng phí thời gian mà đẩy Jeongguk xuống nệm, trèo lên người cậu với một tầm nhìn hoàn hảo.
Những ngón tay nóng rực của Jimin lần xuống dưới lớp áo sơ mi, lả lướt trên da Jeongguk như thể anh đang đếm từng khung xương sườn của cậu. Jeongguk nhắm mắt lại, tận hưởng sự gợi cảm nóng bỏng của Jimin. Và trong khi Jeongguk cho anh điệp viên khám phá cơ thể mình, tâm trí cậu bắt đầu đi lang thang.
Nó như một giấc mơ thành hiện thực khi tay Jimin ôm lấy Jeongguk, miệng anh hôn lên từng dấu vết ẩm ướt trên làn da nóng rực. Trong những ngày qua, Jeongguk đã chiến đấu với bản thân rất căng thẳng, cố gắng chống cự sự cám dỗ của Jimin. Dù là tâm trí hay tay phải của cậu cũng không được phép nghĩ tới anh. Nhưng bây giờ, cậu từ bỏ. Cậu mặc bản thân tận hưởng những gì mình đã khao khát.
Jeongguk nghĩ rằng mình chưa bao giờ mong muốn ai nhiều như muốn Jimin, ngay cả khi cậu không muốn thừa nhận điều đó. Người đàn ông này rất quyến rũ. Tất cả những gì bạn có thể làm là rơi vào lưới tình của anh ta một cách vô vọng và hy vọng rằng anh ta không nuốt chửng bạn. Jeongguk cũng không ngoại lệ.
Những nụ hôn ướt át được hạ xuống phần cơ bụng rắn chắc, từ từ sang hai bên hông, Jimin không bỏ sót từng kẽ hở gập ghềnh trên phần múi bỏng rát của cậu. Tay anh vén áo lên cho đến khi lớp vải bó lại bên dưới cánh tay, ngực cậu gần như lộ hẳn ra dưới ánh đèn mờ ảo của phòng ngủ. Jimin lập tức lao về phía núm vú của Jeongguk, kéo theo một tiếng thở dốc từ đôi môi đang hé mở của cậu. Chỉ cần một cú hút nhẹ cũng khiến cậu phát ra một tiếng rên lớn, hông ưỡn lên, ấn đũng quần mình vào mông Jimin.
Người đàn ông này sẽ khiến cậu chết mất. Jeongguk vẫn không thể tin rằng mình đã có được anh ấy.
Một tiếng rên rỉ khác rời khỏi môi cậu khi Jimin bắt đầu tăng tốc độ. Jeongguk nhìn thấy sao, tay vươn xuống túm tóc Jimin đẩy anh gần ngực mình hơn, ưỡn người vào khuôn miệng ẩm ướt. Anh ranh mãnh cắn vào núm vú Jeongguk, và dương vật cậu nảy lên thích thú.
"Chúa ơi, cậu nóng quá!" Jimin rên rỉ, nâng mặt nhìn vào Jeongguk.
Trong khi Jimin đang giữ miệng mình bận rộn, Jeongguk hơi gập chân mình lên, uốn còn chúng ở đầu gối, để anh ngã giữa hai chân mình. Và sự căng cứng trong quần Jeongguk đang gào thét kinh khủng.
Nhưng xét theo đường nét cứng rắn của dương vật Jimin đang ma sát với thằng nhỏ của cậu, thì anh điệp viên cũng chẳng khá khẩm hơn là bao.
Khi Jimin rời khỏi núm vú của Jeongguk, cậu cảm thấy mình như rơi độp từ trên mây xuống, cậu đã sắp chạm tới ngưỡng cửa thiên đường rồi, con mẹ nó! Nhưng khi nhìn thấy Jimin liếm đi những giọt nước láng bóng dưới môi mình, Jeongguk cảm thấy như vỡ oà. Cậu nắm lấy hông người đàn ông, hình ảnh anh ấy ở phía trên trông tội lỗi đến mức cậu chỉ muốn phá hủy anh.
Nếu Jeongguk vẫn còn sống sau vụ này, cậu sẽ không bao giờ than vãn về chủ nghĩa thiên vị vô tận của vũ trụ nữa.
Một cái kéo lộn xộn trên cổ áo của Jeongguk khiến cậu mất cảnh giác, và một tiếng thở khe khẽ phát ra từ môi khi Jimin ngậm lấy xương quai xanh của cậu, một tay anh trườn xuống kéo quần thể thao của Jeongguk và chiếc quần lót bên trong lộ ra.
Jeongguk thở hổn hển khi được giải phóng khoái cảm, dù vẫn còn cách một lớp nữa. Một tay cậu mò mẫm vào trong áo sơ mi của Jimin trong khi tay kia bóp lấy mông anh. Và nó giống như cậu tưởng tượng, có khi còn tuyệt vời hơn. Một cặp mông đáng chết được tạo ra từ các vị thần. Nó to, ngon và dẻo dai, các ngón tay cậu ngập tràn trong cặp mông tròn trịa ấy.
Jimin mút mạnh vào xương quai xanh của cậu và Jeongguk hoàn toàn chết lặng. Cậu chìm đắm trong sung sướng, chìm đắm trong mùi hương ngọt ngào của anh, và cảm nhận từ nụ hôn anh rải khắp da thịt. Đắm chìm vào người đàn ông đã khiến cậu căng thẳng cả tinh thần và thể chất trong suốt tuần qua. Nhưng ai quan tâm chứ?
"Fuck, Jimin", anh cười toe toét, tên cộng sự đáng ghét vừa lướt qua môi cậu một cách vô tâm, nhưng ngay sau đó là tiếng rên rỉ khi Jimin ép chặt kích thích của họ vào nhau.
Sự co giật của các ngón tay ở dưới mông cho anh biết Jeongguk đang ngày càng bồn chồn, và trong một khoảnh khắc tuyệt vọng, cậu đã ôm lấy khuôn mặt của Jimin bằng cả hai tay của mình và kéo anh trở lại để hôn một lần nữa. Những nụ hôn của Jeongguk có chút vồn vã và Jimin dường như nhận ra nó, say mê đáp lại, nhưng từ từ giảm tốc độ lại.
"Nhóc con", anh thì thầm qua hơi thở.
Jimin tiếp tục hôn chậm rồi lại kéo cả hai ra khỏi nụ hôn và nâng miệng cười một cách ranh mãnh mỗi khi Jeongguk cố gắng tăng tốc độ. Cuối cùng, anh trượt tay lên ngực Jeongguk và kéo áo cậu qua đầu. Jeongguk sẵn sàng nâng cánh tay mình lên và làm tương tự với chiếc áo của Jimin.
Tay Jimin trườn xuống đũng quần Jeongguk, miết ngón tay qua một lớp vải mỏng, và kéo mạnh chiếc quần lót ra, thằng nhỏ của Jeongguk bật ra một cách hùng hổ, cương cứng và rỉ nước. Xung quanh yên lặng chỉ còn tiếng thở dốc, Jeongguk bắt gặp ánh mắt của Jimin đang dừng lại nơi thân dưới của mình.
Jeongguk nhếch mép, "Rốt cuộc cũng không phải một đứa trẻ nhỉ?"
Jimin tự cười một mình, nghiêng người qua và ngước nhìn Jeongguk với đôi mắt đầy ám ảnh, "Kích cỡ không nói lên được năng lực của cậu đâu, cưng à", anh nói, khẽ cắn môi dưới của cậu.
Jeongguk biết thừa Jimin đang trêu trọc mình, đặc biệt là khi anh điệp viên lại gần để khóa môi họ với nhau, nhưng cậu thực sự, thực sự muốn đấm vào mặt anh ấy. Tại sao Jimin luôn có điều gì đó để nói khiến cậu không thể bật lại?
Jimin kéo tay Jeongguk ra khỏi eo mình, nâng chúng lên đầu cậu và đan tay họ vào nhau, Jimin tiếp tục nụ hôn xuống môi Jeongguk, cọ hai đầu ngực của mình vào người cậu và bật ra tiếng rên rỉ. Jeongguk tiếp tục cho phép anh làm điều đó mà không cần suy nghĩ. Từ từ, hai người tách ra, Jeongguk khẽ ngâm nga khi thấy Jimin nâng người lên dí ngực anh vào mặt mình.
Và chỉ như vậy, một cú kéo nhanh và một cái nhấp nhẹ. Trò chơi kết thúc.
"Cậu thực sự cho rằng tôi không để ý?" Jimin ghé miệng vào môi Jeongguk, hơi thở nặng nề phả vào mặt cậu. Và chỉ sau đó, Jeongguk bật ra khỏi chốn thiên đường, cảm nhận thứ kim loại lạnh như băng đang găm vào da thịt mình.
Đôi mắt cậu mở to, nhìn Jimin một cách đầy hoang mang trong khi yếu ớt kéo cổ tay bị còng của mình. "Cái gì—"
Jimin cắm răng vào môi dưới của Jeongguk, kéo ra hết mức có thể trước khi buông ra để môi bật về như cũ. Anh ngồi trở lại trên đùi Jeongguk, tay lần theo một đường dọc từ cổ họng đến ngực của cậu, dọc theo cơ bụng đến mép quần thể thao đã hạ xuống, trước khi trượt sang một bên và vào túi bên trái.
"Tôi tin rằng đây là của tôi", Jimin nói, nhanh chóng rút ổ USB ra.
Jeongguk đập đầu xuống nệm, "Khốn khiếp!"
Cậu nằm đó, thở hổn hển với tấm khăn trải giường bên dưới dính chặt vào tấm lưng đẫm mồ hôi. Trái tim vẫn đập thình thịch trong lồng ngực, nhưng khi tầm nhìn dần dần rõ hơn, sự tuyệt vọng của cậu dần chuyển thành thất vọng, rồi tức giận, buồn bã và cuối cùng là chấp nhận.
Jeongguk trải qua bốn giai đoạn đau buồn chỉ trong một khoảnh khắc, bị còng vào chiếc giường của bản thân với kẻ đáng ghét không đội trời chung là Park Jimin. Thằng nhỏ của Jeongguk xứng đáng có một đám tang, vì đây chắc chắn là trường hợp bi xanh chết người nhất mà cậu từng mắc phải. Cậu không chắc cái nào đau hơn, quả bóng của mình hay cái tôi.
Jimin không rời khỏi cậu, chỉ tiếp tục ngồi trên đùi của Jeongguk, để cây gậy cứng rắn chọc vào mông mình như thể đó là ngai vàng của riêng anh.
Anh trông không hề bận tâm chút nào.
Trên thực tế, anh ta trông tự mãn đến phát điên và Jeongguk thực sự muốn vươn người để tự mình lau cái nhếch mép đó. Nhưng cậu không thể, chỉ vì cái còng tay chết tiệt này.
“Tôi nghĩ cậu phải biết rõ khi ăn trộm đồ của một tên gián điệp chứ”, Jimin ngân dài từ cuối khi xoay dây USB quanh ngón tay, treo nó lơ lửng trước mặt Jeongguk. "Đoán rằng cậu đã học được một bài học mới"
"Oh, bài học này khó thật đấy", Jeongguk lùi lại, rồi ấn mạnh hông mình vào mông Jimin để dương vật đẩy sâu một chút, tạo thành khoái cảm khó nói. Jimin hét lên một tiếng, và Jeongguk tận hưởng trong nó, hít một hơi thật sâu khi cuối cùng Jimin cũng trượt khỏi lòng cậu. Jeongguk tức giận đến mức thực sự muốn gầm gừ với anh ấy như một con thú hoang.
Nhưng cậu sẽ không làm vậy, cậu vẫn còn muốn giữ một chút tự tôn nào đó, ngay cả khi trong hoàn cảnh như thế này.
Jeongguk mong đợi Jimin sẽ mặc áo và rời đi, nhưng anh lại ngồi xuống cạnh giường, vắt chéo chân này qua chân kia khi anh nhìn chằm chằm vào cậu.
Jeongguk ném ánh nhìn tức giận về phía anh, khó chịu khi không thể làm được gì. Jimin bật cười, một tiếng cười to, và dù đang trong cơn điên, Jeongguk vẫn mơ hồ nhận ra cậu chưa bao giờ nghe thấy anh cười nhiều vậy trước đây. Giọng anh ấy nghe như cầu vồng và kỳ lân, cái quái gì vậy?
Thật mâu thuẫn. Ý cậu là cầu vồng không có thật, còn kỳ lân thì có, và cậu so sánh anh ấy với mấy thứ này...Lạy chúa, giờ thì cậu lại nghĩ về những thứ dở hơi thế này.
"Thôi nào, cậu đã bắt đầu trước mà", Jimin nói, nhìn Jeongguk như kiểu 'cậu biết cậu đã làm mà'.
Mặc dù Jeongguk vẫn nghĩ Jimin là một tên khốn nạn, nhưng cậu biết anh đúng. Cậu ước gì mình có thể giận Jimin, nhưng thực tế lại chẳng thể. Cậu chỉ thất vọng vì không được thoả mãn.
Lần nữa.
Dù nó đã tốt hơn. Nhưng mọi thứ sẽ trở nên ít phức tạp hơn nếu hai người họ yêu nhau. Jeongguk biết chuyện này không phải một sớm một chiều. Ít nhất không phải là sự hấp dẫn tình dục. Jimin nhiều chuyện, nhưng anh không phải là một con đĩ. Anh sẽ không ngủ với Jeongguk hay bất kì ai chỉ để thoả mãn nhu cầu của mình. Anh ấy không phải là một tên khốn nạn.
“Tôi phải nói rằng tôi rất ấn tượng”, Jimin nói khi dựa người bằng cánh tay mình. Jeongguk không có sức lực để cảm thấy tự mãn về điều đó, chỉ hy vọng sự tan vỡ đã chiếm lấy linh hồn của cậu sẽ sáng qua đôi mắt khi nhìn vào anh điệp viên. “Tôi đã không để ý cho đến khi tôi chuẩn bị đi ngủ và sờ phải cái túi rỗng của mình”
"Không thể tin nổi anh đã sang trả thù tôi để giờ cả hai đều mất đi giấc ngủ"
Thời gian tiếp tục trôi qua và Jeongguk chỉ để mình đau buồn thêm một giây trước khi cậu tập trung lại, phân tích và giải quyết tình huống. Cậu là một thám tử, công việc đương nhiên mau tìm ra bằng chứng, chỉ đơn giản có vậy. Mà cậu vẫn bối rối chưa hiểu tại sao Jimin cứ muốn đợi đến ngày mai. Nó không có ý nghĩa gì đối với anh ta sao?
"Anh thực sự không muốn biết thứ bên trong à?" Jeongguk nghiêng đầu hỏi.
"Chúng ta có tất cả thời gian để thảo luận về những gì cậu tìm thấy vào ngày mai"
"Anh không thể!"
Một lần nữa, Jeongguk kéo cổ tay thật mạnh, cảm giác như sắt đâm vào da mình. Một tiếng rên rỉ đáng thương rời khỏi môi, và cậu nhìn chằm chằm vào cậu em vẫn còn cương cứng đang thả rông của mình trong đau khổ tột cùng. Jeongguk tức giận đá hai chân xuống giường, gục đầu và rên rỉ.
Jeongguk không thể tin rằng cậu đã không nhận ra. Khoảnh khắc cậu mò mẫm cặp mông ngon nghẻ của Jimin, và trong nháy mắt thì bị còng vào đầu giường. Chuyện quái gì đang xảy vậy?
Vì lý do nào đó, Jimin dường như thương hại cậu. Có gì đó trong mắt anh dịu lại, và anh chuyển mình trên giường. Trông anh ấy có vẻ không thoải mái, có thể anh cảm thấy tội lỗi, nhưng Jeongguk không bao giờ có thể chắc chắn được.
"Cậu có muốn tôi mút không?" cuối cùng anh ấy hỏi.
Oh, Jeongguk đánh giá khá cao cho hành động này. Nhưng mặc dù nghe có vẻ hấp dẫn và cậu thì vẫn cứng như đá, Jeongguk cũng không còn tâm trạng nữa. "Không, tôi ổn rồi"
"Cậu còn cần gì nữa không?"
"Cái bánh pizza chết tiệt của tôi", Jeongguk càu nhàu, nhớ lại miếng bánh đó, cậu mới chỉ cắn được một miếng. Cậu thậm chí còn không yêu cầu Jimin thả mình ra vì biết chắc câu trả lời sẽ là không. Ít nhất là chưa phải lúc này. "Mặc dù tôi dám cá nó đã lạnh, bởi vì ai đó đã phá hỏng thời gian yêu thích của tôi"
Jimin đứng dậy, mắt quét qua một lượt phòng khách, "Cậu có pizza?"
Jeongguk thở dài, "Nó ở trên bàn ăn"
Trước khi kịp nhận ra, Jimin đã biến mất trong căn bếp để lấy chiếc bánh pizza. Tiếng thở hổn hển bỗng vang lên khắp ngôi nhà, và Jeongguk bất giác nghiêng đầu sang một bên để nhìn chằm chằm vào cánh cửa.
"Cậu ăn pizza Hawaii?" Jimin rít lên, "Đồ con lợn vô văn hóa!"
*Pizza Hawaii thường gây tranh cãi khi cho dứa vào. Đối với Ý, pizza dứa là một thảm hoạ ẩm thực. Gordon Ramsay cũng ghét cay ghét đắng món này*
“Im đi!” Jeongguk hét lại, càu nhàu với chính mình. "Nó rất tuyệt đấy"
"Đoán là cậu đang đuổi khéo tôi đi"
"Đợi đã! Anh đi đâu?!” Jeongguk hỏi một cách điên cuồng, mắt mở to trong khi giật mạnh cánh tay của mình. "Anh không thả tôi ra?"
"Thôi nào, cậu khá nhanh nhẹn mà”, Jimin nói trong khi quay trở lại phòng ngủ, nắm lấy áo sơ mi và mặc lại nó. "Cậu cũng đã trộm được đồ của tôi, phải không? Tôi chắc rằng cậu sẽ có thể tìm ra cách, vì cậu là một nhóc thông minh”
Anh xoay một chùm chìa khoá nhỏ về phía Jeongguk, đặt chúng lên tủ ở đầu giường bên kia trước khi lấy áo khoác da và bước ra khỏi phòng.
"Đừng có đùa!"
“Hẹn gặp lại vào ngày mai”, Jimin ngân nga một cách khốn nạn – và trước khi cậu có thể hét tên anh thêm một lần nữa, cửa trước đóng sầm lại, để lại một Jeongguk tức điên trong căn hộ của mình.
Jeongguk hét lớn đến nỗi cậu chắc chắn rằng Jimin sẽ nghe thấy tiếng cậu suốt dọc hành lang đi ra thang máy. Và rằng cậu sẽ đánh thức tất cả những người hàng xóm của mình, nhưng mà kệ con mẹ bọn họ. Họ làm gì bị trói vào một chiếc giường đâu. Hoặc ít nhất cậu hy vọng họ không bị vậy.
Jeongguk điên cuồng lăn lộn trên giường như một đứa trẻ khi được cha mẹ chúng bảo rằng 'không, chúng ta không thể giữ một con ngựa ở sân sau, và nó cũng không thể ở trong tủ quần áo'. Cậu thề sẽ đá vào cặp mông căng tròn của Jimin ngay vào lần gặp tiếp theo.
Chân Jeongguk hạ xuống nệm một cú đập mạnh, âm ỉ, cảm giác tê dại sau cuộc hành hạ. Song, cậu hậm hực và hất tung một sợi tóc con ra khỏi mắt mình.
Ít nhất thì điều đó cũng khiến cậu cảm thấy tốt hơn một chút.
Jeongguk dán mắt vào chiếc điện thoại trên tủ đầu giường, thở dài thườn thượt. Chuyện này sẽ mất một thời gian đây.
Khi Taehyung xông vào căn hộ của Jeongguk khoảng một giờ sau, cậu đã sử dụng ngón chân mình một cách điêu luyện hơn rất nhiều, mặc dù điều đó cũng chẳng có gì đáng tự hào. Cậu liên tục đập đầu vào thành giường, chỉ ước là có thể cứ biến mất ngay lúc đó. Cảm ơn Chúa vì cậu đã đưa số đồng nghiệp của mình vào mục khẩn cấp thay vì bố mẹ.
Taehyung nhìn cậu với đôi môi hơi mở to khi đang đứng trước cửa phòng ngủ, từ từ nhướn cả hai hàng lông mày hoàn hảo của mình.
Jeongguk rên rỉ một tiếng.
"Đừng hỏi"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro