Chapter 23
Anh gục đầu vào vai cô. Có một vài ý nghĩ đã trượt ra khỏi tâm trí của anh lúc này.
"Có chuyện gì với anh à? Sao vậy?" Với khuôn mặt hơi hoảng hốt, cô đặt lòng bàn tay lên má anh.
Jung Hyuk di chuyển để nhìn thẳng vào mắt vợ, quai hàm anh nghiến chặt. Những đường nét trên khuôn mặt bẽn lẽn của anh khiến cô bật cười khúc khích, đầu ngón tay cô nhẹ nhàng lướt qua đường viền quai hàm sắc nhọn của anh.
"Hay là chúng ta sinh thêm con được không?" anh gợi ý, xoa nhẹ vào dái tai cô.
Ngón chân cô cuộn tròn dưới ga trải giường. Nó không phải là một sự thúc đẩy. Không bao giờ anh muốn thúc đẩy cô, chỉ là anh muốn hỏi ý kiến của cô.
Anh nghĩ gia đình của cả hai bây giờ đã ổn định, và Eun Ha cũng được gần ba tuổi rồi. Anh nghĩ rằng đây là thời điểm thích hợp để có thêm một thành viên mới cho gia đình của họ. Và trong mắt của anh, Se Ri thực sự là một người mẹ tuyệt vời.
"Anh muốn em lại rặn một quả dưa hấu nữa hả? Vậy em được gì chứ?" Se Ri nheo mắt nhìn anh, bất chấp khoé môi cong lên.
Jung Hyuk cười khúc khích và lắc đầu với người vợ có đầu óc kinh doanh của mình. Se Ri có thể cảm nhận được sự rung động của tiếng cười từ lồng ngực khi anh đặt một nụ hôn lên điểm ngọt ngào trên cổ cô.
"Em sẽ có được tình yêu và sự tận tâm bất tận?"
Jung Hyuk thì thầm vào da cô, hôn theo cách của anh xuống phía dưới, rúc vào rốn cô, làn da của cô rực lửa nơi đôi môi anh đang di chuyển. Chân cô ngọ nguậy dưới tấm ga giường êm ái, một luồng hơi ấm nở rộ ở khắp mọi nơi anh chạm vào cô.
"Cuộc thương lượng này thật không công bằng lắm." cô thở phào, cảm nhận được sự vuốt ve của anh. Sau từng đó năm, người đàn ông này vẫn có khả năng khiến đầu óc cô trở nên trống rỗng.
Anh dừng lại và nhìn cô, chống khuỷu tay lên, ngón tay cô vùi vào mái tóc đang rối bù của anh.
"Anh sẽ chăm con vào ban đêm, anh hứa."
Se Ri gục đầu vào gối và cười khi Jung Hyuk nhìn chằm chằm vào cô trong im lặng. Bắt gặp ánh mắt dịu dàng của anh, cô nhận ra anh rất nghiêm túc. Tất nhiên là anh rất nghiêm túc. Cô biết anh sẽ không thực hiện những lời hứa mà anh không thể giữ. Se Ri dịu dàng lướt những ngón tay mềm mại của mình qua má anh khi anh nhắm mắt vào lòng bàn tay của cô, cô vuốt ve cằm anh rồi lại tới má.
"Em sẽ nghĩ về vấn đề này sau." cô trả lời với một nụ cười xấu xa.
Jung Hyuk mỉm cười chấp nhận, khoé mắt hình thành nếp nhăn. Anh hôn lên môi cô rồi nhìn cô một cách đầy mê đắm.
................................
Se Ri thức dậy mà không có sức nặng của cánh tay của anh ôm lấy cô. Mắt cô đã quen với bóng tối của phòng ngủ, ánh mắt của cô bất giác rơi vào chiếc cũi bên cạnh. Eun Ha vẫn đang ngủ say, lồng ngực phập phồng lên xuống đều đặn, dáng ngủ của con gái luôn mang lại cảm giác thoải mái cho trái tim đang đập loạn nhịp của cô.
Lật người để nằm ngửa trở lại, cô lắng nghe tiếng piano đang trầm bổng ngoài phòng khách. Cô bước xuống giường, rời khỏi phòng ngủ của họ để tìm kiếm anh trong phòng khách.
Hình ảnh Jung Hyuk chơi piano luôn là một cảnh tượng đáng để chiêm ngưỡng- cách anh thể hiện cảm xúc sâu thẳm nhất của mình vào các phím đàn, trái ngược hoàn toàn với con người của anh. Khi những nốt nhạc nhẹ nhàng, thoáng đãng chạm vào tai cô, Se Ri đắm đuối với vẻ đẹp của những ngón tay anh trên những phím đàn màu ngà. Cô luôn dễ dàng biết được anh đang vui hay buồn mỗi khi anh chơi piano. Và bây giờ anh có vẻ đang hạnh phúc, môi mím lại thành một nụ cười nhỏ với lúm đồng tiền trên má.
Se Ri ôm anh từ phía sau, vòng tay ôm lấy cổ anh. Mọi thứ tan chảy- chúng được bao bọc trong một bong bóng của riêng mình, lắc lư nhẹ nhàng theo giai điệu vang vọng trong không khí. Với một cái gật đầu nhẹ của mình, anh đạt tới đỉnh cao, đánh vào nốt nhạc đẹp đẽ cuối cùng và sự im lặng bao trùm ngôi nhà của họ một lần nữa.
"Hình như anh có một số tin tốt mà anh chưa chia sẻ với em?" cô nói.
Quay người lại, anh kéo cô ngồi vào lòng mình. Với vẻ quyến rũ nam tính và nụ cười rạng rỡ, anh dường như đang có tinh thần rất cao.
"Anh vừa nhận được email của ba. Ba mẹ sẽ qua thăm gia đình mình vào tháng 4, và cùng đón sinh nhật Peanut." Jung Hyuk nói với niềm vui sướng thể hiện qua từng cử động trên cơ mặt của anh.
"Wow... thật hả? Anh nói thật đúng không?" Cô hỏi lại khi không tin vào những gì được nghe thấy, cô muốn anh chắc chắn đó là sự thật.
"Ukm, anh chắc chắc. Ông bà rất mong được gặp Peanut. Ba có nói đã chuẩn bị một món quà đặc biệt cho cả Peanut và em."
"Omo, em cũng có quà luôn sao. Vậy để em nghĩ sẽ tặng ba mẹ quà gì." Se Ri nói trong hào hứng.
"Anh thì nghĩ thế này, ông bà sẽ rất vui nếu có thêm một đứa cháu nữa, đáng yêu như Peanut vậy." Lựa lúc Se Ri không để ý anh bế thốc cô lên rồi đi nhanh vào phòng ngủ.
"Aaaaaa.... Yeobo, anh lừa em, em đã đồng ý đâu. Bỏ em ra, Ri Jung Hyuk-ssi."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro