Chapter 4
Jung Hyuk đã bắt đầu được nghỉ hè và sẽ được nghỉ dài cho tới mùa học mới bắt đầu vào mùa thu. Những âm thanh trong trẻo , tươi sáng của cây đàn piano tràn ngập khắp ngôi nhà hằng ngày. Khi Se Ri kiểm tra công việc của cô vào buổi sáng, đôi khi bị phân tâm bởi gương mặt điêu khắc của Jung Hyuk khi anh chơi đàn piano. Đôi khi anh sẽ dạy đàn riêng cho các bé nhỏ trong khu phố và cả hai sẽ cùng đi dạo xung quanh hồ Lungern vào buổi chiều tối khi cái nóng mùa hè dịu đi. Khi rảnh rỗi, cả hai bắt đầu dọn dẹp một phòng bên cạnh phòng ngủ của hai vợ chồng để làm thành phòng cho em bé. Jung Hyuk sơn phòng em bé với một màu trung tính và Se Ri cũng giúp anh trang trí nhiều hình ngộ nghĩnh trên các bức tường. Khi hoàn thành xong công việc, cả hai đều nhễ nhại mồ hôi và sơn, cuối cùng họ cùng cười ngu ngốc với nhau. Se Ri kéo Jung Hyuk ra ngoài mua kem sau khi tắm nhanh.
Jung Hyuk luôn ghi nhớ những gì Se Ri nói trong đầu và đã nhận được một email từ ba anh. Anh vẫn chưa nói với cô về nội dung email cho đến khi kế hoạch vững chắc được vạch ra để tránh làm cho cô thất vọng.
Cũng như mọi năm, năm nay , Queen's Foundation sẽ tiếp tục đồng hành cùng trường đại học mà Jung Hyuk đang làm việc để gây lên một quỹ từ thiện. Năm nay Se Ri mặc dù đang mang thai nhưng cô cũng không muốn bỏ qua sự kiện này được. Tối thứ bảy tuần này sẽ diễn ra một buổi hoà nhạc mà do chính Jung Hyuk là người biên tập nên cô rất tự hào về chồng mình.
..........................
Đã quá nửa đêm, Jung Hyuk nằm dài trên ghế dài, và cuốn sách trên tay của anh bất thình lình rơi xuống. Chớp mắt để không chìm vào giấc ngủ, anh nhận ra rằng Se Ri vẫn đang ngồi trên bàn làm việc, mắt dán vào chiếc máy tính xách tay của mình. Ánh mắt anh lướt qua cô. Cô trông thật xinh đẹp, mặc một chiếc áo phông rộng và tóc cô búi cao trên đầu với những lọn tóc buông xoã quanh trán. Đó là vẻ ngoài yêu thích của anh - Se Ri khi ở nhà. Jung Hyuk khá chắc chắn rằng chiếc áo sơ mi đó là của anh, được cất ở một góc nhỏ trong tủ quần áo nhưng bằng cách nào đó vợ anh đã cố gắng mặc nó thành của mình. Anh đắm chìm trong cô, thích cách cô cắn môi, lông mày nhíu lại khi cô tập trung vào công việc. Rất đáng yêu.
Không gian yên tĩnh, ngoại trừ tiếng dế kêu trên cỏ bên ngoài.
"Se Ri-ah, đi ngủ thôi em, muộn rồi." anh nói.
Se Ri không nhìn lên, chỉ ậm ừ trả lời.
Thở dài, Jung Hyuk đóng sách lại và đi đến chỗ cô. Đứng bên cạnh cô, anh đặt cả hai tay lên vai cô và nhẹ nhàng xoa bóp để giảm bớt căng thẳng và áp lực của các đầu ngón tay anh đủ để làm cho cô dễ chịu.
"Anh đang làm em mất tập trung đấy, Ri Jung Hyuk-ssi." cô phàn nàn.
"Đó là kế hoạch của anh." anh thì thầm vào tai cô và sau đó anh hôn lên tai cô. Se Ri đẩy mặt anh ra và bắn cho anh một cái lườm. Anh chỉ cười khúc khích.
"Chỉ cần cho em thêm năm phút nữa thôi."
"Được rồi."
"Anh sẽ cho em thêm NĂM, PHÚT, NỮA." anh nhấn mạnh ba từ cuối bằng cách hôn vào cổ cô ba lần sau mỗi từ và cô cười khích khích.
"Yeobo, anh có biết nhảy không?" cô hỏi và chỉ bị bắt gặp với ánh mắt vô hồn của anh.
"À, em hiểu rồi." cô không cho anh cơ hội trả lời, câu hỏi của cô hoàn toàn là nguỵ biện. Anh nhìn cô chằm chằm, tự hỏi liệu anh có nên tỏ ra bị xúc phạm với câu hỏi của cô không.
Xem qua danh sách phát Spotify của mình, cô chọn một bài hát để chơi và trước khi anh có thể phản ứng, cô đã kéo anh ra giữa phòng, sau đó cô hướng tay anh lên xương bả vai của mình, đan tay phải vào tay trái của anh. Cô không thể nhớ lần cuối cùng cô nhảy khi nào. Nhưng kỷ niệm yêu thích nhất của cô về khiêu vũ sẽ luôn ở bên ba cô, khi cô còn nhỏ, nơi ông chơi chiếc máy ghi âm cũ của ông, và họ sẽ nhảy múa và xoay quanh phòng khách.
"Anh chỉ cần bước theo chân em là được." cô nói.
Bài hát được phát ra và đó là những bài hát mà anh nhận ra- đó là một trong những bài hát nhạc pop yêu thích của cô.
Và rồi họ di chuyển qua lại trong phòng khách với ánh đèn mập mờ.
"Anh học nhanh đấy, chồng à." cô khen ngợi anh.
Anh cười và kéo cô lại gần, vòng hai tay ôm cô, và sau đó cô đang kiễng chân lên vì anh quá cao, điều mà anh có vẻ không bận tâm và tựa má cô vào vai anh, vòng tay cô ôm lấy anh.
Jung Hyuk không bao giờ nhảy và anh đã cho rằng điều đó thật vô nghĩa. Nhưng anh ở đây, cùng với Se Ri đang từ từ xoay những vòng tròn theo điệu nhạc, chìm đắm trong ánh sáng màu bạc của ánh trăng chiếu qua khung cửa sổ, được thắp sáng như một chiếc bánh sinh nhật. Ở bên Se Ri, anh cảm thấy chỉ có sự ấm áp, giống như một luồng nhiệt bốc lên đều đặn đến mức nhấn chìm anh ấy trước khi anh kịp nhận ra. Nhắm mắt lại, anh tận hưởng khoảnh khắc ấm áp của cơ thể hai người áp vào nhau, hít vào mùi hương dầu gội đầu yêu thích của cô.
Họ đã sống với nhau gần hai năm, tại một thị trấn nhỏ ở Thuỵ Sĩ, nơi có khung cảnh đẹp như tranh vẽ như được lấy ra từ một cuốn truyện, với những ngọn núi phủ đầy tuyết và đồng cỏ xanh tươi. Mặt trăng và ánh sao lấp lánh bên ngoài cửa sổ, nơi đôi khi họ dành cả đêm để âu yếm nhau, nói về mọi thứ và không có gì ngoài cuộc sống của họ đan xen vào nhau mà anh chỉ dám nghĩ dến trong mơ. Nhưng bây giờ nó là của họ. Tất cả đều là của họ. Từ những chồng sách của cô trên giá, cùng với bộ sưu tập CD nhạc cổ điển của anh. Tập hợp các sáng tác của anh trên cây đàn piano và bàn làm việc với chồng kế hoạch kinh doanh của cô và các mẫu đề xuất.
Trên bàn, cô cắm nhiều loại hoa và những bức ảnh đóng khung về những kí ức của họ được trưng bày trên giá, và tường- những bức tranh với các thành viên trong gia đình, bạn bè và các điểm nghỉ dưỡng với nhau. Đôi khi, họ tranh luận nhau về cách cô ấy thích xếp đĩa lên giá trên cùng của máy rửa bát. Hay việc anh quên đặt nắp bồn cầu trong phòng vệ sinh xuóng như thế nào mà cô nghi ngờ rằng anh làm vậy với mục đích làm phiền cô, hoặc cô thích bóp từ giữa tuýt kem đánh răng như thế nào. Nhưng tất cả đều tốt. Vì đó là nhà của họ, họ là nhà của nhau- nó bình yên và an toàn.
Bài hát kết thúc, và sau đó không có gì khác ngoài sự im lặng, nhưng Se Ri và Jung Hyuk vẫn ở nguyên vị trí của họ, lắc lư theo nhịp tim của họ, cả hai đều không muốn làm gián đoạn khoảnh khắc.
Rất lâu sau đó, anh thấy mình đang cuộn qua danh sách phát Spotify của cô ấy khi cô để điện thoại xung quanh và anh cũng tìm thấy các bài hát mới, bài hát cũ, các bài hát nhắc nhở anh ấy về tình yêu của họ và anh bắt đầu gõ chân theo nhịp điệu, và đôi khi, anh ấy sẽ xoay cô xung quanh khi cô đang trong bếp chuẩn bị đồ ăn trưa theo bất kỳ bài hát nào đang phát.
....................
Không có gì mà Jung Hyuk không thể chơi- Chopin, Beethoven, Tchaikovasky- cho dù bản nhạc piano phức tạp hay khó đến đâu, những ngón tay nhanh nhẹn của anh sẽ không bao giờ thất bại trong việc tạo ra một bản nhạc tuyệt đẹp, du dương trên phím đàn piano. Anh có thể lắp ráp máy móc của một khẩu súng nhanh hơn so với nhanh hơn đồng đội của mình nhưng việc thắt nơ đơn giản như thế nào có thể khiến anh bối rối? Thở dài nặng nề, anh nhìn chằm chằm vào gương, không hài lòng với kết quả- nó không đối xứng, cong, lỏng lẻo, và anh cởi nó ra.
Trong một lúc, anh quyết định từ bỏ nó, nhưng cô đã tự mình chọn bộ vest này cho anh và anh có thể tượng tượng ra sự thất vọng trên khuôn mặt cô nếu anh không mặc chỉnh tề. Lặng lẽ đi vào phòng ngủ, anh thấy cô đang ngồi trước bàn trang điểm. Anh không nói một lời nào, chỉ nhìn cô một cách chìu mến khi anh ngồi ở mép giường, chú ý đến cách cô vẽ một đường thanh thoát trên mí mắt bằng bút kẻ mắt của mình. Đó là một trong những điều yêu thích của anh ấy, quan sát cô làm mọi điều.
"Chiếc nơ của anh đâu?" Se Ri liếc nhìn anh qua hình ảnh phản chiếu trong gương, và cô mất tập trung bởi hình ảnh của anh với mái tóc mềm được chải ngược, trông anh bảnh bao điên cuồng trong bộ vest màu xanh lam được thiết kế riêng. Bắt gặp ánh mắt của cô trong gương, anh giơ chiếc nơ lên.
"Anh dường như bó tay với nó rồi." anh trả lời, môi dưới nhô ra như một đứa trẻ. Se Ri cười khúc khích thích thú. Cô đi đến chỗ anh. Khi cô lấy chiếc nơ từ anh, Jung Hyuk kéo cô lại gần giữa hai chân anh và cô có thể cảm nhận được cái ôm ấm áp của anh quanh eo cô. Anh không thể không nhìn chằm chằm vào cô khi cô khéo léo luồn các ngón tay của mình qua chiếc nơ và trái tim anh tự xoay chuyển khắp nơi.
"Xong rồi." cô cười. Vuốt ve vạt áo vest của anh, cô nhìn kỹ anh từ đầu đến chân.
"Omo, Yeobo." cô thốt lên, đôi mắt lấp lánh không có gì khác ngoài sự tinh quái. "Sẽ rất khó để giữ anh khỏi các quý cô tối nay, tất cả họ sẽ để mắt đến anh."
"Sao vậy?" Anh nhíu mày.
"Nhìn anh trong bộ vest này đi, có ai không để ý tới anh chứ. Họ sẽ nghĩ rằng dưới bộ vest đó là cơ thể rắn chắc và đầy đặn của anh."
"Yoon Se Ri." anh nhẹ nhàng chọc một ngón tay lên trán cô "Em có suy nghĩ như vậy không?"
Cô đỏ mặt nhưng cô đẩy ngón tay anh ra, vừa vuốt ve vừa nhăn mặt khó chịu.
"Không, tất nhiên là không." cô đảo mắt. Không phải lúc nào cũng vậy. Hầu hết thời gian cô bị cuốn vào một luồng cảm xúc, rằng sự thèm muốn theo đuổi anh là người cuối cùng trong danh sách. Mặc dù vậy, đôi khi, cô không thể không tự hỏi anh trông như thế nào bên dưới tất cả các lớp quần áo và anh ấy chắc chắn không thất vọng khi cô phát hiện ra.
"Vâng, anh chắc chắn là em sẽ không." anh nhếch mép, điều này chỉ khiến anh bị một cái vỗ nhẹ vào ngực.
"Em sẽ mặc gì vậy?"
"Sẽ là một bất ngờ." cô nhếch lông mày về phía anh. Và nó thực sự là một bất ngờ.
Khi Se Ri xuống cầu thang, miệng anh khô như mùn cưa và anh chỉ có thể nhìn chằm chằm, mắt mở to và tim đập thình thịch khi nhìn thấy cô mặc một chiếc váy dài vừa vặn, chiếc váy ôm trọn những đường cong cơ thể của cô. Theo đúng nghĩa, vóc dáng của cô bây giờ đầy đặn hơn một chút so với trước đây ngoại trừ cái bụng nhỏ nhô lên đáng yêu. Se Ri đã được 4 tháng nhưng bụng của cô trông cũng nhỏ hơn so với những người phụ nữ cùng tháng.
Jung Hyuk phải mất một thời gian để tìm lại giọng nói của mình và anh thấy mình bị thu hút bởi cô, giống như một thanh nam châm.
"Yoon Se Ri, em có chắc chắn mình sẽ mặc cái váy đó không?" Ánh mắt anh lướt xuống ngực cô và lên khuôn mặt cô một lần nữa, và Se Ri có thể cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của anh dành cho cô.
"Vâng." cô cười đầy vẻ gian xảo.
"Anh sẽ không thích những người đàn ông sẽ nhìn chằm chằm vào em tối nay." giọng anh trầm xuống, gần như là một tiếng gầm gừ. Anh sẽ cố gắng từng li từng tí để không nghiêng người về phía trước và hôn cô, bởi vì anh sợ rằng mình sẽ không thể dừng lại nếu làm vậy.
"Hãy để họ nhìn chằm chằm, anh biết là em chỉ là của anh." cô nói, liếc xéo anh đầy khiêu khích. Anh hít một hơi thật sâu, cố gắng làm dịu bất cứ điều gì dường như đã thức tỉnh trong anh.
"Anh nói cho em biết, chiếc váy này sẽ nằm trên sàn tối nay." anh thì thầm, hơi thở nóng bỏng phả vào tai cô, rồi anh quay lại, dịu dàng lướt nhẹ lên khoé môi cô. Khi anh nhìn cô, có một sự tự mãn lan toả trên khuôn mặt nam sinh của anh mà cô ấy chỉ muốn xoá sạch nó.
........................
Buổi gây quỹ từ thiện thành công. Anh nói đúng, Se Ri đã khiến nhiều người phải ngoái đầu ngay khi cả hai bước vào sảnh sự kiện với chiếc váy Valentino ánh vàng lấp lánh. Và cũng như Se Ri dự đoán, ngay khi Jung Hyuk bước ra khỏi sân khấu, anh ấy ngay lập tức được các đồng nghiệp, giáo sư và một nhóm phụ nữ đổ xô đến, tất cả đều chúc mừng cho màn trình diễn phi thường của anh ấy. Và Se Ri không thể tự hào hơn.
Nhìn cách cuối cùng anh ấy có thể đạt được ước mơ thời thơ ấu của mình- nó đã biến đổi anh ấy, anh ấy hạnh phúc hơn, vô tư hơn, ít bị gò bó hơn và có một mùa xuân để bước và một ánh hào quanh lấp lánh trong ánh ánh của anh. Nó đã mang lại cuộc sống cho anh và Se Ri cũng đóng một vai trò quan trọng trong đó.
"Em có mệt lắm không?" Anh nhẹ nhàng hỏi khi họ về đến nhà. Đó là một đêm dài. Se Ri đã đi trên một đôi giày cao gót bốn inches cả đêm và không thể bỏ qua ánh mắt tinh tường của anh khi cô dùng tay đấm vào lưng nhỏ bé, xoa xoa cơ bắp đau nhức của mình khi kết thúc sự kiện.
Trước khi cô có thể trả lời anh, anh bế cô lên.
"Yeobo, em có thể tự đi bộ." Nhưng anh phớt lờ sự phản bối của cô và bế cô vào phòng ngủ. Đặt cô lên giường, anh cởi bỏ bộ đồ trước khi quỳ một chân xuống trước mặt cô và bắt đầu tháo dây buộc gót giầy của cô.
"Anh không bao giờ hiểu tại sao phụ nữa lại đi những thứ này để tự hành hạ bản thân." anh lầm bầm, nhấn mạnh như nhẹ nhàng lên gót chân cô, và lòng bàn chân cô và cô cảm thấy rùng mình vì sung sướng.
"Đẹp là đau mà, Ri Jung Hyuk-ssi. Hơn nữa, em đã đi những đôi cao gót này gần như cả đời rồi, em quen rồi." cô vẫn đnag tận hưởng những cái xoa bóp của anh. Cô không biết làm thế nào mà anh có thể chu đáo và quan tâm đến vậy.
"Em thấy tốt hơn không?" Anh ngước nhìn cô và cô gật đầu.
"Tốt."
Anh di chuyển tay tới bắp chân của cô và bắt đầu xoa bóp nhưng cảnh tượng làn da trắng sứ của cô rất làm mất tập trung.
"Yoon Se Ri, em có còn nhớ những gì anh đã nói trước sự kiện này không?" anh nhếch mép cười, và cô biết nụ cười nhếch mép đó là gì- cô cũng không thể từ chối được- bởi vì anh đã nghiêng người về phía trước, nhẹ nhàng ôm lấy quai hàm cô và hôn cô.
.........................
"Em có chắc là mình vẫn chưa cảm thấy con cử động không?" Anh hỏi, đặt lòng bàn tay lên vùng bụng nhô lên đáng yêu của cô.
"Không, em vẫn chưa cảm thấy Peanut di chuyển." cô vỗ vào tay anh và cười phá lên trước cái nhìn chán nản của anh. Khi bằng chứng về tình yêu của họ bắt đầu lộ ra, anh đã bị mê mẩn bởi chiếc bụng bầu của cô, thỉnh thoảng lại đặt tay lên bụng cô.
Mỗi buổi sáng, anh đều đặt những nụ hôn nhẹ nhàng nhất lên bụng cô và anh gần như, gần như vào lớp muộn mỗi ngày. Jung Hyuk vươn ra bên cạnh cô, tay vẫn không rời khỏi bụng bầu của vợ và rúc vào gáy cô, mắt nhắm nghiền, tận hưởng buổi sáng yên tĩnh. Hôm nay là cuối tuần và họ không có nơi nào để đi và tất cả thời gian để nằm dài trên giường.
Buổi sáng mùa hè mát mẻ, họ mở cửa sổ và tất cả những gì họ có thể nghe thấy là tiếng chim hót.
"Anh nghĩ Peanut của chúng ta sẽ như thế nào?"
Jung Hyuk lại nhắm mắt và hình dung ra một cô bé với sống mũi cao, đôi mắt to tròn và nụ cười giống như Se Ri, hy vọng là có cả má lúm đồng tiền nữa. Con gái anh sẽ được anh chiều chuộng hết mực và anh sẽ dạy con chơi piano, và họ sẽ có những buổi dã ngoại trên bãi cỏ xanh hoặc tiệc trà, hoặc xây dựng pháo đài tưởng tượng và giả làm siêu nhân anh hùng và chiến đấu với những kẻ phản diện.
"Giống như mẹ của con bé." anh mỉm cười, chống khuỷu tay để nhìn Se Ri. Trái tim cô đập rộn ràng khi nhìn thấy niềm hạnh phúc hiện rõ từ đôi mắt nhăn nheo của anh khi cười. Se Ri chế giễu.
"Nhưng nếu Peanut là một bé trai thì sao?"
"Nếu là con trai thì nên giống anh, có phải sẽ đẹp trai hơn đúng không?" Anh nhìn cô và cười với vẻ muốn trêu trọc.
"Xì. Anh dạo này rất hay tự mãn, Ri Jung Hyuk-ssi. Nhưng anh không được chiều con quá, được không?"
"Anh không thể hứa với em được điều này." Anh chậc lưỡi rồi cười khúc khích.
"Em không muốn mình đóng vai ác trong nhà đâu." cô nghịch tóc anh và Jung Hyuk bẽn lẽn cười.
"Anh thậm chí không thể nói không với em thì điều gì khiến em nghĩ rằng anh có thể nói không với con của chúng ta."
"Ri Jung Hyuk-ssi, anh làm vậy là sẽ dạy hư con." cô khẽ vặn tai anh, và anh quay đi, bật cười và cô cũng không thể không bắt chước nụ cười của anh.
Se Ri yêu những ngày như thế này, chỉ là hai người họ chỉ quấn lấy nhau trong thế giới của riêng họ.
Anh nghiêng người để hôn lên bụng bầu của cô trước khi tập trung sự chú ý vào nó một lần nữa. Lần này, anh dường như đang chăm chú nhìn vào nó, như thể quan sát xem có bất kỳ chuyển động nào không nhưng kết quả không có gì. Jung Hyuk nhẹ nhàng ấn lòng bàn tay của mình lên bụng bầu nhỏ xinh của cô và Se Ri chờ đợi để cảm nhận nụ hôn nhẹ nhàng của đôi môi anh. Anh nghiêng về phía trước và thì thầm với chiếc bụng của vợ mình.
"Peanut à, Appa chờ lâu lắm rồi. Di chuyển đi mà Peanut xinh đẹp của ba!"
Bỗng nhiên anh cảm thấy có một sự di chuyển dưới lòng bàn tay anh và thêm một cái nữa. Anh đứng người và nhìn cô. Cô cũng cảm thấy dường như Peanut vừa đạp vào thành bụng cô. Se Ri cũng bất động theo anh vì quá bất ngờ.
"Hình như con đạp đúng không em? Anh có vẻ như cảm nhận được con đang đạp vào lòng bàn tay anh." Jung Hyuk là người thốt lên đầu tiên.
"Ừ, em cũng cảm nhận được một cú đạp nhẹ, hơi nhột nhột."
"Em chắc chắn không?"
"Em chắc chắn."
"Yeah, vậy là con biết đạp rồi. Peanut à, Appa yêu Peanut của ba nhiều nhiều nhiều." Anh hét lên rồi hôn thật nhiều vào vùng bụng con vừa đạp.
Se Ri chẳng thể làm gì được ngoài nằm đây và cười phá lên với anh chồng sắp được làm ba của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro