Chapter 9
Khoảnh khắc này gần như một kỷ niệm cũ hiện về trước mắt Jung Hyuk. Seo Dan đang đợi trước cổng trường anh đang làm việc. Cô ấy trông giống hệt ngày đó, sắc sảo và lạnh lùng, bóng bẩy và chỉnh tề từ đầu đến chân. Môi cô ấy cong lên một nụ cười hiếm hoi. Seo Dan vẫy tay và anh bước lại gần cô.
"Trông anh khoẻ đấy, đồng chí Ri Jung Hyuk."
"Cô cũng vậy, đồng chí Seo Dan. Điều gì đã đưa đồng chí tới đây vậy?"
"À, tôi đã được mời đến biểu diễn ở Basel vào tối thứ sáu và mẹ tôi đã quyết định đi cùng. Vì vậy, tôi nghĩ rằng chúng ta có thể ăn tối cùng nhau vào tối mai? Tôi, mẹ tôi và cả Yoon Se Ri nữa."
"Ồ, chờ đã, cái gì cơ?"
Điều này thực sự rất khó xử. Anh biết rằng cả Yoon Se Ri và Seo Dan đều không còn chút cảm xúc cay đắng nào. Nhưng ăn tối cùng nhau chỉ là, anh nên mô tả nó như thế nào, thật kỳ lạ phải không? Chưa kể là Se Ri đang mang bầu và danh sách những sự khó xử cứ nối tiếp nhau. Tuy nhiên, anh không thể nói không, phải không? Điều đó thực sự khủng khiếp và thô lỗ nếu anh từ chối.
"À, tối mai tôi rảnh. Tôi chưa biết là Se Ri có kế hoạch gì không. Cô ấy đang mang thai. Tôi sẽ xem những gì tôi có thể làm được."
Nụ cười của cô ấy ngày càng rạng rỡ.
"Đúng rồi. Xin chúc mừng hai người. Tôi đã nghe mẹ của đồng chí nói rằng hai người đang có một em bé. Tôi rất hạnh phúc cho hai người."
"Cảm ơn."
"Được rồi, tôi sẽ gặp đồng chí tại Weisses Rossli lúc 7 giờ tối mai."
"Được rồi. Hẹn gặp hai mẹ con đồng chí."
......................
Se Ri ngồi trên chiếc ghế đung đưa trong phòng em bé, cô đung đưa nhẹ nhàng và gõ ngón tay trỏ vào bụng trên chỗ Peanut đang đạp bùm bụp. Cô nhìn chằm chằm vào bức tường một cách vô hồn, và nghiêng đầu sang trái rồi sang phải. Cô cau có, ngọ nguậy và đưa bàn tay còn lại của mình lên miệng, tìm kiếm lớp biểu bì của mình để cắn.
Rồi sau đó, cô lại từ bỏ nhìn bức tường, cô lướt qua những đồ đạc được đặt ngăn nắp trong phòng. Cũi, tủ quần áo và bàn thay đồ đã được chuyển đến từ nhiều tuần trước.
Kể từ khi cô bắt đầu nghỉ việc cách đây một tuần, cô hoàn toàn không làm gì khác ngoài ăn và ngủ.
Trong khi chồng cô vẫn đi làm vào ban ngày và cô đã thực sự cố gắng để giữ cho mình bận rộn. Cô đã giặt quần áo của em bé và xếp gọn gàng vào từng hốc tủ. Mẹ cô đã giúp đỡ cô rất nhiều trong việc quản lý công ty từ lúc cô nghỉ sinh. Nhưng Se Ri cảm thấy thật kỳ lạ khi không làm gì cả. Thật kỳ lạ khi không bận rộn.
Sự yên tĩnh của cả căn nhà bị phá vỡ khi cô nghe thấy tiếng Ri Jung Hyuk chạy lên cầu thang gọi tên mình.
"Se Ri-ah?" Anh gọi một lần nữa ngay trước khi bước vào khung cửa đang mở.
"Anh về rồi. Em định làm gì vậy?" Anh bước đến chỗ cô và hôn lên trán cô.
"Em đang cố gắng tìm hiểu xem phải làm gì tiếp theo. Điều đó khiến em phát điên." Cô lại liếc nhìn quanh phòng.
"Anh đã nói với em là chúng ta không phải làm bất cứ điều gì. Chúng ta có nôi trong phòng ngủ chính rồi, đó là nơi Peanut sẽ ngủ khi lần đầu tiên con về nhà." Anh nói khi xoa lưng cô trong một vòng tròn rộng và nhìn theo ánh mắt của cô xung quanh phòng em bé.
"Em biết. Đó không phải là ý của em. Em chỉ cảm thấy buồn chán. Em chưa bao giờ uể oải như thế này trước đây." Jung Hyuk nghe vợ nói rồi bật cười.
"Em đang mang thai 34 tuần rồi, Se Ri-ah."
"Em biết. Anh không cần phải nhắc em về điều đó. Em chỉ cần nhìn vào các bức tường khác nhau. Em đoán vậy." Cô càu nhàu.
"Em sắp xong rồi. Em có thể làm bất cứ điều gì em muốn sau khi Peanut ra đời."
"Anh đang nói đùa à? Mọi thứ sẽ trở nên điên cuồng hơn khi con ra đời, Ri Jung Hyuk-ssi. Điều gì khiến anh nghĩ rằng anh có thể làm bất cứ điều gì anh muốn?" Cô cười khúc khích với chồng trong khi vuốt ve má anh.
"Bữa tối anh định làm món gì, Yeobo?" Cô hỏi.
"Anh sẽ nấu một cái gì đó, đừng lo lắng." Cô gật đầu.
"Mà tối mai em có rảnh không?" Anh hỏi cẩn thận.
"Anh biết câu trả lời mà."
"Hôm nay anh đã gặp Seo Dan."
"Ai cơ?" Giọng cô cao hơn một quãng tám.
"Seo Dan."
"À, cô ấy đang làm gì ở đây vậy?" Cô cố gắng để nghe có vẻ đơn giản.
"Cô ấy đã được mời đến biểu diễn ở Basel. Hai mẹ con cô ấy mời chúng ta ăn tối vào tối mai. Chúng ta không cần đến nếu em không muốn." Anh nói một cách cẩn thận.
Cô mím môi.
"Không giống như em có việc gì khác để làm, Yeobo. Chúng ta nên đi."
"Em đang nghiêm túc đấy à?"
"Đúng. Tại sao em không đi chứ?"
"Uhmmm.. okay."
...................
Nhà hàng này hơi ồn ào nhưng đẹp. Yoon Se Ri diện một chiếc váy D&G và áo khoác bên ngoài. Cô đang đi một đôi giày cao gót màu đen cao bốn phân. Cô để tóc dài ngang vai. Lớp trang điểm của cô được trang điểm tự nhiên và mịn màng. Tất cả vậy quá đủ để thể hiện vẻ đẹp tự nhiên của cô. Se Ri nắm chặt tay chồng khi họ bước đi. Cô từ từ hỏi bản thân tại sao mình đồng ý với điều này.
Seo Dan và mẹ cô ấy đã ngồi sẵn trong chỗ của họ. Ko Myeong Eun hào hứng vẫy tay theo hướng của Jung Hyuk và Se Ri. Se Ri hít một hơi thật sâu. Nó sẽ ổn thôi. Và Jung Hyuk cầu nguyện rất nhiều, anh hy vọng họ sẽ không cắn xé nhau ngay trong nhà hàng sang trọng này.
Như thường lệ, Seo Dan trông lạnh lùng, sắc sảo nhưng rất lộng lẫy. Cô ấy thật gọn gàng, không một sợi tóc nào loà xoà.
"Omo! Nhìn hai người kìa!" Ko Myeong Eun hào hứng chào họ và ôm hôn ngay lập tức.
"Jeong Hyuk-ah. Trông cậu đẹp trai hơn nhiều so với lần cuối cùng tôi nhìn thấy cậu. Vợ của cậu hẳn là chăm sóc rất tốt. Hai người trông thật hoàn hảo!" Ko Myeong Eun đỏ mặt trước khi đặt tay lên cánh tay Yoon Se Ri.
"Thật vui khi cuối cùng cũng được gặp cô, Yoon Se Ri. Tôi thực sự ngưỡng mộ công việc của cô. Omo, cô thực sự rất xinh đẹp đấy."
"Cảm ơn cô. Rất vui khi được gặp cô." Sau đó Ko Myeong Eun trở lại với vẻ bình thường của mình không ngừng tuôn ra lời nói về vị hôn thê cũ của con gái mình.
Seo Dan nở một nụ cười rạng rỡ với Se Ri, điều này khiến cô rất ngạc nhiên. Nhưng đáp lại cô cũng mỉm cười nồng nhiệt với Seo Dan. Seo Dan lịch sự yêu cầu họ ngồi sau khi cô nhận ra rằng Yoon Se Ri đã khó chịu như thế nào khi đứng lâu như vậy.
"À, chúc mừng em bé. Cả hai có hào hứng không?" Ko Myeong Eun hỏi từ chỗ ngồi của mình.
"Thật kinh khủng." Cả Yoon Se Ri và Ri Jung Hyuk trả lời đồng thanh khiến mẹ con Se Dan bật cười vui vẻ.
"Chúng tôi quyết định mua thứ gì đó cho em bé." Seo Dan nói khi cô đưa cho Yoon Se Ri một hộp quà.
"Awww. Cô thật chu đáo biết bao. Cảm ơn rất nhiều." Se Ri nói khi nhận được hộp quà.
"Chúng tôi không thể đến với hai bàn tay trắng. Cả hai có biết em bé là trai hay gái chưa?" Seo Dan thích thú hỏi.
"Một cô công chúa." Ri Jung Hyuk đỏ mặt tự hào trả lời.
"Eomma, Cảm ơn chúa. Chúng ta đã mua những đồ trung tính bởi vì suy tính của mẹ sai hoàn toàn." Seo Dan cười.
"Dan-ah, cơ hội là 50:50. Một cô công chúa à? Chỉ tưởng tượng ra những đặc điểm của cô bé thôi cũng khiến tôi hạnh phúc rồi. Con bé sẽ trở thành em bé xinh đẹp nhất." Ko Myeong Eun ré lên.
"Tôi thực sự rất hạnh phúc cho hai người. Cả hai trông rất tuyệt khi ở bên nhau." Seo Dan nói thêm.
Cả Yoon Se Ri và Ri Jung Hyuk đều thực sự lo lắng về bữa tối này. Nhưng khi thấy Seo Dan và Ko Myeong Eun ủng hộ họ như thế nào, họ bắt đầu tận hưởng buổi tối. Nó gần như giống như gặp lại những người bạn cũ ở quê nhà. Họ ăn uống yên bình trong khi Ko Myeong Eun thỉnh thoảng hỏi về công việc của Ri Jung Hyuk và anh ấy hỏi về việc ở Bình Nhưỡng như thế nào. Trong khi hai người đó đang nói chuyện này nọ, Seo Dan cẩn thận tiếp cận Se Ri.
"Cô cảm thấy thế nào?" Seo Dan hỏi và nở một nụ cười với Yoon Se Ri. Seo Dan biết việc gặp lại vị hôn phu cũ của chồng mình sẽ cảm thấy kỳ lạ như thế nào. Cô chỉ cần chắc chắn rằng không có cảm giác xấu trong lòng mình. Cô nhận ra rằng cô và Ri Jung Hyuk không bao giờ có ý định ở bên nhau và đó không phải là vì Yoon Se Ri.
"Tất cả đều ổn ngoài việc khó thở và đi lại bất tiện." Se Ri nói đùa. Seo Dan bật cười.
"Cô hẳn là đang rất hào hứng."
"Đó có phải là điều tương tự như lo lắng không? Nếu vậy, thì có."
"Cô không có gì phải lo lắng. Cô có một người chồng thực sự tốt và tuyệt vời." Se Ri mỉm cười và gật đầu.
Chỉ cần cô và Seo Dan gặp nhau trong những hoàn cảnh khác nhau, cô chắc chắn rằng họ sẽ là bạn thân. Ri Jung Hyuk từ trong đáy mắt quan sát những gì hai người phụ nữa này có thể nói về. Anh ấy lo lắng, có lẽ còn lo lắng hơn Se Ri. Nhưng có vẻ như họ rất thích bạn đồng hành của nhau.
"Dan cũng ở đây để thử giọng với Dàn Nhạc Giao hưởng Quốc gia." Ko Myeong Eun nói khi đặt tay lên cánh tay con gái bà.
"Thật không?"
"Đó là một tin tuyệt vời." Họ nói một cách thích thú.
Seo Dan gật đầu và cảm ơn họ.
Đêm trôi qua khi họ tiếp tục nói chuyện. Và nó thực sự thú vị, và cô cảm thấy hạnh phúc vì cô đã quyết định đến. Seo Dan là người phụ nữ duy nhất trên thế giới có thể khiến Yoon Se Ri cảm thấy tự nhìn lại bản thân. Nhưng chứng kiến sự ủng hộ của cô ấy đối với mình, Yoon Se Ri càng tin rằng Seo Dan không phải là mối đe doạ đối với cuộc hôn nhân của cô. Lần đầu tiên Yoon Se Ri trông thật sự hạnh phúc kể từ khi nghỉ sinh. Và cô cảm thấy hạnh phúc. Jung Hyuk cũng vậy.
..................
"Seo Dan quá xinh đẹp." Cô lẩm bẩm khi họ ở trên giường vào đêm đó.
Ri Jung Hyuk chỉ biết siết chặt vòng tay ôm cô vào lòng.
"Ri Jung Hyuk-ssi. Em biết anh chưa ngủ."
"Gì cơ?"
"Cô ấy rất xinh đẹp, phải không?"
Anh thở dài.
"Em thậm chí không thể phủ nhận rằng cô ấy trông thực sự xinh đẹp."
"Anh không biết chuyện này có liên quan gì đến anh không?"
"Anh đã thực sự sợ hãi đêm nay, phải không?" Cô cười khúc khích.
"Hả?"
"Em hiểu anh hơn ai hết, chồng à. Anh sợ em với họ giật tóc nhau phải không?"
"Có lẽ vậy."
"Bây giờ em biết cô ấy nhiều hơn rồi. Cô ấy thực sự là một người tốt với một tính cách lạnh lùng."
"Có thật không?"
"Đúng vậy. Giá như tụi em gặp nhau trong hoàn cảnh khác, em chắc chắn tụi em có thể rất thân thiết với nhau. Em có thể gọi đó là bạn thân của mình."
Anh khịt mũi.
"Gì vậy? Em đang nghiêm túc đấy."
Cả hai im lặng trong vài hơi thở.
"Cảm ơn vì đã đưa em đến đó, Ri Jung Hyuk-ssi." Anh mở mắt.
"Chắc chắn rồi."
"Em thực sự rất thích."
Anh mỉm cười và đặt một nụ hôn lên môi cô.
"Ngủ đi, vợ yêu. Muộn rồi."
Cô cười, nhắm mắt lại và ôm anh thật chặt.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro