♚ Chapter 2 ♚
Chapter 2 ♚ Đánh Và Chạy
Cuộc sống bên ngoài cung điện, nơi mà mọi thứ đều toát lên vẻ xa xỉ, là một cuộc chiến như mọi người vẫn nói. Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng nó sẽ dễ dàng, nhưng khi trải nghiệm nó lần đầu, tôi phải nói rằng tôi ngưỡng mộ những người dân thường. Nếu tôi không học cách họ sống, tôi sẽ trở thành trò cười của họ chỉ vì tôi không biết những thứ bình thường như; trả tiền cho bữa ăn của mình hay gọi taxi hoặc đi lại bằng xe buýt công cộng.
Một ngày, khi tôi đang bận rộn ăn bữa sáng ở một quán ăn nào đó. Tôi đã thấy tin một nàng công chúa phá hoại kì nghỉ ngoài nước của gia đình. Mặc dù họ không nêu tên nhưng tôi biết họ đang nói về tôi. Tôi còn nghe được cô gái bàn bên cạnh bàn luận về việc tôi ngu ngốc thế nào khi bỏ đi trong lúc tôi có tất cả. Ôi nàng ơi, tôi suýt thì siết cổ cô ta, nhưng tôi đã không. Tôi không muốn bị bắt chỉ vì thượng cẳng chân hạ cẳng tay với một đứa con gái.
Đã gần một tuần kể từ khi tôi khiến mọi người nổi giận. Tôi từ một người có địa vị nhảy xuống một tầng lớp khác chỉ để chắc chắn rằng không có một ai theo đuôi tôi. Bây giờ, tôi đang lái chiếc xe con bọ bốn bánh mà tôi thuê ở Arizona. Tôi đang trên đường đến Las Vegas, điểm đến cuối cùng của tôi trước khi lên máy bay tới Tokyo, Nhật Bản. Tôi đã luôn muốn tới thăm nó vì con người và nền văn hóa của họ mê hoặc tôi. Khi còn ở Atlantria, tôi đã gặp một cô hầu người Nhật Bản. Có một lần cô ấy đã nói với tôi rằng cây hoa anh đào là thứ đẹp nhất đặc biệt là vào mùa xuân. Đó cũng là một trong số các lý do tôi chọn nơi này. Tôi muốn được nhìn thấy hoa anh đào kể cả khi nó chưa nở rộ.
Mặt trời đã lên cao. Mặc dù tôi chỉ mặc áo tank top và quần soóc, quần áo tôi vẫn đẫm mồ hôi. Cổ họng hơi khô, tôi cầm chai nước ở ghế hành khách uống để thỏa mãn cơn khát. Sau đó, tôi bật đài lên. Khi tôi nghe thấy bài hát đang phát, tôi bất giác mỉm cười.
"Thật buồn cười sao khi một số khoảng cách
Làm mọi thứ trở nên nhỏ bé
Và nỗi sợ đã một lần điều khiển tôi
Không thể làm gì tôi nữa,
Đây là thời điểm để tôi thể hiện
Để kiểm tra giới hạn và phá bỏ nó
Không đúng, không sai, không luật lệ cho tôi
Tôi tự do."
Khi bài hát phát tới đoạn điệp khúc, tôi chỉ có thể hát theo nó. "Let it go, Let it g-" Tôi lập tức ngừng hát khi động cơ xe phát ra một số tiếng động kì lạ. Lát sau, nó bị hỏng và chiếc xe chậm chạp dừng lại. "Tuyệt! Quá tuyệt! Ugh!" Tôi tự mỉa mai mình rồi nhảy ra khỏi xe để kiểm tra.
Khi tôi mở mui xe, một làn khói trắng dày phả vào mặt. Bộ tản nhiệt nóng ran và tôi không còn chút nước nào. Tôi nhìn xung quanh khu vực này để tìm kiếm sự sống nhưng tôi chẳng thấy ai ngoài sỏi đá và một số cây xương rồng.
Thất bại, tôi thụp xuống ghế. "Giờ thì mình phải làm gì đây?" Tôi tự hỏi bản thân trong hụt hẫng. Tôi đang mắc kẹt ở nơi nào đó mà tôi không biết, cùng với chiếc xe con bọ hỏng làm bạn đồng hành.
Tôi thở dài. Tại sao tôi lại xui xẻo thế này?
Làm thế nào để ra khỏi đây đây? Tôi còn một chuyến bay vào sáng mai. Tôi cần phải quá giang ai đó, nhưng quanh đây chẳng có ai ngoài vài chú chim bay lượn trên bầu trời.
Tôi luồn tay vào mái tóc đen nhánh của mình trong thất vọng. Tôi quyết định sẽ nhuộm tóc vàng vài ngày nữa vì tôi suýt bị bắt khi có người nhận ra tôi.
-BRỪỪỪMM-
Âm thanh mờ nhạt của động cơ của chiếc xe nào đó mang tôi ra khỏi những suy nghĩ vẩn vơ.
Từ khoảng cách nào đó, tôi thấy một chiếc xe trắng chạy với tốc độ đáng kinh ngạc. Khi chiếc xe phóng tới chỗ tôi, đầu tôi trống rỗng. Tôi bị chặn giữa đường và bắt đầu vẫy cả hai tay của mình. "Dừng xe! Dừng xe lại!" Tôi hét và vẫy tay điên cuồng như một con gà. Bạn chắc chắn sẽ miêu tả tôi như vậy nếu bạn nhìn thấy.
Tôi cần làm cho cái xe dừng lại và giúp tôi. Tôi biết là 50% điều đó sẽ xảy ra và 50% nó sẽ cứ thế phóng qua tôi. Tôi muốn được như xưa. Tôi chưa muốn chết!
Khi chiếc xe tới gần, tôi chẳng thể làm gì ngoài trố mắt nhìn nó. Đó là một chiếc xe thể thao! Một chiếc Perhaps, Ferrari hay Lamborghini? Tôi chẳng biết nữa, nhưng nó đang chậm lại!
Có lẽ tên lái xe đã quyết định hắn sẽ là người cuối cùng khi không có một nhân chứng nào nếu tôi bị đánh và hắn chạy qua, nhưng còn lương tâm của hắn thì sao? Tôi nghĩ tên lái xe vẫn còn chút đạo đức bên trong hắn. Hắn sẽ không giết tôi, phải không? Chúa ơi! Tôi đang nghĩ cái quái gì thế này?
Tôi đứng yên trên mặt đất không di chuyển, nhưng chân tôi bắt đầu run.
'Có phải tôi sắp chết không?' Tôi hỏi chính mình. Không chắc chắn cái gì ở phía trước.
-KÍÍÍÍTT-
Tôi nhắm mắt chờ đợi 1 sự va chạm, nhưng nó đã không xảy ra. Khi tôi mở mắt, mui xe chỉ cách tôi 1 inch.
"Cô gái, cô có sao không?" Tôi nghe thấy ai đó hỏi, nhưng tôi không ngừng chăm chăm vào chiếc mui xe. Đột nhiên, tôi thấy đầu mình đau nhói. Tầm nhìn của tôi bắt đầu mờ dần. Khi tôi ngã gục xuống đất, đã thấy ai đó tiến gần trong khi bóng tối đang bao trùm tôi.
♚ Hết Chapter 2 ♚
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro