_Lâm Kỳ Cửu Biệt Ca
*Nhạc: Ma Đạo Tổ Sư_Đồng Nhân Ca
*Cover by Team Lâm Kỳ Cửu Biệt
*Video: Song Linh
☆☆☆
[Lam Vong Cơ]
Thuyền xưa nhẹ trôi
Thời thiếu niên tâm cuồng say
Khi lúc đầu gặp gỡ nhau
Chưa hiểu được tấm chân tình.
[Nguỵ Vô Tiện]
Từng kiệt ngạo
Lại mượn tiếng sáo tấu tịch liêu
Nhưng chưa từng hướng tới nơi vinh phồn.
[Ôn Ninh]
Trải bao hiểm nguy
Tỉnh giấc mộng tâm lặng thinh
Dẫu có lạc vào kiếp tội
Hương thược dược vẫn nhớ được.
[Giang Trừng]
Một thân cầm giam
Chẳng thoát được kí ức xưa
Làm sao quên lòng đớn đau, để thứ tha.
[Ôn Ninh]
Đường đi chẳng có ai sánh cùng
Quá khứ xưa giờ thôi buông bỏ.
[Giang Trừng]
Hỏi nhân gian thù ân oán hận kia
Liệu buông xuống hết đi có được tĩnh tâm.
[Lam Vong Cơ]
Tại Cô Tô thấy người tới gặp
[Nguỵ Vô Tiện]
Ta chỉ là dạo chơi la cà
[Vong Tiện]
Mà vải trắng nhẹ bay lướt qua lòng ai động tâm.
[Hiểu Tinh Trần]
Thoảng qua mùi hương
Ngồi ngắm trăng treo trời cao
Năm ấy lòng chẳng đổi thay
Sương Hoa cùng chén nhật nguyệt.
[Tống Lam]
Lại nâng kiếm
Tình nghĩa này chẳng thể nào hồi
Cuối cùng mình ta phất đi tuyết bụi.
[Tiết Dương]
Hàng Tai ở đời
Thù oán chiếm mất thiện lương
Đi khắp trần tục thế gian, chỉ đợi hai chữ công đạo
Vầng trăng rạng soi
Nhuộm đất trời thấm máu tanh
Nợ còn đó, cầu thế nhân, đừng bước đi.
[Lam Hi Thần]
Thời gian trôi ta cũng đoái hoài
Nhớ khi xưa cùng nhau nâng rượu
Người còn đây mà chẳng với được tới
Mệnh ta đến cuối cùng có người thấu hiểu?
[Kim Quang Dao]
Đời này chẳng phải ta muốn đoạt
Kiếp oán hận mà đi gây họa
Tự mỉm cười, hỏi trần thế kia còn coi thường ta?
[Hi Dao]
Tự lặng lẽ giấu đi nỗi lòng
Ân oán kia lại hóa sương mờ
Đời u mê chẳng hiểu biết được tâm
Mọi sự cứ thế sai, cuối cùng có ai?
[Ngụy Vô Tiện]
Thiện cùng ác tới cuối thế nào
Chân tình này đều cũng đã trải
Dù vùi dập, và rồi sống lại
Ta vẫn chẳng rời.
[Lam Vong Cơ]
Lòng ta trôi giữa chốn gió lượn
Uống cho say mà vẫn tư niệm
Nhìn trăng sáng tự hỏi bóng cố nhân
Chờ đợi giữa thế tục, đau khổ dày xéo.
[Vong Tiện]
Người về đâu làm rõ tấm lòng
Cuối cùng thì cũng chỉ vì người
Rồi thì nguyện thả trôi hết đi
Bình an một kiếp.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro