Chap 12: Lời cảnh cáo từ 1 sự tồn tại

Bonus ảnh: by me



Hôm nay là một ngày đẹp trời, Kanchou đang ngồi nhàn nhã trong phòng làm việc, uống hết một cốc cà phê và lẩm bẩm.

Nexus: "Đến lúc đi đón bọn họ rồi."

Bước lên bong tàu, và dịch chuyển nó trở lại bầu trời phía trên những cánh rừng bạch dương phủ trắng lạnh lẽo. 

Nexus: "Chuẩn bị dịch chuyển."

Thành viên điều hành - 1: "Đã rõ! Chuẩn bị dịch chuyển...Đang liên kết với thiết bị dịch chuyển cá nhân."

Valkyrie quay trở lại cầu tàu, Nexus chào đón sợ trở lại của họ bằng một nụ cười thân thiện.

Nexus: "Rất vui vì các em vẫn ổn, chào mừng trở lại...Kiana bị gì thế?"

Kiana trông rã rời vô cùng, bám trên lưng của Mei như con nhện vậy, cô ấy thực sự rất mệt mỏi. Fu Hua không quan tâm cô ấy như thế nào, chỉ báo cáo lại những gì đã hoàn thành.

Fu Hua: "Trong một tháng này bọn tôi đã hoàn thành những gì anh yêu cầu rồi Kanchou. Khu vực đó thực sự khiến cho một số người khá là khổ sở." liếc nhìn Kiana bằng ánh mắt chán chường "Nhưng khu vực đó cũng không ít thú Honkai. Mỗi ngày vừa phải di chuyển trong cánh rừng không thấy điểm dừng để đến đích, mà vừa phải tìm cách giữ bản thân không chết vì lạnh."

Bronya tiến lại gần Nexus, đưa cho anh vật phẩm mà anh ta đã đặt sẵn đó, một cuộn giấy.

Bronya: "Thứ này khó tìm vô cùng, Bronya dù đã từng có kinh nghiệm ở nơi đó nhưng lâu rồi cũng không quen nữa, thời tiết nơi đó ngày càng khắc nghiệt hơn rồi."

Nexus: "Haha, sao cũng được. Các em làm tốt lắm, nghỉ ngơi đi, tuần này sẽ không có nhiệm vụ nào cả."

Anh ta cầm theo cả cuộn giấy và rời khỏi cầu tàu, đôi mắt không rời khỏi về phía trước. Mei cũng thả Kiana xuống khỏi lưng, nhưng con cá mắm này cứ nhõng nhẽo.

Kiana: "Ư hư~~~Không chịu đâu....~Mei senpai đứa em về phòng đi...Không chịu đâu, em mệt lắm rồi! Chân không đi nổi nữa đâu!!"

Fu Hua: "KIANA! DẬY NGAY CHO TÔI, HOẶC LÀ LÀM HẾT ĐỐNG BÀI TẬP THÁNG TRƯỚC CHƯA LÀM."

Kiana: "Ahhhh~~!! Được rồi, lớp trưởng không cần phải giục vậy đâu..."

Mei: "Đúng là hết thuốc chữa rồi...Vậy, để ta nấu cho em cái gì đó nhé, Kiana?"

Kiana: "Yay!! Cảm ơn Mei senpai nhiều!"

...

Kanchou ở trong phòng của mình, mở cuộn giấy ra, chỉ có một vài dòng chữ ở trên đó nhưng là tiếng Anh.

Nexus: "Xem nào...Nội dung là..."

Thân gửi,

Kẻ tôi tớ của Đấng tối cao vĩ đại, tôi biết Ngài đã ở đây, để dẫn dắt thêm một chủng loài thấp kém đầy lầm than tiến lên đỉnh cao của nó. Tôi sẽ luôn ở đây để hỗ trợ theo bất kì yêu cầu nào của Ngài, Đấng tối cao vĩ đại. Địa chỉ cụ thể là ở: XX, XXX, Liên Bang Nga. Kẻ tôi tớ này luôn sẵn sàng.

Cipher

Nexus đọc xong cuộn giấy, sau đó đốt nó trong lòng bàn tay. Thực ra nhiệm vụ của nhóm Kiana ban đầu chỉ là sinh tồn ở vùng Siberia lạnh giá, nhưng sau đó anh đưa thêm nhiệm vụ để nhân tiện nhờ họ lấy luôn cuộn giấy này. Nhưng thực sự là đám tín đồ của Outer God khá phiền phức và rườm rà trong những thủ tục như thế này.

Anh ngồi ngả lưng vào ghế, mắt nhìn lên trần nhà và tầm nhìn mờ dần, chìm vào một giấc ngủ ngắn.

...

Kiana đang ngủ trong phòng, cô mơ về một giấc mơ. 

Cô gặp được 1 bóng người trong giấc mơ đó, mái tóc trắng và xõa xuống, chân không bao giờ chạm đất mà chỉ lơ lửng, rôi đi và biến mất như bóng ma trong làn sương không rõ.

Kiana: "Này! Chờ đã!"

Cô đuổi theo hình bóng đó, cứ đuổi theo mãi. Nhưng mỗi lần hình bóng ấy biến mất, kẻ địch lại xuất hiện, cứ như ngáng đường lấy Kiana.

Kiana cuối cùng cũng đối diện với người cô phải đối diện cho bằng được, một người...rất giống cô? Nhưng mắt màu vàng và đồng tử là 1 ngôi sao 4 góc nhọn. 

Kiana: "Ngươi...ngươi là ai...Tại sao lại dẫn ta ở đây?"

???: "Tạm biệt, ngươi không có đủ tư cách biết ta. Hahahaha!!!"

Rồi cá mắm tỉnh dậy từ cơn ác mộng đó, cô không thể phân biệt được nó thực sự là thực, hay là ảo nữa. Nhưng Kiana cảm thấy đầu mình đau như búa bổ vậy.

...

Sáng hôm sau, Kiana lại phải có 1 bài kiểm tra riêng do Fu Hua đề xuất, do cô gần đây quá kém và sắp bị bỏ lại rồi. 

St. Freya: 13 giờ chiều

Fu Hua: "Vậy...chúng ta bắt đầu bài kiểm tra. Mei và Bronya sẽ không được giúp Kiana trong quá trình này, hiểu cả rồi chứ?"

Mei: "Đã rõ."

Bronya: "Bronya sẽ không giữ sức trong lần đấu này."

Kiana: "Vậy bắt đầu thôi."

Hàng loạt kẻ địch mô phỏng xuất hiện, Kiana mặc dù hơi ngốc nghếch về việc học hành, nhưng chiến đấu lại không hề tệ. Cô ấy có thể thực hiện nhiều động tác khó và luôn trong tình trạng hăng máu chiến, dù vậy Kiana lại có những động tác chiến đấu quá dễ đoán và đôi khi là luống cuống.

Fu Hua vẫn đang quan sát tình hình, ghi chép lại.

Nexus: "Hôm nay cho mọi người tập luyện như vậy ha? Đây là kiểm tra thường niên tại St. Freya à?"

Fu Hua: "Huh? Kanchou, anh đến đây à? Đây không phải kiểm tra gì cả, chỉ là tôi muốn kiểm tra lại Kiana thôi, cô ấy học hành gần đây tệ quá."

Nexus: "Vậy à...Ta tham gia được không?"

Fu Hua: "Nếu anh đã nói vậy...chắc là được nhỉ?"

Cô ấy mở đường cho Kanchou đi vào, cũng tắt luôn thiết bị mô phỏng theo yêu cầu của anh. 

Kiana đang đánh hăng, đột nhiên kẻ địch trước mặt biến mất khiến cô hụt đà ngã xuống.

Kiana: "Cái quái gì thế!!??"

Cô lồm cồm đứng dậy, nhưng tá hỏa khi thấy Kanchou đang đứng trước mặt, Kiana lập tức nghiêm chỉnh bản thân lại. Không hiểu sao, cô ấy lại không muốn mất mặt tí nào trước anh.

Kiana: "Kan...Kanchou đại nhân ạ. Ngài đến đây từ...từ lúc nào vậy?"

Nexus: "Haha, ta chỉ vừa đến thôi. Cũng công nhận là em có năng lực chiến đấu khá tốt đấy Kiana. Vậy nên..."

Anh suy nghĩ một lúc rồi đưa ra quyết định.

Nexus: "Ta sẽ thử 1 mình đấu với các em xem như thế nào? Dù sao cũng chưa bao giờ thử."

Kiana: "Khoan đã...Ngài nói thật à?"

Mei: "Có thực sự ổn không đó? Hôm nay Ngài bị gì à? Mệt? Hay căng thẳng?"

Nexus: nhăn mặt nghĩ thầm "Cái đám này bị overthinking à?"  nhưng cũng nhanh chóng đáp lại "Không, đột nhiên có hứng thú thôi. Cho các em 3 phút chuẩn bị và bàn chiến thuật, làm cách nào để chạm vào sau gáy của ta."

Bronya: "Vậy là Ngài muốn thử xem năng lực của bọn em đến đâu. Được thôi, Bronya đã sẵn sàng rồi."

Mei: "Vậy...vậy cho em một vị trí."

Fu Hua: "Từ đã! Không bàn chiến thuật gì luôn à!???"

Cô ấy đã không thể ngăn lại nữa, cả 3 Valkyrie cùng lúc lao vào tấn công, dốc toàn lực cho phát đánh đầu tiên.

Nexus: "Ừm...Không tệ, nhưng như vậy thì quá chậm rồi."

1 giây...

Trong 1 giây ngắn ngủi, vũ khí trên tay của Kiana, Mei và Bronya đều bị vô hiệu hóa. Kiana thì bị lấy đi khẩu súng, vô hiệu hóa suit chiến đấu khiến cô không thể dùng được những cú đá mạnh mẽ. Mei bị lấy mất thanh katana, Bronya thì bị vô hiệu hóa Bunny Project. 

Hoàn toàn không để họ có cơ hội thực hiện tấn công.

Fu Hua: "Cái gì...vừa diễn ra vậy?"

3 Valkyrie vẫn đang hơi choáng váng vì họ mất vũ khí quá nhanh, tưởng chừng nắm chắc trong tay vũ khí là có thể chiến đấu, nhưng điều này có vẻ vẫn sai.

Nexus: "Các em vẫn còn đang non lắm. Không có chiến thuật cụ thể thì đừng bao giờ tấn công."

Anh quay người, bước đi.

Nexus: "Quay về Hyperion đi, ta muốn cho các em vài thứ."

...

Mọi người được Kanchou dẫn đi trên một hành lang kỳ lạ họ chưa biết bao giờ, Hyperion quả thực quá lớn và họ cũng chưa có thời gian để khám phá nó. 

Anh đi đến một đoạn có cánh cửa để một bảng cảnh báo màu đỏ rõ ràng, sau đó làm một động tác không rõ, rồi cánh cửa mở ra.

Đây là một căn phòng trung gian, treo những bộ đồ bảo hộ màu trắng toát lạnh lẽo.

Nexus: "Mặc chúng vào đi, rồi mới có thể vào được bên trong đó."

Kiana: "Nhưng để làm gì..."

Nexus: "ĐỪNG THẮC MẮC VÀ MẶC CHÚNG VÀO NẾU MUỐN BƯỚC TIẾP VÀO TRONG. HAY LÀ MUỐN CHẾT!?"

Giọng của anh cất lên như thần chết đang gọi tên ai đó, cực kì lạnh lùng và sắt đá. 4 Valkyrie nuót một ngụm lạnh vào trong, không ngờ một câu thắc mắc của Kiana lại khiến anh phản ứng đến mức này.

Nexus: "Ta nói thật đấy, không mặc đồ bảo hộ mà bước vào trong khu vực này, đến Herrscher cũng không cứu được."

Fu Hua: "À...hóa ra là vậy."

Cả 4 nữ Valkyrie nhanh chóng mang đồ bảo hộ vào, thứ này không nặng lắm, nhưng mà nó rất lạnh, luôn luôn có một luồng khí lạnh tỏa ra bên trong bộ đồ này khiến họ lạnh hết sống lưng.

Mei: "Kanchou đại nhân, Ngài không mặc đồ bảo hộ vào sao?"

Nexus: "Không cần lo, ta không bị ảnh hưởng bởi môi trường trong đó."

Cánh cửa trước mặt họ mở ra, bên trong là 1 không gian lớn, nhưng giống như một khu thí nghiệm thì đúng hơn. Ở xung quanh là rất nhiều cái bàn, trên đó là đủ loại vật dụng hoặc các thiết bị đã ngừng hoạt động từ lâu. Trên đỉnh mái vòm đang lơ lửng 1 quả cầu màu vàng nhạt vẫn phát sáng.

Bronya: "Nơi này rộng thật. Nhưng tại sao bọn em phải mặc đồ bảo hộ còn Ngài thì không, Kanchou?"

Nexus: "Vậy để ta ví dụ nhé."

Anh tiện tay nhặt một vật trên bàn, lúc nó rời khỏi phạm vi chiếc bàn, có 1 lớp màng mỏng màu xanh giống như bị thủng theo quán tính bám lấy vật đó nhưng nhanh chóng quay về bao bọc lại vị trí xung quanh bàn.

Còn cái vật Kanchou đang cầm, nó lập tức bị biến dạng và cuối cùng nổ tung trước mắt tất cả.

Mei: "Cái gì vậy? Chuyện gì vừa diễn ra vậy?"

Fu Hua: "Hiểu rồi. Căn phòng này...vốn dĩ không có môi trường lý tưởng như môi trường bình thường của chúng ta. Áp suất, trọng lực ở đây nó đã quá cao, nếu không có bộ đồ bảo hộ đang mặc này thì số phận chúng ta sẽ như vật vừa rồi. Nhưng...chà, anh làm tôi bất ngờ đấy Kanchou, không ngờ anh lại chịu được áp lực của căn phòng này. Anh rất mạnh, tôi thừa nhận rồi."

Nexus: "Hua quá khen rồi, tôi chỉ giỏi hơn người thường chút thôi."

Fu Hua: "Hừ! Sao cũng được!"

Một cánh cửa nữa lại mở ra, lần này họ được phép cởi đồ bảo hộ bên ngoài ra, bên trong là 1 căn phòng treo đầy các loại vũ khí từ thô sơ cho đến hiện đại khó tìm.

Đằng sau lại vang lên tiếng thì thầm to nhỏ của Kiana với 2 người bạn thân của mình.

Kiana: "Nghe thấy gì không, lúc nãy Kanchou đại nhân gọi lớp trưởng là Hua đấy. Lớp trưởng rất ghét bị gọi tắt tên của mình lắm, lần trước cô ấy đánh bổn tiểu thư đây một trận vì dám gọi tắt tên của cô ấy."

Bronya: "Ý của Kiana là lớp trưởng đang trong mối quan hệ như chúng ta nghĩ?"

Kiana: "Hẳn là vậy rồi. Nếu không thì sao mà cô ấy bị gọi như vậy lại không nổi giận."

Nhưng 2 người không nhận ra Fu Hua đã đằng đằng sát khí đứng phía sau họ trong lúc họ đang thì thầm, cô không thể tin nổi là Bronya và Kiana lại có những cái suy nghĩ này trong đầu. Fu Hua rất bực tức về vấn đề này, nhưng là do trúng tim đen vì đã bị nói vào sự thật, hay là do bị vu khống không bằng chứng?

Trong lúc mà cô chuẩn bị cho 2 cô gái này mỗi người một gõ vào đầu thì...

Nexus: "Đây rồi, đây là quà của ta cho các em. Ta đã đánh giá xem khả năng của mỗi người, và tạo ra vũ khí phù hợp."

Anh lấy ra cái đầu tiên, 1 cặp súng, nó không có ngoại hình quá nổi bật, thậm chí có hơi tầm thường, nhưng đừng vì thế mà coi thường nó. 

Nexus: "Kiana, ta thấy em chiến đấu bằng cách dùng súng và những cú đá mạnh của mình, ta nghĩ đây là món phù hợp với em nhất. Mong em không cảm thấy thất vọng với món vũ khí này, ta thiết kế không được tốt lắm."

Sau khi nhận lấy cặp súng từ Nexus, Kiana dù bình thường rất ương ngạnh, khó chịu với người khác thường xuyên, nhưng cô cũng là người biết phép tắc, cảm thấy biết ơn một chút vì có 1 người nào đó quan tâm đến cô. 

Nexus: "Tiếp đến là Bronya, Bunny Project của em có cánh tay không được mạnh cho lắm, ta đánh giá như vậy. Thế nên cánh tay máy này có lẽ sẽ hỗ trợ được em đấy."

Bronya: "Bronya cảm thấy nó đẹp...Rất phù hợp..." giọng cô vẫn đều đều "Cảm ơn, Kanchou..."

Nexus: "Em cảm thấy hợp thì ta vui rồi. Mei thì..."

Anh hơi chần chừ một lúc, Mei vẫn đang dùng ánh mắt chờ đợi, cô mong rằng ít nhất bản thân cũng được như những người bạn của cô. Nhưng đã qua 5 phút rồi cô vẫn chẳng thấy động tĩnh gì, như thể bản thân cô đã bị ngó lơ vậy.

Mei cảm thấy buồn...

Nexus: "Thực ra là nó hơi nặng với em, ta cảm thấy vậy. Không biết em cầm được thứ này không..."

Anh lấy ra 1 thanh Katana, xoay nó rất điêu luyện và đưa cho Mei.

Nexus: "Nếu em cầm được nó, nó sẽ là của em, Mei."

Raiden Mei nhận lấy, nắm chuôi kiếm một cách chắc chắn, nhưng khi Nexus bỏ tay ra thì nó lập tức nặng kinh khủng. Cô cảm thấy cổ tay mình đang bị một lực rất mạnh kéo xuống, suýt nữa là cả cơ thể bị kéo xuống rồi.

Mei: "Nó...nặng quá!!"

Nexus: "Ừm...Có vẻ món vũ khí này không hợp với em rồi, nhưng ta vẫn còn có 1 món khác."

Anh lại đưa ra 1 thanh katana, nó thực sự rất tinh xảo, chi tiết và góc cạnh đều rất đẹp. Mei cầm lấy nó, lần này nhẹ hơn, nó cũng khá vừa tay của cô ấy. 

Nexus: "À, còn cả vỏ của nó nữa, ta quên đưa."

Đưa cả vẻ kiếm cho Mei, vậy là có 1 bộ Katana hoàn chỉnh.

Nexus: "Hãy dùng nó một cách xứng đáng nhé."

Mei: "Vâ...vâng!" cô ôm lấy thanh kiếm, siết chặt nó lại một chút trong vòng tay "Cảm ơn nhiều lắm...Kanchou."

Nexus: "Đừng khách sáo, dù sao cũng là Valkyrie của ta mà."

Fu Hua đang đi trong căn phòng, nhìn vào từng món vũ khí được đặt ở trong này, chúng có tất cả từ thời kỳ xưa cũ đến hiện tại, có cả những món mà cô chưa bao giờ thấy và biết đến nó. 

Một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên vai của cô khiến cô giật mình.

Nexus: "Vậy cô đã chọn được món vũ khí mình muốn chưa?" anh cười nhẹ "Tôi không chọn được cho cô."

Fu Hua cũng đang lựa chọn, thực ra cô ấy đã lựa được vài món cho mình nhưng hơi ngại. Dù sao, được ưu tiên kiểu này khiến cô ấy cảm thấy bản thân được quan tâm quá.

Cô lấy 1 bộ giáp tay màu đen rồi đeo lên cánh tay, lập tức bộ giáp tay siết chặt để phù hợp với tay của Fu Hua, cô cảm thấy có 1 sức mạnh nào đó đang thôi thúc cô tung một cú đấm ngẫu nhiên. Cô ấy không kiểm soát nổi hành động của tay mình, tung ra một cú đấm toàn lực về phía Kanchou vẫn đang đứng chờ đợi ở bên cạnh. 

Một làn sóng xung kích nổ ra khiến căn phòng hơi rung lắc nhẹ, nhưng rõ ràng Nexus đã chặn cú đấm đó lại bằng tay của mình. Fu Hua thực sự đang cảm thấy vừa bối rối, vừa đầy tội lỗi, cô ấy vừa tấn công không chủ đích vào người đã cho cô ấy trang bị.

Fu Hua: "Tôi xin lỗi...Tôi xin lỗi. Thực sự tôi không biết bản thân đang làm gì cả...Tôi..."

Nexus: "Tôi biết, dù sao cô đã chọn trang bị mạnh nhất ở đây rồi đấy. Cái giáp tay đó, mặc dù sẽ khiến người dùng có thể tung ra những đòn vật lý mạnh mẽ đủ làm mặt đất nứt nẻ, nhưng khi đã lâu không dùng mà đeo vào thì phải giải phóng hết sức mạnh đã tích trữ trước." anh khúc khích "Cú đấm vừa nãy không tệ, Hua quả thực có sức mạnh rất phi thường."

Fu Hua: "Ah...Ra là vậy, lần sau anh phải nhắc tôi cái gì đó trước khi tôi làm, hiểu chưa!?"

Cô cảm thấy hơi dỗi vị Thuyền trưởng này, nhưng cũng cảm thấy má hơi ấm lên.

...

Kanchou đã đưa các Valkyrie trở lại cầu tàu bằng thang máy phụ 1 chiều. Nhưng họ cũng thấy 1 bóng người quen quen đang ở trước mặt.

Rita: "Xin chào, một ngày tốt lành Kanchou đại nhân."

Fu Hua: "Cô là...Rita...Tại sao cô lại đến đây?"

Rita: "Ara~~Chỉ là lệnh của Giáo chủ đại nhân điều tôi đến đây thôi. Sự thô lỗ của cô khiến tôi buồn đấy."

Nexus: "Được rồi, vậy có chuyện gì?"

Rita: "Giáo chủ đại nhân muốn Ngài đến trụ sở Schicksal một chuyến để bàn chuyện của Hyperion. Liệu Ngài có thể nhận lời mời này không, Kanchou đại nhân."

Kanchou suy nghĩ một lúc, rồi đáp lại.

Nexus: "Được thôi, đi khi nào?"

Rita: "Ngay bây giờ luôn ạ. Máy bay đã chờ ở ngoài sẵn rồi."

Nexus: "Vậy được. Ai-chan, thay ta tiếp quản Hyperion một lúc."

Ai-chan: "Đã rõ."

...

Bước vào trụ sở của Schicksal, nơi này khiến Nexus khá thất vọng vì nó thực sự quá sơ sài về mặt thiết kế, dù cho người thường nhìn vào thì nơi này là 1 kiệt tác của sự vĩ đại, thì với anh nó không khác gì thiết kế của đám trẻ con.

Rita: "Giáo chủ đại nhân, tôi đã mang người đến rồi."

Otto: "Tốt lắm, lui sang bên đi."

Rita: "Vâng."

Cô lùi đứng ở một bên. 

Otto bám theo lan can bước xuống cầu thang giống như một kẻ thượng đẳng, Nexus nheo đôi mắt của mình lại, trong đồng tử màu đỏ đó, nó sáng lên...

Anh chưa bao giờ quên bản thân là thứ gì, cơ bản chưa bao giờ là con người.

Và anh ghét sự kiêu ngạo, những kẻ dám thể hiện bản thân hơn anh.

Otto: "Cũng một thời gian chúng ta không gặp nhau rồi, Thuyền trưởng Hyperion."

Nexus: "Chúng ta có thể thẳng thắn vào vấn đề được luôn không?"

Otto: "Ồ, được đấy. Vậy ta sẽ nói thẳng vấn đề luôn." giọng của ông ta nghiêm túc hẳn "Chúng ta từng gặp nhau, trước đó."

Nexus: "Nói rõ hơn xem?"

Giọng của Kanchou bắt đầu hơi có sự thay đổi, nó cực kì đe dọa, và không hề có thiện chí nào.

Nexus: "Là 50 năm trước, 100 năm trước, 500 ₦ă₥ ₮Ɽướ₵, H̸͈̬̩͑̔̈͘̚Ǎ̵̼̝̆̈́͆̀͆̀̍̿͝Y̸̫͑́̾͑̌́̂͑̇̈́ ̴̨̃L̸̟̉̓́̂̃À̴̛̲͖͎̗̜̳̞̯̠̌͛̐̌͘͠͠ ̴̧̨͙̪̖̬͚̞̈́̂͗̔̅̂̎̒͜͝ͅV̶͓̘̤͓͕̼̞̍͛̈́͒À̸̩̞̀̃͗͗̐͊͑̓͝Í̴̩̖̃ ̶̡̭̭͊̔C̶̨̝̼͓̍̎̈́̈́̄̔̀́͑H̸̡͙̰̳͕̦͐Ụ̵̝̟̲͂̈́̐̅̊̆̀̇͘C̶̠͚̯̩͚̰͇͕͕̎̽̏̀̾̂͐̈͠ͅ ̸̢͕͖̯̻̄̓̋͛͠Ń̷̩̘̩̺̟̫̺̋̄̊̔Ǵ̵̨͚̳̮̈̈̇͂͌̋̈́̿͝À̶̼̺̈͐͋N̷̬̟͈̬̣̻̖͂͒̎̄̀͛̕̕͝ ̵̡͆̀̄̿̂̋N̶̨̪͇̻̮̭͔̏̂̋̌̐͑̃̈͜͝Ą̷̘̖̻̗̯̹̳͈̆̏̓̏͛̓̀͑M̸̭͙̮̥̎̂̏̍͆̋ ̸̼̯͈̺͉̫̫̦͛̑̋̅̎̓̊̚V̸̞̘͇̥̮͛̀́̄̈́͝͠Ề̵̢̖̗̱̤̱͚̯̦̂̑̾̓͒̇͂̐͐͝ ̴͚̱̭͉̝̞̳̝̻͗̈́̄̒̀͝T̶̢̳͔͍̺̲͑͗͜Ŕ̴̭̜̩͉̣̘̹͍͍Ư̵̡̥̲̠̰̓͗͛̆̑͆͜Ớ̸̛͓̣̐̕̚͠Ć̶̬̱̲͖͉̼̔͆?̷̡̧̻̝̟̩̱̠̥̙̈́̓̌͒̈́̕?̴̢̘̘̺̥̫̳̹̣͌͐̓͊͗̏?̷̠̻̻͎̅͑͌̀́̌̃̕!̸̠͉͇̘͓̻̜͔̏̉́̾̈́̾͛͠!̴̧̦̹͇̮̾̍!̷̧̻͓͕͕͖̖̱͚̠̊͘!̸̢̨̛̞͇̤̓̿̔̿̑̽


Giọng của anh ta lúc này đã hoàn toàn bị bóp méo một cách nghiêm trọng, đến mức bóp méo nhiều đồ vật xung quanh, những cây cột đang nứt ra liên tục như chuẩn bị đổ sập bất cứ lúc nào. 

Otto vẫn tỏ vẻ bình tĩnh, nhưng trong thân tâm không thể bình tĩnh nổi nữa. Ông ta chưa bao giờ thấy điều này trước đây, tâm trí ông ta đang bảo ông ta chạy đi, chạy càng nhanh, càng xa càng tốt, giọng nói đó không biết bằng cách nào khủng bố tâm trí của ông ta một cách nhanh chóng. Nhưng chân của Otto như có lực vô hình nào đó, chẳng để cho ông ta bước đi một bước nào. 

Tình hình của Rita còn tệ hơn, vì không chịu nổi áp lực từ giọng nói ảnh hưởng vào não bộ mà đã ngất xỉu ngay sau câu thứ 3. 

Nexus: "Haha, ta không có trí nhớ tốt lắm vì nhiều sự kiện quá. Nhưng Otto Apocalyse à, ta chỉ cho ngươi 2 lời khuyên thôi."

Anh xoay người, dần bước ra khỏi trụ sở của Schicksal. Nói câu đầu tiên...

Nexus: "Đừng cố gắng làm gì, đừng bao giờ vi phạm bất kì quy luật nào đã hiện hữu trong vũ trụ này. Ngươi sẽ kéo cả thế giới này vào 1 vòng xoáy máu me, không hơn không kém. Người chết không sống lại, tất nhiên, đó là với các ngươi, không phải với ta."

Đến câu cuối cùng, anh xoay người lại, lộ một phần bộ mặt của mình, đơn giản là 1 thực thể điên rồ đến cùng cực. Khi chỉ cần chứng kiến được một phần hình thái của Nexus, Otto gần như đã rơi vào trạng thái mất trí hoàn toàn. 

Nexus: Đ̸͖͙̞͇̯̼̍͜ͅỪ̶͔̗͔̠͊̏̏͗̀̈̑̌ͅN̵̨̲̣̋̈́̄͑͌͆̈̍̚͠G̵̬̰͓̩̦̑̅̂͊ ̷̧̾B̸̲̜̗̐A̸̢̢͖͕̮͔̣̱͗́̓͂̅̃Ŏ̴̧̡͓͔̝̭̪̯̹̓́̄̿̓͘͘͜ ̴̛̽̉͋́͜G̶̲̜̦̳̰̘̀̍̅I̶̩̺͓͗͂̐̀Ǫ̶̧̛͔͉̞̀̑͊̓͑ ̵̖̪͋̎̓̂Đ̸̢̢̼̹̺͐͂́̏͗̓̾͘ͅỘ̷͙̯͐̒͐͜͝N̸̛̞̙̰̣̬͈̦̟̣̩͆̋̀̊͗̀̈́͝G̷̠̲̤̳̈͌̐̐͌̈́̿̊͑͝ ̸̛̛͙̗͉͈͓̪̍͗̾V̴̡̲͛̅̊͐͜Ạ̷̧̨̳̦͖̤͉͙̀͌͜Ȏ̴̡̤͇͇͎̈̓͆͛̅̓̚͝ ̴̛͔͍̊̏̀́̈́̚͝V̶̗̜̘̬͇̞̇̓͗̾̈́̍Ḁ̷̣͚̺͍͉͇̗̲͍͠͝L̶̨̢̨̪͉̪̬̘͇̺̀̈́̐K̸̘̺͖̥̺̩̲̳͔̈́̈́́Y̵̯͚̆̋̓͑̈́̒͂̅͝R̷̗͈̲̰̻̯̼͙͍̈́͗͛̾̉͛̔̄̋̈I̸̭̳̬͚̠̹̭̘̾͂̈͛̌̊̓̂͒͠Ę̷͙̖̖͚̞̮̤͒̈́͋̓̆̊͜ ̷͓͓̪̈́̈́̀̃Ĉ̵̠͆́͋̆͋͝Ủ̷̖̖͉͒͊̍̌͛̚͝͠Ȃ̵͈͙̗͇̂̎̆̐̚͘͘͠͝ ̵̙̻̙̙͚͖̩͓̣̾̍̾̐̈́ͅT̵̰̍͒̑͝Ḁ̷̮͓̱̺̎̈͆̒̐͝.̸̰̩͖̲͛ ̴̧̡̨͍̼̬͉̠̖͝Ḩ̵̇̐͘̚Ǫ̴̣͈̅͑̂̉̎̇͘͠͝ ̶̟̭͎̬̒̓̄͛̈́́̌̓͛͝R̷͔̗̠̱͙̣̠̐̈́̆͋̍͐̊̚̚ͅĄ̷̗̳̩̰͎͓̥̻̂́̏̿T̸̝̲̰͍̱̊́̐̍͂̃̏͝ ̶͙̻̖̹̭̱̞͉͚̖̌̾̃̈Q̵̮́̕Ù̶̗̖̻̔͂̽̚ͅÀ̷̧͓̭̈N̶̹̰͋̈̍̄̚ ̵̻̪̉̈́͊̀̐̎̂͋̆Ţ̷̢̧͖̞̼̬͔̇̃̄̈R̷̛̠̖̮͖̦̻̭̺͒̅̈̄Ǫ̷̣̯̏̈́̑̇̕N̶͉̣̻̓̑̒͒̀̈́̄̽͝Ģ̶͈̫̖̉̽̎̐̅̌͒́͘͝ ̸̛͚̞͕̤͉̦̺͒̽̊̕̚̕V̷̢̻̜͇̬̩̲̯͉̰̓̀̾͋̚Ớ̸̥͐͌̉͗̓̀I̵̤͎͇̺̰̟̳̿̑͑͑̕̕͜ ̴̫̈͒̏̐̈́̆̀̌͘̚T̷̡̢̗̮̜̫̽̔̊͐̑͐̒̃͠A̶̡͐̅̃̃́͒͛̕͠ͅ ̶̡͈̯̻̬̪͖̤̬̇Đ̶̨̱̝͇͚͙̯̻̅Ấ̸̢̨͚̦̰̈́̿̈́̄͌̑̇̚Ý̶͇̩̫̀̒̋̋͛͂̕͝,̶͚̦̜̫̝͙̽͒̓́̈̅̍̇̕ ̵̨̬̖̱̦̪͇̳̄̏̚̚H̶̤͔͑͆͊̐̃̋͐͜͝ͅÃ̵̧̛̭̳̼͉͚̙̟̩͉̌̾̇̍̍̌̈́́͒Y̵̧̡̻͓̭͑̈́͐͠͝ͅ ̸̻̆̋̍́̋̽Ṅ̸̞̱̯̆H̷͇͈̝͑̊̄̊͑̚͝Ớ̸͉͎̩̏͜͝ ̴̢̛̝̦̘̗͈͈̭̽͝L̴̖̪͓͇̤͇̘̅͂̓̾̐̊ͅẤ̸͍̳̩̯͚̭͔͍͊̉̈̀̃̓͆Y̵̢̲̯̥͆̌͆̍̐̌̀ ̴͕͖̰̦̉̒̿̆͐̑̄̈C̸̢̣̗̟̭̦͖̬̾̒̐ͅH̷̛̥̤͈̄͊͆̄̍̔Ú̶̡͔̺̜͙̤̘͙̠̓̉̋͜N̶͉̘̙̩̞̱͗̅̓̓́̇͝Ġ̷̫̭̞̦͕̰͆̓ ̷̫̜͍̤͖̏̄Ņ̷͚͈̱̳͓̖̺̺̊̑̂̊̀̄͝ͅȞ̴̢̪̦͔̹Ư̵̥͌̕ ̶̲̜̟̹̾́̓̇͝M̴̟͓̘̄͑̆̍́͑̋͠ͅỘ̵͇͕͈̱̱̰̣̮̊̄̍̈́́̋̆̉̄̄͜ͅT̴̝̗̎́́ ̸̜̿͒L̷̨̤̞̤̯̩͎̻̲͗́́̓̂͛̋Ǫ̵̛͖͎̀̀̈́̀̇̈́̒̕͝Ĭ̴̥̑̈́̾̐̆͛̿̓͒ ̶̡̪̤̼̝͍̯͙̳͙͗̈́̓K̸̢̮̺͖̠͍̺̲̩̂̊͋̐̕Ḩ̴̻̩̿̊̆̇̔̔͜Ų̸̲͉̦̙̬̣̊͒̽̈́̄Ỹ̴̢̠͈̯Ę̷͎̬͔̗̦͚̜̙̂̄͆̀͌̓̕͠N̴̼̼̻̟̒̎́͊̑̐̈͗͊͊ ̷͖̩̦̲̠̱̥̌T̵̡̺̙̺̔H̸̥̹͈̜̗͍̔̿͊́͗̃͠Ậ̶͔̤͑̇͆̚͝T̴̼̺̰̦̓̆̀̕ ̵̭͎͚̗͖͆́̀̕T̵̨̨̹̦͍̺̳͇̙̄̈́͋̏̂͋̿͂̾̚Ố̴̡͍̜͖̑͌͗̊ͅT̶̛͔̙̒̈́̂̍̅̔͛̆̚ͅ ̷̗̭̻̰͉̾̉̿̀̃̏͜C̵̰̝̥̳̳͖̓̑Ử̷͔͔̻͎̉̈́̽̎̏̃̓A̵̦̭̫̎̿̓̾̽̈́͜͝ ̸̼̂̉̚T̵̮́̾̿̐͝Ä̵̳̝͙̳́̄̅̈͂́,̸͕͉͈̐̇̀̀̈̓̾̚ ̸̞̜̎̍͂̃̏Ǫ̸̼̏͒͠͠Ṫ̷̩̘̱̭͗̾T̶̫͇̬̳̤̐͜O̷̖̟̩̤̻̒̎̽́̍̆̈́͘̚ ̴̗͖͇͐̓̽̔̈́͘͠Á̸̧̙̖̱̰̏̍̄̑͝P̸̛̙͎̹̝̋͒̓͂͘̚Ǫ̴̮̖̺̹͔̺̪̐̆̎͜Č̴̤̱̀Ą̸̣͍͍͙͇̱̋́͂̚̚L̵̢͎̭͓̜͝Ỵ̶̘̓̎Ŝ̴͚͇͓̭̦̞Ę̴͖̭̗̹̞͍̀͌̓̂͊̓̚.̶̣̪̱́̑͊͛̉̃̾͝͠


Nexus rời khỏi đó, không nhanh cũng không chậm. Còn Otto thì bị anh xóa sạch mọi kí ức vừa liên quan. Lúc này cảm giác thoải mái mới quay trở lại tâm trí của Kanchou.

Nexus: "Xem nào, tối nay Mei bảo nấu món gì đây?"


P/s: Bảo người ta nhớ lời mình nói nhưng lại xóa luôn kí ức người ta, hảo

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro