Chap 16: Trong giấc mơ #2
Bonus ảnh: (Đệt mẹ lại bị facebook cho ăn khóa phải kháng cáo mà không biết có được không)
------------------------------------------------------------------------------------------------
Kiana đi trên 1 khu vực đầy tuyết mùa đông. Xác của thú Honkai nằm ngổn ngang trên con đường cô bước đi, ở đây có vẻ vừa diễn ra một cuộc chiến lớn.
Cô ấy bước đi trên nền tuyết dính máu, nhưng cô rõ đây là một giấc mơ, chỉ là nó thật chân thật. Chân thật đến lạ kì. Kiana tiếp tục đi, và đi. Cho đến khi...
"Dì Theresa?"
Kiana ngạc nhiên khi nhìn thấy bóng người quen thuộc trước mặt, cô vội tiến lại. Nhưng 'Theresa' kia lập tức trở nên cảnh giác, cây Thánh giá đập mạnh xuống đất.
'Theresa' hỏi lại một cách thận trọng, cô ấy có vẻ mệt mỏi. "Cô...là ai?"
Kiana hơi khựng lại, à cô nhớ rồi, cô ấy đang ở trong giấc mơ. Và giấc mơ thì điều gì cũng có thể xảy đến, vậy nên con cá mắm này vận dụng hết nơron thần kinh để đáp lại một câu.
"Kiana Kaslana."
"Kaslana...sao nghe quen vậy...Ah...Chẳng lẽ là con gái của Siegfried và Cecilia. Nhưng rõ là nó chỉ vừa có 1 tuổi hơn thôi mà. Herrscher đáng chết, lại dám dùng tà thuật ảo ảnh lên ta." Theresa ôm đầu và lẩm bẩm.
Kiana nghe thấy cái tên Siegfried và cảm thấy rất quen, à, hóa ra là lão cha đáng ghét của cô.
Nhưng Kiana còn chưa suy nghĩ được nhiều thì Theresa đã tấn công bằng dây xích, cô ấy cắm mạnh thánh giá xuống nền đất.
"Đi chết đi, ảo ảnh!"
"Cái quái gì vậy!?" Kiana mở to mắt, nhưng phải né ngay đòn tấn công vừa rồi. "Dì Theresa, cháu là Kiana của dì thật đây mà!!"
Sau một hồi chiến đấu kịch liệt, và Kiana đã phải vận dụng toàn bộ những gì mình học được. Từ khả năng chiến đấu súng + cận chiến, đến những gì Kanchou đã chỉ cho cô. Theresa đột nhiên khựng lại.
"Khoan đã, cô vừa dùng kĩ thuật đấu súng gia truyền nhà Kaslana?"
"Vâng?" Kiana đáp lại.
"Ai dạy cho cô?" Theresa hỏi vặn.
"Đương nhiên là cha của cháu rồi, Siegfried."
"Rõ kì lạ, con gái của Siegfried và Cecilia giờ mới có hơn 1 tuổi...À phải rồi...Cô là con riêng của anh ta. Tôi biết ngay mà, cái tên háo sắc này rõ ràng không thể nào tin được!" Theresa hậm hực và tự suy diễn, sau đó gán ngay 1 tội danh cho Siegfried.
Kiana định giải thích nhưng thôi, với cái IQ quá cao của nhà Kaslana thì cô cũng bất lực. Nhưng giấc mơ này, nó thực sự chân thực đến khó tin. Kiana bắt đầu tin rằng đây là một trình mô phỏng để ép cô phải thể hiện ra điều gì đó.
Và nó sẽ không tốt đẹp.
"Cháu chỉ vì tìm cha mới đến đây thôi. Từ lúc bị ông ấy bỏ rơi 4 năm trước, sau đó mẹ cũng qua đời sau đó ít lâu. Cháu cảm thấy Siegfried là một ông bố vô cùng thiếu trách nhiệm."
"Đứa trẻ đáng thương...Đừng lo, ta sẽ tìm Siegfried để hỏi rõ chuyện này. Và giáo huấn lại ông ta.💢" Theresa siết nắm đấm.
Cả 2 người bắt đầu lao đi, chiến đấu trên đường tiến đến mục tiêu. Chủ yếu vẫn là những kẻ địch ngáng đường, không làm khó được họ.
...
Trong lúc này, trên Hyperion. Mei đang hốt hoảng, cô ấy chạy đi chạy lại khắp Hyperion từ lúc sáng, cầm điện thoại nhắn, gọi ai đó trong sự hoảng loạn tột độ.
"Bronya, em có thấy Kiana ở đâu không? Chị tìm từ sáng đến giờ không thấy em ấy đâu cả."
Bronya cũng lắc đầu: "Không, Bronya không thấy. Em định rủ cô ấy chơi game mà giờ mất dạng. Liên lạc cũng không được."
Nexus cũng cùng lúc tình cờ đi qua đó, thấy 2 người đã đứng ở đó sẵn, Mei thì thể hiện bộ mặt lo lắng khó thấy lúc bình thường.
"2 người làm gì ở đây vậy?"
"Kanchou đại nhân!!" Mei như vớt được phao cứu sinh. "Kiana, em ấy biến mất từ lúc sáng rồi! Dù em có liên lạc thế nào thì Kiana vẫn không hồi đáp, bình thường em ấy trả lời rất nhanh mà..."
Nexus gãi đầu một lúc, sau đó cũng thử liên lạc với Kiana. Có vẻ không được. Anh liên lạc thử với Wendy xem Kiana có đi cùng cô ấy sáng nay không.
"Không, Kanchou lúc sáng cũng thấy em đi một mình mà?" Wendy đáp lại qua điện thoại.
"Vậy à, làm phiền em rồi. Và nếu em thấy Kiana ở đâu thì báo ngay nhé."
"Em biết mà. Với cả tối nay em muốn bánh kếp." Wendy tắt máy.
Nexus cũng không thu được kết quả gì từ phía Wendy, vậy là anh đành quay lại, dùng vẻ mặt hơi nghiêm trọng. Rồi ra lệnh.
"Chúng ta cần phải tìm em ấy rồi, chia nhau ra đi."
Cả Mei và Bronya đều nghiêm túc lại, chào Kanchou của họ trước khi đi.
"Rõ!"
Và Nexus liên lạc ngay với Himeko về vụ này, cô ấy nghe tin cũng không chậm trễ mà hành động luôn cùng với Theresa. Mặc dù trong lòng anh biết, Kiana đã xảy ra chuyện gì...
Và ở đâu.
"Ít nhất hãy bình an, mọi chuyện sẽ kết thúc nhanh thôi, Kiana. Và Fu Hua nữa, cô cũng đang đi lầm đường đấy." Nexus lẩm bẩm, anh cầm lấy cái mặt nạ đã lâu không động vào và đội nó trở lại.
...
Kiana và Theresa đã đến được địa điểm tập hợp, nơi này có 1 người đàn ông tóc trắng đã đợi họ sẵn.
Người đàn ông đứng dậy từ những cái thùng gỗ, ngọn lửa trại đốt ở đây chắc cũng được 1 thời gian rồi, củi đã cháy gần hết. Nhưng khi nhìn thấy Kiana, ông ta sáng hết cả mắt, nhưng lại nhìn thấy một sự quen thuộc trên người cô.
"Theresa, thật mừng vì cô đã đến kịp lúc. Và cô gái bên cạnh ơi, có thể uống cùng ta một ly không?"
"Siegfried, ngươi đang lạc chủ đề rồi đấy!" Theresa quát mắng. "Nói cho ta biết là cái gì đã diễn ra đi."
"Rồi rồi. Có 2 tin xấu đây, muốn nghe tin nào trước?" Siegfried cúi gằm mặt xuống nền tuyết, ngồi trở lại trên thùng gỗ.
"Cả 2."
"Các Valkyrie hiện giờ đang đi tìm tung tích Herrscher thứ 2 mà chưa có kết quả gì. Tin xấu hơn là Cecilia đã bị Giáo Chủ điều đi rồi."
Theresa trở nên bất ngờ. "Nhưng tình trạng của Cecilia hiện giờ không thể tham chiến bình thường được mà!?"
"Vậy nên chúng ta phải tiêu diệt được Herrscher trước khi Cecilia đến nơi." Siegfried bày ra bộ mặt rất nghiêm túc.
Lại có thông báo mới cho họ, thật may mắn là đã xác định được tọa độ của kẻ địch. Bọn họ liền chuẩn bị đồ và lên đường, Theresa yêu cầu Kiana ở lại nhưng cô ấy không chịu.
"Với tư cách là một Valkyrie, Kiana đây cũng sẽ không bỏ cuộc dễ như vậy đâu."
"...Được rồi, ta cảm thấy trong mắt Kiana cũng có tinh thần của một chiến binh không lùi bước và mạnh mẽ, cho cô ấy đi chắc cũng không sao." Siegfried lên tiếng.
Đột nhiên Kiana tiến lại gần ông bố của mình và...
CHÁT
Một cú tát đau điếng vào mặt của Siegfried khiến ông bất ngờ, đúng là con cái báo hiếu ghê ha.
Còn Kiana thì mang khuôn mặt tự mãn mà nói.
"Đây chỉ là phần gốc, còn phần lãi, tôi sẽ tính sổ với ông sau vụ này, ông già."
...
Mei lúc này đã đi tìm Kiana, cô ấy bắt đầu lang thang bên ngoài lãnh thổ, nơi những kẻ địch chết người đang chiếm đóng.
"Kiana! Kiana chan!!! Em có ở đây không vậy!!?? Trả lời chị đi, chị sẽ làm những món em thích mà!!!! Đừng bướng nữa, chị biết em chỉ đang dỗi, phải không?"
Cô ấy bắt đầu tuyệt vọng, giọng nói trở nên run rẩy sau mỗi lần gọi. Và càng ngày, cô ấy càng lạc sâu vào khu vực không dành cho con người.
"Mei! Mei! Bronya đây, có chuyện không hay rồi!" Cô ấy nói qua bộ liên lạc.
"Chuyện gì nữa!???" Mei gắt lên.
"Herrscher, Herrscher đã xuất hiện! Yêu cầu của Tổng bộ đang cử các Valkyrie quanh khu vực gần đó nhanh chóng tìm ra tọa độ của Herrscher và bảo vệ dân thường."
"Cái gì!?...Chị sẽ quay về ngay, Bronya cũng phải giữ an toàn đấy!!"
...
Kiana tiếp tục trải qua 'giấc mơ' của cô ấy.
Cô ấy vừa nói chuyện với chính "Cecilia" trong giấc mơ của mình, một cuộc hội thoại ngắn nhưng có nhiều điều muốn nói. Kiana đã nhiều lần nhắc đến yêu cầu, rằng Cecilia không nên tham gia trận chiến vì lý do sức khỏe. Nhưng...
"Herrscher thứ 2 rất mạnh, cô biết đấy." Cecilia đáp lại nhẹ nhàng qua liên lạc. "Mọi người chỉ đang lo lắng quá thôi, tôi rất lợi hại. Vậy, nếu có chuyện gì chúng ta sẽ gặp nhau sau đó, Kiana."
Sau khi kết thúc cuộc gọi thoại, Kiana lại xách cặp zú lên rồi cầm súng mà chiến đấu tiếp thôi.
Kẻ địch bây giờ cũng dễ tiêu diệt, nhưng cô ấy càng chiến đấu càng đuối sức dần dần. Nhưng bọn họ đã đến được tòa tháp mục tiêu.
Bỗng một con thú Honkai cao hơn 5m nhảy xuống trước mặt Theresa và Kiana. Bọn họ đã phải chiến đấu rất kịch liệt, nhưng nó thực sự mạnh không tưởng. Nó có khả năng dựng các tường chắn bằng chính xương cốt của bản thân, Kiana phải né liên tục để không bị những bức tường nhô lên kia đập trúng.
"Kiana! Tập trung, hãy tập trung. Tiêu diệt nó rồi chúng ta có thể vào tòa tháp." Theresa nhắc nhở.
Một cây thương đột nhiên lao đến, xuyên qua cơ thể khổng lồ của thú Honkai. Trong chốc lát nó ngã xuống, rống lên một tiếng vang trời rồi tan biến.
Theresa lộ ra nụ cười, vì cô ấy biết người mà họ cần đã đến rồi.
"Bạch Hoa Hắc Vực...Quả thực quá dữ! Phải không, Cecilia?"
"Ừ, cô không cần phải khen tôi như vậy đâu Theresa. Với cả xin lỗi vì đã cướp công của 2 người nhé."
Cái khuôn mặt này, và cả giọng nói nhẹ nhàng này. Quả thực không sai chút nào, Kiana liền nhận ra ngay, đây chính là Cecilia. Và cũng là mẹ của cô ấy.
"Quả không hổ là Valkyrie mạnh nhất của Schicksal." Theresa khen ngợi.
Cecilia cười tươi như hoa, và tung mái tóc của mình, sau đó giơ tay chào một cách thân thiện.
"Quá khen rồi, Theresa. Và cô nàng xinh đẹp ở bên cạnh, chính là Kiana phải không? Chúng ta được gặp nhau rồi."
Kiana nắm lấy 2 bàn tay rồi đặt trước ngực, đôi mắt xanh dương như ngọc của cô ấy mở to, sáng ngời. Giọng nói trở nên lắp bắp nhưng tâm trạng đang rất xúc động.
"Cec...Cecilia...Mẹ..."
Kiana lao vào và ôm lấy Cecilia, một hành động rất bất ngờ, nhưng chính cô ấy cũng không từ chối, chỉ nhẹ nhàng xoa đầu cá mắm Kiana.
...
Himeko hiện tại đã phải mặc lại suit chiến đấu Vermilion Knight: Eclipse, mặc dù thứ này sẽ cho cô ấy sức mạnh to lớn, nhưng cái giá đi kèm cũng tương xứng với sức mạnh đó.
Cô ấy trang bị xong là ra ngoài chiến đấu ngay, nhưng trước đó, Nexus đã đứng bên cạnh và hỏi cô.
"Himeko, em có chắc đây là lựa chọn của em chứ? Thứ này sẽ mang lại một số tác dụng phụ không mong muốn, và em sẽ mất một khoảng thời gian để hồi phục đấy. Ta không có ý ngăn cản gì đâu, nhưng bình an rồi trở về nhé."
"Hahaha, Ngài lo xa thật đấy Kanchou đại nhân. Nhưng nếu như để bảo vệ đám trẻ, thì em chấp nhận điều này." Himeko mỉm cười, sau đó vác theo một thanh trường kiếm rồi xông thẳng ra ngoài boong Hyperion, nơi đang đầy rẫy quái thú Honkai.
Nexus im lặng rồi nhìn Valkyrie của mình xông thẳng vào kẻ địch đông đảo. Anh cũng yêu cầu Ai-chan mở lại hệ thống phòng thủ của Hyperion ở mức tối đa, chuẩn bị nghênh chiến.
"Đã rõ. Ai-chan sẽ mở khóa toàn bộ hệ thống phòng thủ của Hyperion trong 30 giây."
Sau đó Nexus bấm 1 số duy nhất, tiếng chuông reo lên...
Ở phía đầu dây bên kia, cuối cùng cũng có người chấp nhận liên lạc. Một cô gái tóc đỏ và đeo mắt kính, tóc kéo sang 2 bên. Khuôn mặt thì đỏng đà đỏng đảnh.
"Alo...Tesla xin nghe."
"Là ta, Kanchou của Hyperion. Nexus."
Lập tức Tesla nghiêm túc trở lại, lần đầu tiên 1 nhân vật cấp cao liên hệ với cô nên cô ấy đang khá rối.
"À ừm, chúng ta đang cố tìm ra tọa độ của Herrscher. Đừng lo, chắc chắn bọn tôi sẽ cho ra kết quả..." Tesla ấp úng.
"Chỗ của cô có Einstein đang ở đó không?"
Tesla hơi ngạc nhiên, nhưng nhìn ra sau, thì Einstein đang ở đó thật. Rồi cô đáp lại. "Có."
"Vậy phiền 2 người rồi. Hãy khởi động [Ngai Vàng Moonlight] giúp ta. Ta biết đó là dự án không công khai của 2 người, nhưng...đừng hỏi vì sao ta biết, cứ chuẩn bị đi. Ta sẽ dịch chuyển 2 cô đến chỗ của ta ngay. Gửi tọa độ trước."
Sau khi cúp máy, Kanchou của chúng ta hơi nhăn mặt. Rồi lẩm bẩm.
"Mọi chuyện đang đi hơi sai rồi. Có lẽ...các Tín đồ của Ngoại thần đã nhúng tay vào việc này. Vậy thì chuyện này sẽ càng thú vị hơn rồi đây." Anh ta nhe răng cười nộ cả răng nanh.
Himeko lúc này đang tả xung hữu đột bên ngoài boong tàu, cô ấy đã hạ gục không chỉ là một vài, mà là hàng tá thú Honkai đã ngã gục xuống, dần dần. Nhưng cô ấy cũng đang rơi vào thế bí, bị bao vây.
Cũng may mà hệ thống phòng thủ của Hyperion kích hoạt đúng lúc, hỏa lực từ chiến hạm trên không này thực sự rất khủng khiếp. Vô số Honkai muốn tiếp cận con tàu đều bị bắn tan xác chỉ sau 1 phát, mà tốc độ khai hỏa cũng rất cao. Tuy vậy vẫn có những thú Honkai lọt và và Himeko vẫn phải phụ trách tiêu diệt chúng.
"Đỉnh thật...Hóa ra Hyperion mạnh thế này sao? Đến cả thú Honkai cấp Đế cũng bị bắn cho tan xác." Bronya đứng từ trong khoang lái của Hyperion nhìn ra toàn cảnh phía trước.
Wendy từ sau cuối cùng cũng xuất hiện trở lại, cô ấy nhẹ nhàng đáp xuống sau khi bay một quãng dài để trở lại Hyperion.
"Cuối cùng cũng thoát chết, hú hồn."
"Sao thế Wendy?"
"Không có gì, tôi bị 10 thú Honkai truy đuổi sát nút. Sau đó chúng bị pháo của Hyperion bắn chết. Nhưng tại sao thú Honkai lại nhắm vào nơi này?"
Bronya không trả lời, cô ấy nhớ đến lần đối đầu với Rita vào tuần trước và cuộc gặp với Welt Yang vài ngày trước, lúc mà cô ấy đối đầu với [Grey Snake]. Cô ấy lại thở dài, rồi quay sang nhìn Wendy.
"Chúng ta nên giúp Himeko."
"Đồng ý cả 2 tay."
Cả 2 người rời khỏi khu vực lái của Hyperion và ra ngoài boong tàu, hỗ trợ Himeko chống lại đợt Honkai tiếp theo.
Lúc mà thú Honkai đang đến ngày một nhiều, Himeko cũng bị một số con quật trúng người và bị hất văng, nhưng cũng không ảnh hưởng gì lắm, chỉ là xây xát nhẹ ngoài da. Nhưng cô ấy đang cảm thấy ngày càng mệt mỏi, thở dốc, tầm nhìn đang dần mờ đi.
"Hây da!!!"
Himeko lại vùng dậy, chém về phía con thú Honkai đang dùng bàn chân định giẫm lên cô ấy. Đôi mắt rực lửa, và bộ suit của cô cũng bừng một ngọn lửa theo đó.
"Đám chó chết bọn bây lên đây hết đi, ta đây chưa biết sợ là gì." Himeko khiêu khích.
[Thỏ Áo Giáp: Xuất kích]
[Cánh Thiên Không: Xuất kích]
ẦM!
2 bóng người đáp xuống từ nóc khu vực chỉ huy. Sau đó mở màn tấn công để phá thế bị kìm kẹp của Himeko đang phải chịu.
"Mấy đứa? Ta đã bảo là không được ra đây mà??"
"Xin lỗi cô Himeko, bọn em không làm được. Bronya không thể đứng nhìn giáo viên của mình chiến đấu một mình."
"Dù sao chúng ta là Valkyrie, mà đã là Valkyrie thì không bỏ chạy." Wendy nói với giọng chắc chắn.
"Vậy à...Mong mấy đứa đừng hối hận."
Kẻ địch lại tới, nhưng lần này, cả 3 người sẽ cùng đối mặt với nó.
...
Nexus lúc này đến một nơi, có vẻ là phía các nước Ả Rập thống nhất.
Anh đứng ở một tòa nhà cao ốc đã đổ nghiêng xuống, nhìn vào đám thú Honkai đang ngụy trang thành màu pha với màu của cát nóng. Nhưng Kanchou không đến để xem đám này, anh đang chờ.
Một người xuất hiện từ phía sau bằng cổng không gian. Mái tóc màu trắng, đôi mắt xanh dương, mặc áo khoác dài màu đen và áo trong màu trắng.
"Ngươi đến rồi, Kelvin. À không, đó là tên hôm trước thôi, Kevin Kaslana mới đúng."
Kevin liếc nhìn Nexus, rõ ràng anh ta vẫn thấp hơn cả Nexus, thật khó tin. Nhưng...nếu như Kanchou Nexus đã gọi Kevin đến, thì chắc chắn có vấn đề.
"Anh muốn nói với tôi điều gì. Khụ khụ..."
"Bị đau họng à?"
"Ừ, gần đây bị viêm họng do thời tiết. Khụ khụ!"
Kanchou lướt nhẹ tay, xóa bỏ cơn ngứa họng khó chịu của Kevin.
"Bọn chúng đã đến rồi. Các ngươi nên chuẩn bị."
"Bọn chúng? Bọn chúng nào?"
"Các tín đồ của Ngoại Thần. Có lẽ các ngươi không biết đến Ngoại thần hay tín đồ của đám kia. Nhưng các ngươi có thể hiểu, mỗi hành động của Tín đồ đều rất điên rồ. Nếu có thể thì hãy làm thân và làm quen với vài tín đồ, kéo chúng về phía phe của ngươi. Nếu không, chúng có thể sẽ làm bừa, hoặc hợp tác với kẻ địch của ngươi."
Kanchou đưa cho Kevin một bản danh sách khoảng hơn 10 cái tên trong đó. Sau đó cười.
"Tín đồ của Ngoại thần rất mạnh, ngươi có thể đấu với 1 kẻ đơn lẻ trong số chúng nhưng cũng sẽ rất khó khăn. Tốt hơn hết là đừng khiến chúng nổi điên. Chỉ như vậy thôi."
"Chỉ như thế thôi à? Còn gì nữa không." Kevin lấy tờ giấy và nhét vào túi áo.
"Tuần trước ngươi gặp Bronya và Welt rồi phải không?"
"Bronya...Là cô gái tóc mũi khoan kia...Ừ, đúng là bọn tôi có chạm mặt nhau."
"Tính ra...Valkyrie của ta còn có nhiều chuyện giấu ta lắm, nhưng không sao, ta nắm bắt được cả. Nhưng mà, Kevin, nếu ngươi khiến Valkyrie của ta bị mệnh hệ gì đó...Thì toàn bộ, tất cả thế giới này, sẽ phải trả giá cho chúng, ngươi hiểu chứ?"
Lời đe dọa của Nexus khiến Kevin có hơi chùn chân. Nói thật, anh ta là một người đàn ông mạnh mẽ và trải qua nhiều biến cố. Kevin có biết đôi chút về Nexus, về sự thật Kanchou Nexus không phải con người. Vậy nên [Người đàn ông mạnh nhất Trái Đất] này luôn hành động cẩn trọng trước con mắt của Nexus.
"Ừ, được rồi. Tôi đi trước đây."
"Bảo trọng."
Nexus lại đứng một mình, nhìn về phía xa xa kia. Rồi anh thở dài sườn sượt, sau đó dịch chuyển quay về Hyperion.
"Mong là Tesla và Einstein sẽ kìm chân được cả lão già Otto và Kiana ở trạng thái Herrscher cùng một lúc."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro