Chap 1:
Tiếng sấm gào rú trên bầu trời đêm, như một lời cảnh báo u ám cho đêm mưa định mệnh. Cô đứng trước cổng biệt thự Lâm Thị, nước mưa hòa vào nước mắt, lạnh buốt đến tận tim.
Lê Tịch.
Cái tên ấy đơn giản như một làn gió, nhưng đời cô chưa bao giờ yên bình như thế. Cô là người thế thân.
Cô gái mà tổng tài Lâm Dực sắp cưới, vốn dĩ không phải cô.
---
Mười giờ đêm, tại biệt thự nhà họ Lâm.
Căn phòng rộng lớn bao trùm bởi gam màu xám lạnh, như chính con người đang ngồi đó – Lâm Dực. Tổng tài trẻ tuổi nhất trong lịch sử tập đoàn Lâm Thị, lạnh lùng, tàn nhẫn, chưa từng biết đến hai chữ "động lòng".
Anh ném tập tài liệu lên bàn, giọng trầm thấp, khinh miệt:
– Cô là ai?
Lê Tịch ướt đẫm, áo váy dính chặt vào người, đôi mắt đỏ hoe nhưng vẫn cố ngẩng đầu.
– Tôi... là Lê Tịch. Tôi đến thay chị gái tôi… Lê Dao.
Cái tên đó vừa thốt ra, ánh mắt anh lập tức lạnh thêm vài phần.
– Cô nghĩ tôi là trò đùa à?
Cô cắn môi.
– Chị ấy… bỏ trốn rồi. Hôn ước vẫn còn. Gia đình tôi... cần cuộc hôn nhân này.
Anh bật cười lạnh.
– Tôi không cần.
Im lặng.
– Nhưng... tập đoàn Lê Thị thì cần, đúng không? – ánh mắt anh sắc như dao – Cần một cái phao cứu sinh sau khi thua lỗ gần hai trăm tỷ.
Lê Tịch không phản bác. Cô không đến đây để van xin, càng không có tư cách đòi hỏi. Chị cô – Lê Dao – là người được hứa hôn, nhưng đêm nay, cô lại phải thay chị mình bước vào cuộc hôn nhân không tình yêu.
Anh bước đến gần, từng bước như dồn ép cô vào đường cùng.
– Vậy là cô biết mình là thứ gì rồi?
– Tôi biết.
– Một công cụ. Một món hàng thế thân. Một con cờ đổi lấy tiền tài cho gia đình.
Lê Tịch nuốt nghẹn, nhưng không phản bác.
Ánh mắt anh lướt qua cơ thể mỏng manh đang run lên từng cơn. Anh khẽ cúi đầu:
– Vậy thì làm tròn vai của mình đi.
Cô chưa kịp phản ứng, bàn tay anh đã kéo mạnh, ép sát cô vào vách tường lạnh ngắt. Hơi thở của anh gần sát, mùi rượu nhẹ và mùi bạc hà hòa quyện khiến đầu óc cô choáng váng.
– Đừng mong tôi sẽ yêu cô – anh gằn từng chữ. – Cũng đừng mong tôi sẽ nhìn cô như nhìn chị gái cô. Trong mắt tôi, cô chỉ là một thứ thay thế rẻ mạt.
---
Hôn lễ diễn ra lặng lẽ trong bí mật, không khách khứa, không pháo hoa, không nhẫn cưới. Chỉ có một tờ giấy đăng ký kết hôn được ký trong lạnh lùng.
Từ giây phút ấy, Lê Tịch chính thức trở thành vợ của Lâm Dực – người đàn ông mà cả giới kinh doanh vừa kính nể vừa khiếp sợ.
Nhưng cũng từ giây phút đó, cô trở thành cái bóng trong cuộc đời anh.
Cô không được vào phòng ngủ chính.
Cô không có quyền can thiệp vào bất kỳ việc gì của anh.
Cô chỉ có thể sống trong căn phòng phụ phía Tây, nơi trước đây từng là phòng chứa đồ.
Mỗi sáng anh ra khỏi nhà mà không nhìn cô lấy một lần.
Mỗi tối anh trở về, cô phải tránh mặt.
Ngày đầu tiên sau lễ cưới, quản gia đưa đến một bản nội quy:
1. Không được tùy tiện bước vào phòng làm việc của Lâm tổng.
2. Không được phép hỏi lịch trình hoặc can thiệp vào công việc của Lâm tổng.
3. Không được phép rời khỏi biệt thự nếu không có sự đồng ý của Lâm tổng.
4. Không được yêu cầu bất cứ điều gì liên quan đến tình cảm.
Ký tên: Lâm Dực.
Lê Tịch run rẩy khi cầm cây bút. Dòng chữ trên bản nội quy như lưỡi dao khắc sâu vào lòng cô. Nhưng cô vẫn ký.
Bởi vì... cô không có quyền lựa chọn.
---
Đêm thứ mười trong cuộc hôn nhân lạnh lẽo.
Lê Tịch đứng trước cửa phòng làm việc, tay ôm một chiếc hộp nhỏ. Là chiếc khăn tay cô tự may từ hồi còn học cấp ba – thứ duy nhất chị cô để lại trong căn phòng cũ trước khi bỏ đi.
Cô gõ nhẹ cửa.
– Vào đi – giọng anh vang lên lạnh lùng.
Cô rụt rè bước vào. Anh đang ngồi sau bàn làm việc, tay cầm ly rượu vang đỏ như máu.
– Gì?
– Tôi... chỉ muốn... gửi lại cái này. Chị ấy để quên...
Anh liếc nhìn hộp vải trong tay cô, không chút cảm xúc.
– Cô nghĩ tôi quan tâm sao?
Lê Tịch mím môi, lặng lẽ đặt hộp xuống bàn.
– Tôi chỉ muốn... trả lại những gì không thuộc về mình.
Anh đứng dậy, bước đến gần, từng bước như dội sấm vào lòng cô.
– Cô biết mình đang làm gì không? Hay cô đang cố diễn vai em gái đáng thương?
– Tôi không diễn.
– Cô không cần phải tỏ ra cao thượng. Tôi không hề yêu chị cô. Và càng không bao giờ yêu cô.
Lê Tịch gật đầu.
– Tôi biết. Tôi không hy vọng gì cả.
Anh bất ngờ bóp cằm cô, ánh mắt như muốn thiêu cháy.
– Vậy thì đừng có dùng vẻ mặt đáng thương đó trước mặt tôi. Tôi ghét nhất là giả bộ ngoan hiền.
Cô nhắm mắt, nước mắt lặng lẽ rơi.
Anh bỏ tay ra, cười lạnh.
– Nếu cô thực sự muốn trả lại những gì không thuộc về mình... thì hãy biến khỏi đời tôi.
– Tôi không thể – cô thì thầm – Cha tôi còn nằm viện. Tập đoàn Lê Thị... còn nợ Lâm Thị 200 tỷ. Tôi không thể đi.
Im lặng. Lạnh lùng. Cay nghiệt.
– Vậy thì ngoan ngoãn làm vật thế thân đi. Một khi tôi chán, tôi sẽ vứt cô như mảnh giẻ rách.
---
Cô rời khỏi phòng với bước chân xiêu vẹo. Trên tay, những ngón tay hằn đỏ vì bị bóp mạnh. Trong lòng ngổn ngang tủi nhục.
Nhưng cô không được phép khóc.
Bởi vì cô biết, đây chỉ mới là bắt đầu...
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro