Biết được bí mật
Hắc kiếm lạnh buốc chỉa vào nàng.
Tiệc vui rồi cũng phải tàn, nhạc hay rồi cũng đến hồi kết thúc! Hết một khúc "Vong tình", nàng chậm rãi quay đầu, trân trân nhìn hắn, nhìn người đàn ông nàng yêu, nhẹ giọng hỏi:
- Phong, chàng đã bao giờ yêu ta chưa? Dù chỉ một phút giây thoáng qua cũng được?!
- Chưa!- Hắn dứt khoát trả lời.
Lạng lùng, dứt khoát, chắc hẳn hắn phải hận nàng nhiều lắm?
- Mộ Dung Thiếu Khuynh! Muốn sống thì giao giải dược ra đây!
- A! Chàng lại quên rồi, chẳng phải chàng hay gọi ta la Khuynh Nhi hay sao? Khuynh trong khuynh quốc khuynh thành, nói ta là người đẹp nhất trong mắt chàng!
Mỉm cười ngọt ngào, không đợi hắn trả lời nàng đã cất tiếng:
- Để ta kể chàng nghe một câu chuyện xưa nhé! Chuyện kể rằng có một cô bé...
Nàng kể, cứ kể hết chuyện kiếp trước của nàng, kể khi nàng khổ công huấn luyện để trở thành một sát thủ ra sao, kể về cuộc sống không có niềm vui của nàng...rồi lại kể chuyện ở kiếp này, kể rằng nàng sống ra sao, nàng mệt mỏi như thế nào, nàng đã gánh chịu nỗi đau đến nhường nào....
Mắt hắn thoáng lên một tia sao động, nhưng rất nhanh liền biến mất.
- Ta không làm ngã nàng ấy xuống hồ vì vốn ta là người bị hại, ta không làm nước trà bắn lên tay nàng, ngược lại người bị phỏng là ta, ta không hại nàng ấy sẩy thai vì vốn người mang thai không phải nàng, Vũ Nhi của chàng!
Khuôn mặt hắn biến sắc, toan mở lời nhưng bị nàng ngăn lại. Nhẹ nhàng đặt tay lên bụng, nàng cười, một nụ cười ngọt ngào:
- Chàng biết không, nơi này, bảo bối của ta đã từng tồn tại. Ta từng rất vui mừng, hạnh phúc đến phát điên, từng hàng đêm mơ về bảo bối, từng nói chuyện với bảo bối rẩt nhiều, rất nhiều để xua đi nỗi buồn khổ, từng nghĩ bảo bối sẽ xinh đẹp ra sao khi lớn lên, không biết con sẽ giống ta hay giống chàng, từng ngồi hàng giờ liền để khâu y phục cho bảo bối, đã từng....đã từng rất nhiều, rất nhiều....
Hắc kiếm trong tay hắn rơi xuống chạm vào nền tuyết phát ra tiếng "leng keng". Hắn bước đển nhưng nàng lại lùi bước. Từ đôi mắt xing đẹp, từng giọt châu rơi xuống làm cho huyết y càng thêm phần rực rở...
Nàng lại cười, một nụ cười chua chát, xót xa, một nụ cười trong hai hàng nước mắt:
- Thế mà ta lại là một người mẹ thất bại, ta không bảo vệ được bảo bối, thân là một sát thủ như thế mà lại không chống đở được một chưởng, chính vì vậy mà để bảo bối rời đi! Là ta, là ta đáng chết, là ta đáng chết!
Nàng tự đánh mình như đang trừng phạt bản thân. Còn hắn, hắn đau lòng sao? Cũng không biết nữa! Hắn, là hắn tự tay giết chết hài tử của hắn và nàng sao? Hắn, là chính hắn sao? Hắn nhìn nàng, nhìn nàng tự tay hành hạ mình. Tim hắn nhói đau, hắn muốn ôm nàng, muốn ngăn nàng đừng đánh mình nữa vì nàng như thế hắn đau lắm! Nhưng nàng lại ngăn hắn lại, khuôn mặt bỗng bình tĩnh đến lạ thường:
- Chàng đừng bước tới đây, ta sợ không còn đủ thời gian nữa!
Tuyết càng lúc rơi cáng nhiều, cuồng phong kéo tới càng lúc càng dữ dội. Bên bờ vực, một trắng một đỏ đứng yên bất động, trong không trung chỉ còn lại tiếng bói đều đều của nàng. Nàng nói, từ khi gặp hắn, nàng thích bạch y đến lạ thường, nàng nói, bên hắn nàng cười rất vui vẻ, rất hạnh phúc, nàng nói nàng yêu hắn đến nhường nào, nàng nói...nàng nói...
- Ta, là người cứu chàng ở bìa rừng, không phải nàng ấy, nhưng chàng lại gọi tên nàng ấy mà không phải tên ta. À! Ta cũng xin lỗi chàng, giải dược vốn không có ở chỗ ta vì vốn ta không hề hạ độc, mà nàng ấy cũng không trúng độc, người trúng độc là ta!!! Là ta, người đang đứng trước mặt chàng đây đã bị chính người chàng yêu hạ độc thủ, là ta, chàng có biết không?!
Tim nàng bỗng nhói đau, hai tay yếu ớt ôm ngực, nàng thều thào:
- Nơi này rất đau nàng có biết không? Không! Làm sao mà chàng biết được cơ chứ, ta chỉ là thế thân, đúng, là thế thân! Thế nhưng, nơi đó vẫn đau, đau nhiều lắm, nó đang rỉ máu, ta biết, nó vở tan rồi, không hàn gắn lại được nữa! Là vô phương cứu chữa rồi!
Từ khóe môi anh đào, một dòng máu tươi chảy xuống, nhuộm lên tuyết như những đoá hoa xinh đẹp, thân thể khẽ chao đảo, nàng biết, nàng không chống đở được nữa rồi!
††††††††††
End chap 9.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro