Hối hận đã muộn
Vong xuyên vực.
Gió bỗng nổi lên, ào ào dội vào vách núi.
Bạch y nam tử mắt đỏ ngầu, ôm chặt người trong lòng mà lẩm bẩm:
- Khuynh Nhi, đùa thế không vui đâu! Tim ta đang đau này, nàng dậy xoa cho ta đi! Khuynh Nhi! Khuynh Nhi! Nàng dậy đi! Nàng nhìn xem, ta rơi nước mắt này! Nàng đừng cười ta chứ! Nàng xem, nàng nhìn ta đi! Nhì đi! Mở mắt ra nhìn ta đi Khuynh Nhi! Khuynh Nhi dậy đi, đừng ngủ! Tuyết lạnh lắm! Nàng sẽ bị cảm mất! Trở về nhà cùng ta nào, ta trồng hoa hồng cho nàng, cùng nàng chăm sóc bạch liên...không phải nàng thích bỉ ngạn hoa sao? Ta trồng cho nàng cả một phủ, được không? Nàng không phải muốn ta đàn cho nàng múa sao? Nàng ngủ như thế làm sao múa được? Ta còn chưa họa nàng mà! Nàng không phải khen ta họa rất đẹp sao? Đừng ngủ nữa, mở mắt ra nhìn ta đi! Ta đau lắm rồi! Nàng không thương ta sao? Hwts thương rồi sao?
Đưa tay lay thân thể lạnh lẽo của nàng, hắn gòa lên trong tuyệt vọng:
- KHUYNH NHI! KHUYNH NHI! KHUYNH NHIIIIIII! Nàng đừng bỏ ta được không? Ta sai rồi! Ta yêu nàng! Khuynh Nhi! Khuynh Nhi của ta!
Hắn gọi nàng, thanh âm vang vọng khắp vực sâu vạn trượng, trong đó cả bi thương có, tuyệt vọng có, đau lòng lại càng có....đủ mọi cảm xúc đau thương tràn ngập trong hắn lúc này!
Nơi này, đón một người.
Cũng chính nơi này tiễn một người.
Hắn hối hận, nhưng rồi làm sao? Bởi trên thế gian này không có thuốc chữa cho bệnh hối hận!
Đừng để mất đi rồi mới hối tiếc, cuộc sống này, có những thứ mặc định là không thể níu kéo, tỉ như...sinh tử.
‡‡‡‡‡‡‡‡‡‡★†★‡‡‡‡‡‡‡‡‡‡
End chap 11.
Chap này hơi ngắn nên ta sẽ đền bù sau ^_^
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro