Chương 3


Buổi tối thành phố Bắc Kinh, xe chen chút kín mít trên đường phố.

Tại một khách sạn xa hoa lộn lẫy, những quý ông, quý bà diện lên mình những bộ trang phục cao cấp, trên mặt bọn họ đều đeo mặt nạ dự tiệc.

Không gian khách sạn náo nhiệt, tiếng nhạc du dương, tiếng cười nói rộn rã.

Lúc này, cánh cửa to lớn của khách sạn mở ra, người đàn ông mặc trong mình bộ vest đen cao cấp đi vào.

Người đàn ông bước vào, khách sạn đột nhiên yên tĩnh đến lạ, trong không gian chỉ còn tiếng chơi đàn Violin vang lên.

Người đàn ông cao lớn thấy bầu không khí yên tĩnh, cất giọng nói:" Các vị cứ tự nhiên"

Lúc này, có một ông lão từ trong đám đông bước đến, gương mặt ẩn hiện chút kiên dè:"Chào Khương tổng, chúng tôi quý hoá quá mới được Khương tổng mời đến đây tham gia buổi đấu giá sang trọng này!"

"Giang tiên sinh khách sáo rồi"

Không lâu sau, ngoài cánh cửa khách sạn, có bóng dáng ai đó bước vào.

Cả đám người trong khách sạn thấy bóng dáng ấy đang bước vào, phía sau còn vài tên vệ sĩ.

Không gian khách sạn lần nữa lại chìm trong sự yên tĩnh, tiếng đàn violin lúc này cũng không còn vang lên .

Trần Hạ thấy bóng dáng đang đi vào, cô nhận ra ngay, người đàn ông hôm qua cho cô ở nhờ nhà!

Người đàn ông đang đứng ở sảnh khách sạn, thấy bóng dáng đang đi vào của Mặc Thâm, bước đến kính trọng nói:" Mặc tiên sinh, tôi biết anh cũng sẽ đến!"

Mặc Thâm không nhìn người trước mặt đang nói, đi thẳng đến sofa ngồi xuống, bắt chéo chân, lúc này anh mới chậm rãi trầm giọng nói:"Đến xem buổi kịch lớn như vậy, sao tôi lại không đến? Thưa Khương tổng?"

Khương Thiếu đi sau Mặc Thâm bất giác lắc đầu cười khẩy.

"Kịch gì chứ, chỉ là buổi đấu giá nhỏ mà thôi!"

"Cũng không còn sớm nữa, mời Mặc tiên sinh vào trong phòng VIP của chúng tôi nào."

Mặc Thâm trầm mặt liếc nhìn Khương Thiếu đang đứng đối diện mình:" Tôi chỉ đến xem một chút liền đi, không cần khách sáo"

Đúng lúc này, buổi đấu giá cũng bắt đầu.

Ánh đèn trong khách sạn điều được ai đó tắt đi, chỉ còn ánh sáng trên sân khấu trước mắt.

"Kính thưa quý vị, buổi đấu giá bức tranh của tác giả Vincen Van Gogh lúc trước thuộc quyền sở hữu của Trần thị chính thức bắt đầu"

Bên dưới ai nghe đến Trần thị cũng sững sốt, xôn xao.

"Thuộc quyền sở hữu Trần thị sao giờ rơi vào tay của Khương thị?"

"Không lẽ, Khương thị có liên quan đến vụ án của Trần thị?"

Phía trên sân khấu, MC thấy bên dưới xôn xao, nói tiếp:" Trước đây, tập đoàn Khương thị đã mua bức tranh này từ tay của ông Trần Bá Thành, chủ tịch tập đoàn Trần thị!"

"Giá khởi điểm của bức tranh, 10 vạn tệ"

Trần Hạ biết bức tranh này, lúc trước nghe cha cô kể, ông đã mua nó từ bên Pháp, ông rất yêu quý bức tranh này, tại sao lại bán?

"20 vạn tệ"

"25 vạn tệ"

"40 vạn tệ"

"50 vạn tệ"

"100 vạn tệ" Trần Hạ lúc này cũng lên tiếng, cô buộc phải lấy lại bức tranh từng là của gia đình cô về.

"100 vạn tệ lần thứ nhất"

"100 vạn tệ lần thứ hai"

"150 vạn tệ"

Trong gốc tối, Mặc Thâm trầm giọng lên tiếng.

Trần Hạ nghe giọng nói đó phát ra, cô không hiểu sao, sau lưng cô lại lạnh lẽo làm cho cô rung mình một cái.

"150 vạn tệ, có còn ai ra giá cao hơn không ạ?"

Trần Hạ cắn môi, la lớn:" 200 vạn tệ"

Dù bỏ ra bao nhiêu tiền cô cũng phải lấy lại bức tranh này.

"Bon" tiếng búa trên sân khấu cũng đã đập xuống.

"Chúc mừng, quý cô đã sở hữu bức tranh với giá 200 vạn!"

Cả căn phòng đang yên tĩnh, bỗng chóc xôn xao.

"Cô gái này có bị điên không? Bỏ ra 200 vạn tệ chỉ mua một bức tranh"

"Cô gái này là ai vậy?"

Chỗ cô đứng, tự nhiên ánh sáng chiếu ngay cô.

Xuất hiện trước mắt mọi người trong căn phòng là một cô gái diện lên mình bộ váy đuôi cá đỏ rượu ôm sát ba vòng, tóc uốn lượn trông vô cùng quyến rũ, tuy Trần Hạ đeo mặt nạ nhưng ai đều biết người phụ này rất xinh đẹp.

Trần Hạ bất ngờ bởi những ánh nhìn của mọi người trong căn phòng, bất giác mất tự nhiên.

Cô đi thẳng lên sân khấu, nhìn MC nói:" Tôi đem bức tranh này đi trước, người của tôi sẽ theo các anh để đưa tiền."

Không đợi MC trả lời cô, cô phẩy tay có 2 người đàn ông lên sân khấu khiên bức tranh đi.

Khương Thiếu bên đây, thấy người nữ xinh đẹp chuẩn rời khỏi, anh nhanh chân đi đến trước mặt cô.

"Chào quý cô, mạo phạm hỏi cô đây là?"

Trần Hạ nhìn người đàn ông trước mặt, không trả lời, bước thẳng đi qua người anh ta.

Khương Thiếu thấy cô làm ngơ câu hỏi của mình, nhìn theo bóng lưng của cô, nói với trợ lí.

"Điều tra thân phận người phụ nữ này."

Mặc Thâm không biết rời khỏi khách sạn từ bao giờ.

Buổi đấu giá kết thúc.

Trần Hạ thuê một phòng khách sạn VIP cách xa cái khách sạn vừa rồi.

Lên phòng, cô nằm ngã xuống chiếc giường mềm mại điện cho quản gia.

"Alo, bác Lương, chuyện bên bác sao rồi?"

"Tất cả tài sản âm thầm đều được chuyển qua đây an toàn rồi, thưa tiểu thư"

"Vậy tốt rồi... Cháu có một chuyện thắc mắc, bác có nghe cha cháu có bán bức tranh nào đi không?"

Đầu dây bên kia trầm ngâm như đang suy nghĩ gì đó, lát sau trả lời:" Bác nhớ mấy năm gần đây, ông chủ không bán bức tranh nào hết. Sao tiểu thư lại hỏi vậy?"

Trần Hạ hoàng hốt ngồi bật dậy, sắc mặt tái đi vài phần nói:" Vừa rồi cháu mới đấu giá một bức tranh, họ nói bức tranh này trước đó của cha cháu, trước lúc cha cháu mất đã bán lại cho tập đoàn Khương thị"

"Bác nhớ tập đoàn mấy năm gần đây đâu tổn thất về kinh phí mà phải bán một bức tranh?"

Trần Hạ cắn môi, nói:" Trong chuyện này có ẩn khúc, bác bên đó nhờ người điều tra giúp cháu, cháu vừa ẩn danh đấu giá xong bức tranh, lúc này hành động sẽ bị phát giác."

Nói chuyện với quản gia xong, cô nằm ngã xuống giường, nhớ lại hồi ức lúc cô còn ở cùng cha mẹ.

Nước mắt chảy xuống lúc nào không hay.

Phá vỡ không gian yên tĩnh trong căn phòng, là tiếng bấm chuông bên ngoài căn phòng.

Trần Hạ đi từ ra ngoài mở cửa, cứ nghĩ là nhân viên lên đưa rượu, vì trước đó cô có nói với tiếp tân lúc thuê phòng rằng 30 phút nữa đem một chai rượu vang lên phòng cô.

Cánh cửa được mở ra, trước mắt cô là Mặc Thâm đang đứng ở phía trước mặt nhìn cô, gương mặt sắc lạnh, đôi mắt sắc bén quan sát cô.

Trần Hạ theo phản xạ lùi lại hai ba bước nhìn người đàn ông trước mặt, lắp bắp nói:" Anh đến đây làm gì?"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro