Part 4: Lạnh trong tin nhắn, Ấm trong âm nhạc


Sau đêm nói chuyện tới 1 giờ sáng đó, Chi tưởng Alex sẽ quay lại mode lạnh như băng Siberia. Ai dè... hôm sau mở Speaky ra, cái tên "alex" nằm chễm chệ online now.
Chi chưa kịp chào, tin nhắn nhảy tới:

"u listen music now?"


Chi bật cười:
-"Ủa ông mới dậy hả mà nhắn chớp nhoáng vậy?"
Cô trả lời:

-"Yes??? Why???"


Alex gửi một file âm thanh.
Không ghi chú.
Không mô tả.
Không caption.
Chỉ mỗi file.
Chi chớp mắt.
Cô mở lên.
Một đoạn nhạc electronic nhẹ, kiểu chill chill, pha tiếng gió, tiếng synth mềm... nhưng nghe vừa buồn vừa ấm.
Chi nằm bật ngửa, đút tai nghe sâu thêm 1mm:

-"Ủa sao hay dữ vậy trời??? Mới sáng ra đã chơi lớn?"


Cô nhắn:

-"You made this??"


Alex:

"yes."


Chi:

-"For who??"


5 giây... 10 giây...
Rồi tin nhắn:

"for myself. And... maybe u."


Chi:
-"ẤU MÀI GÓT!!!"
Cô lăn qua lăn lại trên giường như con sâu.
Một đứa 2009 nói câu nhẹ như lông hồng mà Chi nghe như confess.
Những ngày sau đó... Alex biến thành cái loa di động.
Ngày nào ổng cũng gửi nhạc.
Nhiều đến mức Chi phải tạo một folder đặt tên: "Nhạc thằng nhỏ 2009".
Nhưng Chi không dám nói vì sợ ổng biết bả quá mê nhạc của ổng
Một tối, Alex gửi một file khác.
Lần này có caption:

"new. unfinished."


Chi bật ngay lập tức, như bị bấm nút tự động.
Nhạc mở lên-
Lần này tempo nhanh hơn, có tiếng bass mạnh, vibe hơi dark, nghe giống kiểu chạy xe ban đêm.
Chi gõ liền:

-"OMG this one is so cool??? 😭"


Alex:

"hmm."


Chi:

-"Sao hmm???"


Alex:

"dont sure if good."


Chi trợn mắt:

-"Ủa ông gửi cho tôi để tôi khen hay để tôi chê???"


Alex:

"khen."(nhắn bằng tiếng Việt mới bất ngờ nè)


Chi bật cười muốn rớt giường:

-"Trời ơi sao ông thẳng vậy 😭"


Alex:

"u asked."


Cái logic lạnh như tô borscht này không ai đỡ nổi.
Tối hôm ấy, Chi hỏi thử:

-"How long does it take u to make one song?"


Alex:

"depends."


Chi:

-"Depends what???"


Alex:

"my mood."


Chi tưởng tượng cảnh thằng nhỏ Nga ngồi trước máy tính, mood không tốt thì bấm delete, mood tốt thì bấm export, mood xấu hơn nữa thì biến mất vài tiếng. Nghe y chang.
Cô nhắn:

-"Mood now?"


Alex gửi một sticker mèo trùm mền.
Không biết ông tìm đâu ra mà cute cực.
Chi cười gần chết:

-"Mood sleepy??"


Alex:

"mood talk with u."


Chi:
-"..."
Tự nhiên trái tim cô làm một cú lộn mèo.

-"Sao ông nói câu gì cũng làm tôi đỏ mặt vậy???"


Alex rep lạnh như chưa bao giờ flirty:

"maybe problem ur face."


Chi:

-"ỦA???? 😭😭😭"


Alex:

"jk."


Tới đây Chi cứng họng.
Alex biết đùa. Alex biết đùa. Alex biết đùa.(OHHHH)
Đất nước Nga rung chuyển.
Một buổi tối khác, lúc Chi đang học bài thì Alex gửi tin:

"listen."


Kèm file.
Chi mở.
Một đoạn nhạc piano, nhẹ như mưa. Không electronic, không bass. Mà dịu. Lạ. Buồn.
Chi nhắn:

-"This doesn't sound like your usual style."


Alex:

"yes."


Chi:

-"So what's this for?"


Lần này Alex im lâu.
Rất lâu.
Chi nhìn màn hình mà bị hồi hộp kiểu gì ấy.
Cuối cùng:

"i tried something soft."


Chi:

-"Why?"


Alex:

"someone said my songs too dark."


Chi:

-"Ai nói vậy???"


Alex:

"..."


Chi hiểu liền.
Gục xuống bàn cười.( Biết nhột mà)

-"Là tôi hả 😭???"


Alex:

"maybe."


Chi ngồi ôm gối, tim giật giật:
-"Ủa rồi sao tui nói "nhạc ông hơi dark" mà giờ ông chuyển mood làm bản piano nhẹ vậy??? Ổng nghe lời tui vậy luôn hả???"

Đêm đó, Chi cắm tai nghe, bật repeat track piano của Alex suốt cả tiếng-cho đến lúc cô ngủ quên.
Sáng ra, mở Speaky thấy một tin nhắn gửi lúc 1:12 AM:

"did u sleep?"


Chi cười như con ngố:

-"Ổng quan tâm hả gì vậyy... cute dã man."


Chi nghĩ... Alex luôn lạnh.
Nhưng cái cách gửi nhạc mỗi ngày, cái cách chỉnh style chỉ vì một câu bả nói...
Nó đáng yêu kiểu gì ấy.
Kiểu khiến Chi không biết nên gọi ổng là thằng nhỏ 2009... hay là cậu trai nhạc sĩ lạnh lùng.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro