Chương 1 - Dưới Nắng Vàng, Dovaner

Trời thật đẹp.


Một vẻ đẹp dịu dàng, gần như tàn nhẫn — cái kiểu trời trong, gió nhẹ, nắng vắt óng trên tầng lá non, đẹp đến mức khiến người ta muốn bật khóc nếu đang ở trong trạng thái suy sụp nhất.Và Nim Valcrid Averon đang ở trạng thái đó.


Ánh sáng xuyên qua những kẽ lá thưa, vẽ nên những vệt vàng lấp lánh trên nền cỏ úa. Gió từ triền dốc thổi lên mang theo hương khô của cỏ dại, ngai ngái của đất ẩm, và đâu đó là vị ngọt của hoa tím mọc lẫn ven bờ. Những bông hoa nhỏ bé, run rẩy trong gió, giống như đang vẫy gọi một kẻ lạc loài — hoặc đưa tiễn một linh hồn.


Xa xa, sau màn sương mỏng như tơ nhện, lấp ló những mái tranh cong cong ẩn sau rặng sồi: Dovaner — một ngôi làng nhỏ, thở nhẹ giữa những đường gân cổ xưa của vùng đất mà hắn chưa từng gọi tên, nhưng trái tim lại có cảm giác lạ lẫm quen thuộc.


Hắn lê từng bước.Quần áo rách bươm, dính bụi đường, máu khô loang lổ và mồ hôi muối mặn, bốc mùi chết chóc. Hai chân hắn kéo lê như hai khúc củi mục. Đầu óc quay cuồng, cổ họng rát như thể đã nuốt cả một nắm cát nóng. Tay run, tim đập như thể đang chống chọi với từng nhịp cuối cùng.Và rồi, ngay tại mép cuối cùng của sức lực, hắn bật cười. Một nụ cười vặn vẹo, méo mó, khô khốc hơn cả làn gió.


"Thời tiết thế này... mà lại chết thì thật bất công.""Nếu có bảng xếp hạng cho những kẻ xuyên không khốn khổ nhất... mình chắc chắn đứng đầu."Rồi bóng tối tràn đến, như bức màn hạ xuống cuối một vở bi kịch.Hắn không rõ mình đã mất bao lâu để mở mắt trở lại.


Chỉ biết rằng khi tỉnh dậy, trần nhà là một mái gỗ thấp, đen xỉn màu khói, và ánh sáng le lói từ cửa sổ nhỏ soi lên tấm chăn len cũ kỹ phủ lên người hắn. Trong không khí vương vất mùi thảo dược khô, đất ẩm, khói củi cháy âm ỉ — và rơm.Hắn nhấc tay. Băng vải quấn gọn gàng, sạch sẽ. Ngực vẫn đau, nhưng không còn là nỗi đau thiêu đốt của kẻ hấp hối — mà là cơn đau mỏi mệt của một người sống sót.Từ góc phòng, có tiếng chày giã đều đặn trong cối. Một nhịp điệu chậm rãi, thâm trầm — nhịp sống của một nơi mà thời gian không vội.Hắn chưa thấy ai, nhưng biết có người. Không tiếng dao tuốt vỏ, không ánh mắt lạnh lùng. Không đe dọa.Lòng hắn vỡ òa.Không phải vì đau. Mà vì một điều gì đó sâu xa hơn — điều mà hắn đã quên mất từ rất lâu: cảm giác được sống... và an toàn.Lệ chảy. Không thành tiếng. Nhưng thật sự.Không phải vì cha mẹ mắng.Không phải vì thua một trận game.Không phải vì ai ghét bỏ.Mà vì lần đầu tiên... hắn sợ. Sợ rằng mình đã đánh mất cơ hội để làm người — một lần nữa.Hắn không thuộc về thế giới này.


Hắn là một kẻ đến từ Trái Đất — nơi mọi thứ có thể được giao tận nhà trong một cú click chuột, nơi người ta chết lặng trong phòng ngủ ấm áp vì cô đơn và thức ăn nhanh.Hắn từng là một game thủ. Một kẻ sống bằng những câu chuyện của người khác. Hắn đã đi qua hàng trăm thế giới ảo, nhưng chưa từng bước nổi một bước trong cuộc đời chính mình."Mình đã sống cả đời trong câu chuyện của người khác... mà chưa từng viết nổi một dòng cho chính mình."Gia đình hắn giàu có. Nhưng hắn nghèo nàn về ý chí. Không học, không làm, không yêu. Chỉ tồn tại, và cho rằng như thế là đủ.


Cho đến đêm đó.Trái tim loạn nhịp. Tầm nhìn mờ đi. Đèn phòng nhấp nháy. Và khi hắn ngã xuống sàn — bên tai hắn là tiếng gió hú, không phải tiếng quạt máy."Giá như... mình có thể làm lại. Ở một nơi khác.""Mình sẽ sống khác. Mình sẽ không lười nữa."Ánh sáng vụt tắt.Hắn tỉnh dậy, là một đứa trẻ.Một cái tên chưa từng nghe: Nim Valcrid Averon.Một cơ thể bé nhỏ. Một thế giới xa lạ — mùi đất, mùi khói, mùi của thời đại nơi con người chết nhanh hơn họ kịp yêu.Cha mẹ mới của hắn — thương nhân từ phương Tây — sống tại làng Rindlebank, và đôi lúc buôn hàng xuống Cintra.


Cintra.Lần đầu tiên hắn nghe đến cái tên đó, một nỗi lạnh lẽo vô danh đã trườn qua sống lưng. Hắn không chắc tại sao... nhưng có gì đó trong lòng hắn nhắc nhở: Đây không phải một thế giới lạ hoàn toàn. Đây là một nơi mình đã từng sống qua — trên màn hình.Nhưng hắn không nói. Không dám nói. Chỉ ghi nhớ.Cha và mẹ Nim họ luôn cẩn trọng, chưa từng cho hắn rời làng quá nửa ngày.Nhưng rồi, theo năm tháng, họ bắt đầu nhận ra có điều gì đó lạ lùng nơi hắn.Hắn không chơi đùa như bọn trẻ khác. Hắn lặng lẽ quan sát, nói chuyện trầm tĩnh, suy nghĩ sắc bén, đôi khi đặt ra những câu hỏi khiến cả người lớn cũng phải lặng đi.Ánh mắt hắn không bao giờ hồn nhiên, mà như thể đã nhìn thấy nhiều thứ hơn cả họ.Vì thế, họ phá lệ. Cho hắn theo chuyến buôn nhỏ vào Cintra — lần đầu tiên rời làng, đặt chân ra thế giới bên ngoài.


Đoàn gồm hai xe hàng, do cha hắn và một lữ khách điều khiển, vài người đàn ông cưỡi ngựa bảo vệ phía sau. Họ chở thảo dược khô, da thú, mật ong, và vài con dê non.Hắn học cách nhớ tuyến đường, phân biệt hàng thật – giả, tính toán giá vụ mùa. Không game. Không mạng. Không cần.Hắn có cơm nóng, có cha mẹ, có tiếng cười.Thế giới này bắt đầu trở thành thế giới của hắn.Cho đến khi đèo Glyswen đổi màu.Tiếng dây cung bật như roi da. Mũi tên đen xé gió. Ngựa gục. Bánh xe nghiêng. Máu phun. Lữ khách ngã vật xuống. Tiếng kêu đau đớn của súc vật, và cả con người.Tiếng dây cung bật lên — khô khốc, lạnh lẽo, như tiếng gãy của cột sống trong đêm.Rồi mũi tên đầu tiên xé gió.

Nó găm phập vào cổ con ngựa đi đầu, máu phun ra thành dòng đỏ sẫm, con thú rú lên một tiếng thê thiết rồi đổ vật xuống, kéo theo cỗ xe nghiêng sang một bên, hàng hóa tràn ra đất. Tiếng vó ngựa hoảng loạn, tiếng người hét, và sau đó... là tiếng rít gió của sắt thép đang đến gần.

Từ hai bên bụi rậm, mười ba đến mười bốn tên cướp tràn ra như bầy chó hoang đói khát. Chúng mặc áo choàng nâu xám lẫn vào màu đất, mặt vẽ bùn để khó phân biệt. Tên nào tên nấy đều mang theo vũ khí thực dụng: rìu chặt củi, đoản kiếm rỉ sét, chùy gỗ, gậy sắt. Một vài đứa còn quấn dây xích quanh tay như thú dữ."GIẾT! Không để ai sống!"Tiếng thét vang dội, đầy hung hãn. Bầy sói người lao vào.Cha hắn hét lên, ánh mắt lập tức chuyển thành một ngọn lửa sắt đá. Ông rút từ sườn xe ra một cây gậy sắt rèn tay, dài như cánh tay người trưởng thành, nặng đầu. Không đợi chúng đến gần, ông quát:"Dựng xe! Thành hàng! Còn ai có gươm, chiến đấu!"Hai người đàn ông khác — một là thanh niên gầy gò cưỡi ngựa, một là lữ khách da ngăm mang đao thắt lưng — lập tức kéo ra vũ khí. Cả ba người dựng thành một tuyến che trước xe.Tên cướp đầu tiên lao tới, hò hét, vung rìu ngang sườn.Cha hắn nghiêng người né, gậy sắt vung từ dưới lên, đập gãy cả quai hàm và phần mặt tên kia thành một khối thịt vỡ nát. Hắn gục xuống không kịp hét.Lữ khách lách sang bên, rút đao cong, chém ngang bắp đùi tên thứ hai. Tên kia loạng choạng, nhưng chưa kịp phản công thì bị thanh niên gầy dùng kiếm đâm xuyên cổ từ phía sau, máu tuôn thành vòi nóng hổi.Tuy nhiên, chúng quá đông.


Một kẻ nấp bên trái nhảy lên xe, vung chùy gỗ giáng mạnh vào lưng cha hắn. Ông khụy xuống, bật ra tiếng rên, rồi bị một mũi giáo đâm từ sau vào vai, xuyên ra trước ngực. Máu trào ra từ miệng ông như mạch suối vỡ.Cha hắn quay đầu lại trong khoảnh khắc ngắn ngủi giữa hỗn loạn, máu loang từ khóe môi nhưng ánh mắt vẫn tìm đến — xuyên qua khói bụi, vượt qua hàng người — dừng lại nơi vợ con mình đang lùi chạy.Ánh mắt ông gặp ánh mắt Nim — và trong khoảnh khắc ấy, không cần lời nói.Đó là một cái nhìn nặng trĩu: một lời từ biệt không thành tiếng, một lời xin lỗi không kịp nói, và một nỗi đau không thể truyền đi bằng lời.Như thể ông đang nói: "Con phải sống. Cha xin lỗi... cha không thể che chở con thêm nữa."Mẹ hắn gào lên một tiếng thắt nghẹn khi thấy chồng mình ngã sụp xuống giữa vũng máu, mặt đập vào bùn đất, đôi mắt chưa kịp khép lại, vẫn mở to hướng về phía hai mẹ con — cái nhìn cuối cùng bị chôn vùi trong máu và bụi đường.


Bà không khóc. Không kịp. Chỉ còn sự hoảng loạn cuộn trào như lửa đốt trong lòng ngực.Bà quay phắt lại, nắm chặt lấy tay Nim, không do dự, không nhìn quanh — chỉ kéo."Chạy theo mẹ! Mau!"Bà dắt hắn lao vào một bãi cỏ hoang bên lề rừng, nơi những bụi cỏ dại mọc cao hơn cả đầu hắn, rậm rạp đến mức ánh sáng cũng khó xuyên qua. Hắn bị kéo chạy băng băng, chân loạng choạng vướng rễ cây, nhưng bàn tay mẹ giữ chặt không rời.Bà cúi thấp người, nhưng thân hình trưởng thành của bà vẫn nhô lên giữa lớp cỏ như dấu hiệu không thể che giấu.Và rồi..."Vút!"Mũi tên bay tới — nhanh và lạnh như cái chết.Nó găm thẳng vào lưng bà. Một âm thanh khô khốc. Bà khựng lại, cơ thể co giật, rồi đổ sập xuống, đè hắn vào lớp cỏ ướt đẫm sương.Hơi thở bà loãng dần, nhưng môi vẫn mấp máy:"Chạy đi... Nim... con phải... sống..."Rồi im lặng.


Hắn không chạy.Nằm dưới xác mẹ, hắn run. Mắt mở trừng. Mùi máu, mùi phân, mùi lửa cháy... và mùi của thứ gì đó chực chờ đến muộn.Một bóng người xuất hiện giữa rìa bụi cỏ.Là tên cung thủ lúc nãy. Hắn bước chậm, vai mang ống tên rỗng gần hết, tay vẫn giữ cây cung ngắn cong cong bằng gỗ trầm. Lưỡi dao găm đeo bên hông lấp loáng ánh thép xỉn.Hắn quét mắt về phía đám cỏ rậm nơi bà đã gục xuống. Ánh mắt dừng lại trên thi thể người phụ nữ phủ nửa người trong máu, nằm nghiêng, mũi tên vẫn cắm sâu giữa sống lưng. Không có chuyển động, không có tiếng kêu, không có hình bóng đứa trẻ nào."Chắc chỉ có một mạng," hắn lẩm bẩm, giọng khô khốc.Một tiếng hét vọng từ hướng đường chính — tiếng cướp la lối, tiếng kim loại va chạm, tiếng ngựa thét hoảng loạn.


Hắn nhăn mặt, liếc nhanh lần cuối về phía cái xác rồi quay đi, nắm lại dây cung, biến mất sau những thân cây.Nim nghe tiếng dao. Tiếng hàng hóa bị lôi ra. Tiếng ngựa bị giết. Hắn biết: nếu hắn chờ lâu hơn, thứ đến sau lũ cướp sẽ còn tệ hơn nữa.Hắn không biết mình đã nằm bao lâu dưới thi thể mẹ.Thời gian, trong khoảnh khắc ấy, không còn tồn tại. Chỉ còn tiếng gió lướt qua cỏ cao, tiếng máu nhỏ tí tách từ vết thương bà lên lá mục — và hơi ấm đang dần biến mất.Mẹ không còn thở nữa.Hắn mở mắt, đôi mắt cay xè vì bụi, vì khói... hay vì thứ gì đó đang âm ỉ vỡ ra trong lòng ngực.Máu bà thấm vào áo hắn — ban đầu còn ấm, nhưng giờ chỉ còn là sự lạnh buốt, như thể đất rừng đang kéo bà về.Hắn ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt bà lần cuối.Khuôn mặt ấy — tái đi vì mất máu, đôi môi còn hé mở chưa kịp dứt lời trăn trối, đôi mắt khép hờ vẫn còn vết sợ hãi và tình yêu chưa kịp tan."Mẹ..."Hắn thì thầm, nhưng không có tiếng vọng lại.


Hắn khắc sâu khuôn mặt bà vào ký ức, như thể nếu không làm vậy, một ngày nào đó hắn sẽ quên — và nếu quên, hắn sẽ không còn là chính mình nữa.Cắn chặt răng, hắn luồn tay ra khỏi đống cỏ, cẩn thận lật nghiêng cơ thể bà — như sợ làm đau người đã chết. Từ dưới cổ bà, hắn nhẹ nhàng tháo sợi dây chuyền bạc mà bà luôn đeo bên mình.Hắn quỳ bên thi thể mẹ, nơi gió núi lạnh lẽo thổi qua những tán cây già cỗi của Cintra. Mặt đất phủ lớp cỏ hoang dại rung rinh như một biển sóng xanh u buồn. Ánh hoàng hôn đỏ rực nhuộm lên bầu trời rực cháy, như đổ lửa trên trời đất, như chính linh hồn người mẹ đang bùng cháy bên hắn."Mẹ... cha..." giọng hắn nghẹn ngào, vỡ vụn như mảnh kính vỡ rơi giữa đá sỏi. "Con sẽ sống... con sẽ không để hai người... bị lãng quên..."Tiếng gió hú dài, vang vọng qua từng khe đá, như lời đồng vọng của những linh hồn vô danh trong thế giới tăm tối đầy "quái vật" này.Gió nhẹ lay động lá cỏ, dường như đáp lại bằng một tiếng thở dài âm u, như linh hồn mẹ đã nghe thấy lời hứa đó.


Hắn cúi đầu, mắt nhắm nghiền, cố gắng gom lại từng mảnh tinh thần đang vỡ vụn. Một trận chiến khác đang chờ hắn phía trước — một trận chiến không phải bằng kiếm hay phép thuật, mà bằng ý chí sống còn.Hắn nghĩ về thế giới đang đứng trước mặt mình. Đây không phải là Trái Đất đã quen thuộc — đây là vùng đất của phù thủy, quái vật, và những cuộc chiến đẫm máu không hồi kết.Trong trí nhớ chắp vá của mình, hắn nhận ra: để sống sót, hắn phải tránh xa những nơi nguy hiểm nhất — những đầm lầy phủ đầy xác chết của Drowners, những nghĩa địa hôi thối nơi Ghoul rình rập, và những hang ổ Nekker lởm chởm răng nanh.Hắn đứng lên, lau vội nước mắt, rồi nhìn về hướng mặt trời lặn sau đỉnh núi xa xa.Hướng về phía Đông Nam, hắn quyết định, nơi đó có con đường mòn dẫn tới làng Dovaner — một điểm nhỏ trên bản đồ, nhưng có thể là nơi tạm ẩn náu đầu tiên.Cỏ rừng xào xạc dưới bước chân cậu khi hắn lẩn tránh qua những bụi cây rậm, băng qua các khe suối nhỏ để tránh tiếng động.Cả ngày, hắn di chuyển trong bóng râm của tán lá dày đặc, không dám ngẩng đầu lên vì sợ bị quái vật phát hiện. Ban đêm, hắn tìm đến các hang đá nhỏ, khe suối sâu để trú thân, đắp lá khô giữ ấm.Một đêm, hắn tỉnh giấc vì tiếng hú xa vọng — âm thanh không phải của con người, mà của những sinh vật quái dị rình rập trong bóng tối.Hắn không dám cử động, chỉ nằm yên như một phần của rừng già, tim đập thình thịch.May mắn thay, tiếng hú không tiến gần, và hắn bình an vượt qua đêm đầu tiên trong thế giới mới.


Ngày thứ hai, hắn chọn đường vòng qua thung lũng Rindlebank, tránh xa các địa hình ẩm ướt và đầm lầy — nơi quái vật thường trú ngụ.Hắn bám sát theo những con đường mòn cũ kỹ, dấu vết chân người và xe thồ còn lờ mờ in trên đất khô.Dù cơ thể rã rời, đói khát và mệt mỏi, hắn vẫn giữ ý chí thép trong lòng."Phải sống," hắn tự nhủ, "phải sống để trả ơn cha mẹ, để không phụ lòng những lời họ dặn dò."Bóng tối cuối cùng cũng dần nhường chỗ cho ánh bình minh của một ngày mới.Xa xa, những mái nhà thấp thoáng dưới những tán cây báo hiệu ngôi làng Dovaner đang chờ đón — nơi mà cuộc hành trình mới thực sự bắt đầu.Và hoa dại tím lặng lẽ đón chào.Và mái nhà tranh dưới lớp sương.Và làng Dovaner......PS: tác giả Anitnay.mình mới viết truyện đầu tay sẽ cũng cố và hợp lý nhất có thể nên mọi người cứ yên tâm, nhịp truyện sẽ chậm và chặc chẻ. hy vọng mọi người thích.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro