Chương Hai - Hồi Ấm
Nim khẽ lau giọt nước mắt lăn dài trên má. Lòng vẫn còn thắt lại — nhưng nỗi đau không còn cào cấu như khi nằm dưới xác mẹ. Chỉ còn lại khoảng trống... sâu hút như cái giếng cạn trong ký ức.Hắn chậm rãi đảo mắt, đánh giá căn phòng.
Không gian nhỏ, xưa cũ, và mộc mạc — nhưng đầy đủ như một nơi từng cưu mang người. Mùi rơm khô trộn lẫn với mùi đất ẩm từ nền nhà nện, quyện cùng hương thảo dược treo thành bó trên xà gỗ, tạo nên một thứ không khí nồng, ngai ngái nhưng lạ thay... dễ chịu như lòng mẹ.Tường vách bằng gỗ thông già, từng kẽ nứt loang nhựa theo năm tháng, đôi chỗ trét đất vá tạm. Nơi góc phòng, một bệ lò đất nung âm ấm, tàn tro còn giữ chút hơi nóng. Cạnh đó là một cối giã thảo dược bằng đá xanh, vết mài mòn đã mượt như lòng tay người già.
Chiếc giường hắn nằm là loại giường đơn thô sơ, đóng bằng gỗ sồi cũ, đầu giường gác tạm tấm da dê đã sờn. Tấm chăn len đắp trên người – vá nhiều lần bằng chỉ đen – thơm tho mùi khói củi, nhưng không giấu nổi hơi người từng dùng lâu năm.Ánh sáng chiều muộn hắt vào qua ô cửa sổ hình chữ nhật nhỏ xíu, đóng bằng hai cánh gỗ mỏng, một bên mở hờ. Từ đó, ánh hoàng hôn rực đỏ trườn qua khe gỗ như một dải lụa lửa, đổ xuống mặt đất thành vệt sáng cam rực như máu khô.Những hạt bụi li ti bay lơ lửng trong không khí, lấp lánh như tàn tro trong lễ rước hồn. Mỗi tia sáng hắt qua lại như thở, như kể một câu chuyện cổ bị lãng quên trong tim gỗ và đá của ngôi nhà này.
Bên ngoài, tiếng gió rì rào qua tán cây và tiếng bò gặm cỏ vọng lại, dịu dàng, đều đặn. Xa xa là âm thanh của cuộc sống – tiếng cối giã thảo dược đập nhịp chậm rãi như nhịp tim làng nhỏ, tiếng xô nước sàn sạt, tiếng trẻ con cười vang phía sân đất.Tất cả như một khúc nhạc bình yên, vang lên sau chương mở đầu bi thương.Nim nhắm mắt một thoáng. Không gian này... không thuộc về hắn. Nhưng ít ra lúc này, nó đang cho hắn một cơ hội được hồi sinh.
Một giọng khàn trầm vang lên phía cửa:"Ồ... Tỉnh rồi hả, nhóc. Cũng dai sức đấy."Nim quay lại. Đứng đó là một người đàn ông ngoài năm mươi, vai hơi gù, tóc lưa thưa bạc, bộ râu cắt ngắn lấm tấm sương. Gương mặt rám nắng, có nét hiền hậu của người quen sống gần đất. Ông đội mũ vải cũ, áo choàng vải thô, tay ôm bó củi còn vương rễ cỏ.Ánh mắt ông không dò xét. Chỉ ấm, và thật.
Nim gượng ngồi dậy, cả người như vừa bị lôi ra khỏi hầm băng. Vai, lưng, đùi, mọi nơi đều đau như bị đốt âm ỉ. Hắn không nói ngay. Chỉ nhìn người đàn ông ấy một lúc, rồi cúi đầu theo cách mà những đứa trẻ quê vẫn làm khi gặp bậc lớn tuổi."Vâng... Cảm ơn bác đã cưu mang."
Câu nói đơn sơ, nhỏ như gió chạm lá. Nhưng trong đó có cả lễ nghĩa và biết ơn — từ một kẻ lạc loài đang cố tìm lại chỗ đứng giữa thế giới lạ lùng này.Bram đặt bó củi bên bếp lò, ánh mắt già nua nhưng chứa đựng sự kiên định của một người đã trải qua nhiều mùa đông khắc nghiệt. Giọng ông nhẹ nhàng, thấm đẫm bao niềm xót xa:— "Ngươi đã tỉnh rồi. Khi người thợ săn trong làng — Brask — tìm thấy và vác ngươi về đây, ta tưởng mạng ngươi không còn giữ được."
Nim im lặng, ánh mắt chầm chậm quét khắp căn phòng, chưa từng nghe tên người ấy, nhưng lời ông thầy thuốc khiến hắn cảm nhận được sự thật phũ phàng của số phận.Bram bước đến gần, nhìn từng vết thương còn thấm máu tươi trên thân thể gầy guộc của Nim:— "Cảm giác thế nào? Đau nhiều không? Ngươi có chóng mặt hay đói không?"Nim đáp, giọng cứng cỏi nhưng chân thật:— "Cơ thể cháu mệt mỏi, nhiều vết trầy xước. Đầu óc tỉnh táo, chưa có dấu hiệu gì đáng lo."Bram gật đầu, rót nước ấm vào chiếc ca đất, đưa cho Nim:— "Uống đi. Mạng người thời này là quý giá nhất. Cứ giữ sức, mọi chuyện rồi sẽ qua."Bram ngồi xuống bên cạnh, ánh mắt đầy quan tâm, giọng ông trầm buồn:— "Ngươi... sao lại rơi vào cảnh này? Sao lại một mình giữa rừng sâu, kiệt quệ đến vậy?"
Nim im lặng, đôi mắt lơ đãng nhìn ra khung cửa sổ nơi ánh hoàng hôn đang dần tắt. Một khoảng trống mênh mông trong lòng khiến hắn nghẹn ngào, không thể thốt nên lời.Thấy vậy, Bram nhẹ nhàng gật đầu, giọng ông trầm ấm như một lời an ủi:— "Không cần phải kể đâu, cháu à. Có những điều quá đau, không nói ra cũng chẳng sao. Hãy nghĩ đến ngày mai, nghỉ ngơi cho thật tốt."Nim khẽ run rẩy, nước mắt rưng rưng, giọng nghẹn ngào bật ra:— "Cháu... cháu mất đi tất cả... người thân, gia đình... cháu không còn ai cả..."Những giọt nước mắt không kìm được trào ra, rơi nhẹ trên bàn tay ông bác già. Sự yếu lòng hiếm hoi ấy khiến không gian trong căn phòng mộc mạc bỗng trở nên thiêng liêng và ấm áp đến lạ.Nim ngẩng đầu lên, ánh mắt còn đượm buồn nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi những tia nắng ban mai xuyên qua kẽ lá, rọi xuống mặt đất còn vương sương lạnh. Giọng hắn run run, từng lời như rút ra từ tận sâu tâm can:— "Cháu... cháu chỉ là một đứa trẻ bình thường, nhưng sáng hôm đó... đoàn buôn của gia đình cháu bị cướp tấn công. Từ lùm cây bên đường, bọn chúng ập ra như bầy sói đói, không báo trước."
Hắn ngừng lại, những hình ảnh kinh hoàng trong đầu hiện về từng chi tiết sắc nét như thước phim quay chậm.— "Cha cháu và mẹ cháu đã chiến đấu đến phút cuối cùng... nhưng họ không thể giữ được mạng sống. Cháu đã nằm dưới xác mẹ, cố níu lấy hơi ấm cuối cùng của bà. Tim cháu đập mạnh vì sợ hãi... sợ rằng mình không đủ sức sống sót."
Giọng nói nghẹn ngào, nước mắt trào ra hòa cùng ánh sáng sớm mai, tạo nên bức tranh vừa u ám vừa ngậm ngùi giữa thế giới tàn khốc.
Bram rút từ trong túi áo một chiếc dây chuyền nhỏ, mặt kính mở ra bên trong chứa hình ảnh giản dị của mẹ Nim cùng cha cậu khi còn trẻ. Ông đặt chiếc dây chuyền lên tay Nim, giọng ông thở dài, trầm ấm:— "Ta không biết nói thế nào cho phải, bởi ta chỉ là một người thầy thuốc nhỏ bé, một dân đen giữa muôn vàn phận người. Không có lời hoa mỹ nào đủ để an ủi con lúc này."Ông nhìn thẳng vào mắt Nim, như muốn truyền cho cậu chút sức mạnh nhỏ nhoi:— "Có những lúc trong đời, con phải học cách chấp nhận sự thật, chấp nhận số phận mình đang mang. Nhưng điều quan trọng hơn hết là không được ngã gục... phải bước tiếp, dù bước chân có nặng nề đến đâu.như cái cách con đã thoát khỏi khốn cảnh và lết thân xác đến được đây."Nim cầm lấy dây chuyền, cảm nhận được hơi ấm dịu dàng từ nó, ánh mắt khẽ rưng rưng, nhưng trong lòng dấy lên chút hi vọng mong manh.
Bram nhìn vào đôi mắt rưng rưng của Nim, giọng ông dịu dàng, như lời cầu nguyện:— "Nguyện Vệ nữ bóng đêm sẽ che chở cho linh hồn cha mẹ con, dẫn họ đến nơi yên bình, tránh mọi đau thương."Ông gật đầu rồi đứng lên, tiếng bước chân lặng lẽ nhưng đầy chắc chắn:— "Giờ thì ra ngoài ăn thôi. Ta làm đồ ăn từ sáng, còn dư nhiều. Ngươi cần lấy lại sức, nhóc con à."Nim đi theo ông, cảm giác ấm áp len lỏi trong tâm hồn, giữa những mất mát và hỗn loạn của cuộc đời mới.
Trên chiếc bàn gỗ thô sơ, một vài chiếc bát đất nung được đặt ngay ngắn, bên trong là thức ăn giản đơn nhưng đầy đủ hương vị của đồng quê. Một nồi súp rau củ nghi ngút khói, hòa quyện mùi thơm ngai ngái của thảo mộc rừng — cà rốt, củ cải, hành tây và chút tỏi tươi. Những miếng thịt hun khói, cắt thành từng lát nhỏ, bày trên đĩa bên cạnh, đượm vị mặn mòi của muối và khói củi.
Một ổ bánh mì thô, vỏ giòn nhưng ruột vẫn mềm ấm, được xếp cạnh đĩa thức ăn, đủ để dặm đầy những vết trầy xước trên cơ thể và cả tâm hồn. Cốc nước mật ong ngọt dịu được đặt sẵn, là thứ quý giá trong mùa đông dài.Tất cả những thứ ấy, dù giản dị, nhưng trong khoảnh khắc này, trở thành bữa ăn ấm áp nhất với Nim – món quà nhỏ nhoi từ những bàn tay già cỗi của Bram, như một lời hứa rằng cuộc đời vẫn còn có thể bắt đầu lại.
Trong lúc gắp từng thìa súp ấm nóng, Bram chậm rãi lên tiếng, giọng ông trầm ấm, pha chút ân cần và lo lắng:— "Ngươi có muốn trở về nhà chăng? Dẫu sao đó cũng là nơi thân quen, nơi cội nguồn của ngươi."Nim khẽ lắc đầu, đôi mắt sâu thẳm tràn ngập nỗi buồn mênh mang:— "Cháu nghĩ không nên... Nhà cháu, mọi của cải đã mất sau vụ cướp ấy. vì Cha mẹ cháu thường xuyên đi xa buôn bán nên hay mang của cải tiền bạc trên người nhiều, giờ chỉ còn lại bóng hình lẻ loi. Cháu chỉ mong có thể tìm được xác họ, để cho họ một chốn yên nghỉ đàng hoàng."Bram gật đầu, hơi thở dài nặng trĩu như mang theo cả nỗi đời:— "Ta sẽ hỏi ý kiến Brask – thợ săn chính trong làng – xem có cách nào. Người ấy có thể biết rõ hơn về tình hình."Nim nhìn thẳng vào mắt ông, giọng nói nhỏ nhẹ nhưng tràn đầy quyết tâm:— "Cháu không ngại làm bất cứ công việc gì. Nếu được sống ở đây, cháu sẽ nỗ lực hết sức."Bram ánh mắt ánh lên vẻ đồng cảm sâu sắc, nụ cười nhẹ nhàng hiện trên môi:— "Ngươi mạnh mẽ hơn ta tưởng. Được rồi, ta đồng ý. Làng Dovaner cần những người như ngươi."
Sau khi trở về căn phòng nhỏ, Nim ngồi lặng nhìn ánh chiều tà nhẹ nhàng hắt qua khung cửa sổ, từng lời của Bram như còn vang vọng trong tâm trí. Làng Dovaner, một ngôi làng nhỏ bé với hơn một trăm năm mươi cư dân, sống rải rác quanh giếng nước trung tâm và dòng suối Rimfall hiền hòa, hiện lên trong trí cậu như một bức tranh mờ nhưng rõ nét từng chi tiết.
Nơi đây không có vệ binh chính thức, mỗi người dân đều phải tự trang bị vũ khí để bảo vệ bản thân khi nguy hiểm đến gần. Người lạ, như Nim, không phải ai cũng được đón tiếp nồng hậu, và điều đó khiến cậu hiểu rằng, với thân phận mới, sự thận trọng là điều không thể thiếu.Ông trưởng làng, Oren Halveth, người đàn ông ngoài năm mươi tuổi, là người giữ quyền lực và lòng tin của dân làng. Tín ngưỡng nơi đây nghiêng về Melitele – nữ thần Sinh sản và Thiên nhiên, tạo nên mối liên kết thiêng liêng giữa con người và đất đai, mùa màng. Bên cạnh đó, những niềm tin dân gian về "vệ nữ" – những linh hồn bảo hộ – vẫn được người dân trân trọng, kính nể.Mỗi năm, những lễ hội và nghi thức mùa vụ được tổ chức để cầu cho mùa màng bội thu, cho cuộc sống bình yên và đủ đầy.Nim nhắm mắt, hít thở sâu, để những suy nghĩ dồn nén dần lắng xuống. Những hình ảnh về làng, về con người và tập tục nơi đây không chỉ là thông tin, mà còn như một bản đồ tinh thần, dẫn lối cho cậu bước vào cuộc sống mới – một hành trình đầy thử thách và bất định.Rồi đột nhiên—Một âm thanh vang lên trong đầu, không phải tiếng nói từ thế giới này, mà như thể vọng lại từ nơi nào xa xăm, lạnh lẽo và vô hình:"Keng."Tiếng ngân khẽ như kim loại chạm đá, sắc và rỗng. Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng Nim, cậu khựng lại, quay đầu nhìn quanh — không một ai. Nhưng giọng nói vẫn tiếp tục, trầm ổn, vô cảm như một bản báo cáo từ cỗ máy xa lạ:"Tiến trình đồng bộ hoàn tất.""Cấu trúc bản thể và ký ức ổn định.""Sát nhập linh hồn: Hoàn tất.""Xin mời ký chủ... đặt tên cho hệ thống."Trong khoảnh khắc, tim Nim đập chậm đi một nhịp. Cậu biết ngay — đây không phải là ảo giác.Không phải ảo ảnh của nỗi buồn, cũng chẳng phải dư âm của mệt mỏi. Giọng nói ấy... là thật. Nó không thuộc về thế giới này. Nó là thứ gì đó — từ bên kia bức màn, từ quá khứ của Nim, hoặc từ chính... cái chết mà cậu từng trải qua.Cậu nuốt khan, hơi thở nghẹn lại một nhịp. Trong đầu cậu, không hề có hình ảnh, không hề có giao diện. Chỉ là tiếng nói vang lên trong tâm trí, vô sắc nhưng rạch ròi.Một hệ thống. Một cơ chế. Một thứ gì đó đã theo cậu đến thế giới này."Bàn tay vàng" — như người chơi vẫn hay gọi trong những game isekai nhảm nhí.Nhưng giờ... không phải là trò chơi nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro