38
"Cô ấy thích ai?" Jungkook đột nhiên đạp vào ghế dựa một phát, ghế dựa trực tiếp bay đến trước mặt Hứa Lộ, đụng vào chân Hứa Lộ. Mồ hôi lạnh của Hứa Lộ đột nhiên tuôn xuống bởi vì ánh mắt của Jungkook không đơn giản chỉ là lạnh nhạt mà tựa như là muốn giết cô ta vậy.
Trước đây, tất cả đàn ông đều nâng niu cô ta, chưa từng có một người đàn ông nào có thể chọc tức được cô ta. Cô ta nắm chặt tay lại, còn muốn nói chuyện thì Jungkook đã tới gần cô ta, đi đến trước mặt cô ta mà nhìn xuống, dùng một loại ánh mắt như nhìn một con kiến mà nhìn cô ta, "Nói đi! Cô ấy thích ai!!"
Anh còn mặc áo tắm dài, bản thân chiếc áo tắm dài màu đen đã mang theo màu sắc kiềm chế rồi.
Hứa Lộ bắt đầu luống cuống.
Cô ta cắn môi: "Jungkook, cậu muốn làm gì?"
"Cô nói xem tôi muốn làm gì?" Lời nói rơi xuống, Jeon Jungkook đã bóp chặt cổ cô ta, ánh mắt như băng đao, "Nói, cô ấy thích ai?"
Tay anh rất lạnh lẽo, lúc đụng tới cổ cô ta thì Hứa Lộ đã bắt đầu run lên. Cô ta hối hận, người này là người điên, cô ta khiêu khích không nổi. Hứa Lộ phát hiện tay anh đang co rút lại, cô ta hoảng sợ đến mức nắm chặt lưng ghế sô pha, "Cô ta... Tôi... Tôi không biết, tôi chỉ biết cô ta có bạn trai."
"Ở đâu?" Jungkook nhìn cô ta từ trên cao xuống.
Trên mặt anh trông rất hung bạo tựa như cô ta nói ít đi một câu thì anh sẽ phải giết chết cô ta vậy
Hứa Lộ sợ, sợ chết khiếp nên vội đưa tay đến cổ tay anh.
Trong quá khứ, cô ta làm chuyện gì cũng đều có đàn ông nâng niu, chỉ cần cô ta hơi biểu hiện ra một chút cảm xúc thì đã có đàn ông theo cảm xúc cô ta mà dỗ dành.
Cô ta trước nay chưa đụng phải chàng trai thế này, nguy hiểm mà đáng sợ. Nhưng cố tình, lúc anh nhìn xuống dáng vẻ của cô ta cùng với cổ áo tắm rộng mở, rồi lại vô cớ mà gợi cảm.
Hứa Lộ cắn lấy đầu lưỡi mình, khiến cho bản thân tỉnh táo lên.
Không thể thích người như vậy nữa.
Cô ta không dám nuốt nước miếng quá lớn, chỉ là đè nặng tiếng nói đứt quãng: "Cô ta... Cô ta... Ngày đó cô ta có dấu hôn ở cổ, tôi thấy... Thấy được."
"Dấu hôn?" Khóe môi Jungkook cong lên, hiện ra một nụ cười khinh miệt.
Một hồi lâu, anh cười lạnh một tiếng, "Đó là do tôi lưu lại."
Hứa Lộ trừng lớn mắt.
Ngẩn ngơ.
Một cảm giác ghen tị và sợ hãi tràn ngập trong lòng cô ta.
Jungkook buông lỏng cô ta ra, lấy một tờ khăn giấy ung dung lau đi những ngón tay thon dài.
Hứa Lộ thấy thế thì lảo đảo hai bước, nắm lấy túi xách rồi xoay người chạy đi.
Cửa rầm một tiếng mà đóng lại.
*
Thế nhưng đèn cầu thang đã hỏng rồi, Hứa Lộ nhất thời quên mất phải đi thang máy, hoảng sợ đến mức chọn ngay cầu thang bộ mà chạy xuống. Di động vừa lúc có cuộc gọi, Hứa Lộ thiếu chút nữa đã quăng rớt ở cầu thang, cô ta ổn định cơ thể mới bình tĩnh lại, mới nhớ tới bản thân đã trải qua cái gì. Cô ta mở túi xách ra rồi lấy di động từ trong đấy ra.
Cuộc gọi là của má Lưu.
Hứa Lộ tìm một bậc thang ngồi xuống mà bắt máy.
Giong má Lưu ở đầu kia vang lên, "Hứa Lộ, lần này Jungkook vừa lòng món ăn con làm chưa?"
Hứa Lộ thiếu chút nữa đã gào khóc, cô ta nắm chặt điện thoại, "Không có, cậu ta không hài lòng."
Cô ta không có mặt mũi nói cô ta thích Jungkook mới năn nỉ Amie dạy cô ta mấy món ăn, kết quả lại chạm phải râu hùm.
Má Lưu đối với chuyện bên này hoàn toàn không biết gì cả, bà chỉ tận chức trách khuyên bảo: "Trước đây dì có nói qua, con không nên gấp gáp, Jungkook ăn cái gì đều yêu cầu một quá trình, yêu cầu thói quen. Trước đây con không làm được món cậu ấy thích nhưng cậu ấy không đuổi con, chủ yếu chính là tự cậu ấy cũng biết cậu ấy yêu cầu thói quen, sau này sẽ càng ngày càng tốt. Con đột nhiên tìm Amie học mấy món của Amie, Jungkook bị thay đổi khẩu vị khẳng định sẽ tức giận, haizz, dì thấy con vẫn là thôi đi."
Lúc này má Lưu gọi điện thoại lại đây, cũng chỉ là khuyên Hứa Lộ từ bỏ.
Hứa Lộ cúi người rơi nước mắt.
Cô ta lấy danh dự đến đây nấu cơm cho Jungkook , trừ chuyện muốn khiêu chiến nhiều với bên ngoài thì xác thật là nổi lên tâm tư khác. Nhưng cô ta không dám nghĩ nhiều, cũng không dám biểu lộ, chỉ hy vọng có thể nhanh chóng bắt được khẩu vị của . Má Lưu vài lần khuyên cô ta không cần gấp nhưng cô ta vẫn gấp gáp, hôm nay lại xé rách mặt nhau như thế.
Lý lịch này của cô ta phỏng chừng thêm một vết đen trong lịch sử.
Má Lưu thở dài cúp điện thoại.
*
Mấy ngày nay đúng là thời điểm mấu chốt cùng khoa học Thịnh Dật, Amie và mấy đồng nghiệp trong công ty không thể không tăng ca. Ngày mai đã phải khai giảng, ngày mai Amie không thể sáng sớm tới công ty cho nên đêm nay tăng ca trễ thêm một chút. Amie bước ra từ tàu điện ngầm đã là 10 giờ rưỡi. Cô quấn chặt chiếc áo khoác mỏng màu đen, ở dưới lầu mua một phần lẩu cay rồi lên lầu.
Đèn cầu thang lại hỏng rồi.
Amie đã quen nên cẩn thận mở đèn pin điện thoại lên đi đến cửa nhà. Amie lấy ra chìa khóa, mới vừa cắm vào ổ thì một cánh tay đã từ phía sau ôm lấy eo cô. Tay Amie run lên, lẩu cay rơi xuống đất, nước canh và thức ăn đều trào ra ngoài...
Một mùi thuốc lá xộc vào mũi cô, giọng nói trầm ấm của Jungkook vang lên bên tai cô: "Là tôi."
Cơ thể căng chặt của Kim Amie mới thả lỏng một chút, sau đó nắm lấy tay anh muốn kéo anh ra, "Anh bệnh thần kinh à?"
Jeon Jungkook nhíu mày giận dữ, "Tôi là tới đây hỏi em, bây giờ em thích ai?"
Động tác giãy giụa của Amie hơi ngừng lại.
"Nói chuyện." Jungkook nắm lấy cằm Amie, xoay khuôn mặt cô qua. Amie bị bắt xoay người đối diện với anh, đôi mắt chàng trai này trong bóng tối tựa như sói, lóe ánh sáng lên, Amie hơi hoảng sợ, "Anh đột nhiên hỏi cái này để làm gì?"
Jungkook nhìn chằm chằm môi cô, giây tiếp theo, hai tay Amie bị anh nắm đè ở trên cửa sắt. Anh cúi đầu, lấp kín lấy đôi môi cô, gặm cắn thật mạnh bạo.
Amie phát hiện đêm nay anh đặc biệt thô lỗ, bạo ngược.
Ngay khi anh tiến đến, khóe môi cô đã đau đớn. Cô vặn mình, Jungkook lại đè chặt cô, chân dài đi theo xâm nhập vào giữa hai chân.
Amie kinh ngạc.
Cô kêu lên, đầu lưỡi của Jungkook tiến quân thần tốc, tay theo đó sờ soạng trên eo cô, mạnh mẽ hôn cô.
Amie hoảng loạn phát hiện được nếu cô lại không ngăn cản anh thì người này muốn ở chỗ này cởi quần áo cô mất.
Cô há miệng cắn lấy đầu lưỡi của anh.
Hừ một tiếng, Jungkook tạm dừng lại, đầu ngón tay anh lau khóe môi với một vệt máu hiện ra. Sau đó anh mỉm cười, đôi mắt lóe ra ánh sáng dã thú: "Cắn tôi à?"
"Jeon Jungkook ! Anh con mẹ nó tỉnh táo chút đi!" Amie giơ điện thoại lên, bật đèn pin đối diện với anh.
Jungkook à một tiếng, lười biếng cười: "Rất tỉnh táo mà."
Trên thực tế, giữa mày đều là giận dữ, đôi mắt còn chứa thô bạo chưa tiêu tán.
Amie thở phì phò, cầm quần áo kéo xuống. Cô ôm lấy mặt anh rồi hỏi: "Có phải anh xảy ra chuyện gì hay không?"
Hô hấp của Jungkook vẫn còn nặng nề, anh đẩy đèn pin trong tay cô ra, đôi mắt lại lần nữa lâm vào bóng tối. Tay anh ở phía sau lưng cô vuốt ve, "Không có gì."
"Chính là muốn biết hiện tại em thích ai?"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro