42( trùng)

Vào lúc đó, tất cả những người đàn ông có mặt đều cảm thấy đau đớn. Lục Quân cong eo, gương mặt biến dạng vì đau đớn. Hơn nữa cái mặt đầu heo kia, nho nhã lễ độ, lịch sự nhã nhặn ngày xưa đều cho chó ăn cả rồi.
Amie nhìn hắn ta như vậy thì ngay lập tức cảm thấy cho dù cô có trút giận cũng sẽ không có hiệu quả như vậy.
Anh Lệ nhíu mày nhìn Jungkook: "Sao cậu còn không cầm được cái gạt tàn nữa hả?"
Jungkook cà lơ phất phơ mà trả lời: "Xin lỗi."
Một hỏi một đáp này, bốn lạng đẩy ngàn cân để chuyển hành vi của Jungkook đánh phạm nhân ở phòng thẩm vấn sang một bên.
*
Nửa tiếng sau, vài người rời khỏi đồn công an. Hôm nay đột nhiên có ánh mặt trời khiến đường phố bên ngoài lung linh ánh vàng, Jungkook xoay người nhìn Amie một cái.
Amie với Ôn Mạn đang nói chuyện, không phát hiện ra ánh mắt của anh.
Kiên nhẫn đợi vài giây, Amie vẫn như cũ không biết. Jungkook nhét điếu thuốc vừa rút ra, sải bước đến bên cạnh Amie, lập tức gục đầu xuống. Amie và Ôn Mạn ngẩng đầu lên. Sắc mặt của Jungkook ảm đảm, dắt lấy tay Amie: "Có cái gì vui mà nói? Về nhà thôi."
Nói xong thì lôi kéo Amie đi về phía trước.
Kim Amie lảo đảo hai bước, đi theo xuống bậc thang, "Jungkook...."
Cô nhẹ giọng kêu lên, người này muốn như vậy hay sao?
"Em phải về ký túc xá một chuyến." Trì Dĩnh và Trần Lâm đều ở trong ký túc xá chờ cô, còn đang lo lắng ấy.
Jungkook lạnh giọng trả lời: "Vậy anh đưa em về ký túc xá."
Trần Diệu ở một bên nhìn qua, lòng không cam tâm tình nguyện mà đi lái xe. Ôn Mạn ôm cánh tay đi theo xuống bậc thang, haizz một tiếng, rất bất đắc dĩ mà lắc đầu.
Bốn người leo lên con Jaguar, cửa sổ xe hạ xuống, Jungkook và anh Lệ chào hỏi.
"Anh vất vả rồi."
Anh Lệ ngậm thuốc lá mà vẫy tay, "Cậu chủ Jeon đi thong thả."
Jeon Jungkook ừ một tiếng, cửa sổ xe lại lần nữa đóng lại.
Anh Lệ híp mắt, nhìn chiếc xe hơi màu đen đã đi xa sau đó mới lấy di động ra, tìm kiếm số điện thoại ông chủ mà gọi qua.
Chỉ một lát sau.
Giọng nói của người đàn ông chững chạc truyền đến từ đầu bên kia, "Xử lý xong rồi sao?"
Anh Lệ: "Vâng, cậu chủ đã về trường học."
Anh ta cười khúc khích, "Hình như là đang yêu đương."
Động tác xem văn kiện ở đầu bên kia chợt ngừng lại, người đàn ông lại lần nữa lên tiếng: "Lúc trước chưa nói qua à?"
Anh Lệ: "Lần này tựa như hơi khác."
Người đàn ông ừ một tiếng, "Cái tính tình lạnh lùng như thế này có thể có cái gì khác hả?"
Anh Lệ nhún vai cười một cái.
Jungkook nói chuyện yêu đương, gia tộc ai mà không biết. Đối tượng vẫn là con gái nhà họ Tiêu, bản thân Jungkook không hề hé răng, nhưng Tiêu Sầm người ta lại không phải kín miệng, hơn nữa năm lần bảy lượt hai người quậy um một hồi, người hai nhà đều đã biết. Thái độ yêu đương này của Jungkook khiến cho người người giận sôi máu.
Mà tính tình này còn có thể yêu đương à?
Chỉ sợ là thích hợp sống cô độc suốt quãng đời còn lại mà thôi.
*
Sáng nay Trì Dĩnh với Trần Lâm trở về trường học, đã biết chuyện của Amie thì sợ muốn chết, lo lắng đến muốn điên luôn. Ôn Mạn vừa được biết đã cùng Trần Diệu đi đến khách sạn Trung Hào tìm Amie. Trì Dĩnh với Trần Lâm thì ở trong ký túc xá chờ....
Jungkook nắm chặt tay Amie, lười nhác mà duỗi chân dài tựa lưng vào ghế ngồi.
Giữa mày lộ ra vẻ không kiên nhẫn, hai người mới ở bên nhau, lại chẳng có không gian riêng tư.
Xe không chạy đến ký túc xá mà dừng lại ở bên ngoài. Đi bộ đến ký túc xá, lúc này đúng là năm khai giảng, sinh viên lui tới rất nhiều, kéo hành lý, ôm chậu còn có đạp xe đạp nữa....
Ra ra vào vào.
Bà dì quản lý ở KTX sinh viên tự do cũng lười kiểm tra xem người đó có phải là sinh viên tự do hay không.
Đối với sinh viên ra vào thì nhìn như không thấy. Vì thế bốn người Amie mới có thể lên cầu thang.
Trần Diệu đi được hai bước đã bị Jungkook nhìn lướt qua, lạnh buốt giá, mang theo cảnh cáo.
Trần Diệu: "Tớ con mẹ nó đi lên dạo cái phố, cậu có ý kiến sao?"
Nhịn không được lên tiếng dỗi Jungkook.
Một tay Jungkook bỏ vào túi quần, một bàn tay khác nắm lấy tay Amie với vẻ mặt lười nhác, nghe được lời này thì lại lạnh lùng liếc mắt qua
Amie bị kẹp ở bên trong, hơi không được tự nhiên cho lắm.
Ôn Mạn nói: "Vốn dĩ hai cậu đều không nên đi lên, xem ký túc xá bọn tôi thành cái gì?"
Amie gật đầu: "Đúng vậy."
Jungkook: "......"
Trần Diệu: "......"
Nhưng Ôn Mạn nói quá sớm, cửa ký túc xá bị đẩy ra, bên trong tổng cộng có bốn người, hai nam hai nữ, Trì Dĩnh Trần Lâm, còn có Chu Thành và Hứa Du.
Chu Thành nhìn thấy Amie thì nhảy dựng lên: "Các cậu rốt cuộc cũng đã trở lại, Kim Amie em không sao chứ?"
Amie cười lắc đầu: "Không sao đâu."
Cô theo bản năng mà tránh thoát khỏi tay Jungkook.
Chu Thành đi phía trước một bước muốn nói chuyện thì đã nhìn thấy Jungkook nắm chặt tay Amie ở chỗ đó. Mười ngón tay của hai người giao nhau, nắm thật sự chặt. Cậu ta trố mắt ở tại chỗ, vẻ mặt cũng mơ hồ.
Hứa Du và Trần Lâm Trì Dĩnh cũng đều thấy được.
Trong lúc nhất thời, không khí trong ký túc xá đều ngừng lại.
Ước chừng một giây sau, Ôn Mạn cúi người đổi giày, phát ra chút tiếng động.
Trì Dĩnh mới lên tiếng với vẻ không xác định: "Chúc... Chúc mừng yêu đương?"
*
Jeon Jungkook nghiêng đầu, cong cong khóe môi, "Cảm ơn."
Trì Dĩnh kinh hoàng, bị dáng vẻ này dọa rồi. Đầu.... Đầu... Lần đầu tiên anh mang vẻ mặt ôn hoà như vậy, trước đây đều là vẻ mặt lạnh nhạt, chẳng hề để ý, ánh mắt chưa từng rơi xuống trên mặt bọn cô vượt qua một giây. Chỉ bởi vì tư thái của anh, ngược lại khiến rất nhiều cô gái ruột gan cồn cào.
Hiện giờ, anh với vẻ mặt ôn hoà, càng.. Càng thêm hấp dẫn.
Trì Dĩnh nhịn không được: "Vậy... Yêu đương có phải muốn mời khách hay không ?"
Jungkook nhướng mày, "Ừ, nên mời."
Nên được sảng khoái. Amie chỉ cảm thấy mặt nóng lên nên cô nhanh chóng thoát khỏi anh đi vào trong hai bước. Trần Lâm vừa lúc tiếp được Amie, nắm lấy bả vai cô, trên dưới đánh giá, "Thật không sao ấy chứ?"
Amie gật đầu, cười nói: "Không sao mả."
"Vậy là tốt rồi." Trần Lâm thở phào.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro